← Quay lại trang sách

- 13 -

Hoàng hôn sắp đến gần, xe của Vương Khởi Minh phóng như bay trên đường cao tốc.

Vương Khởi Minh hối hả điều khiển chiếc xe đang bay như mũi tên. Trông dáng dấp anh cũng thừa biết anh đang sốt ruột vô chừng.

Quách Nhạn ngồi bên anh đang ôm con chó lông trắng trong lòng. Đấy là quà tặng sinh nhật họ dành cho Ninh Ninh.

Hôm nay, họ rời xí nghiệp rất sớm, họ mua được giống chó nổi tiếng thế giới tại một nơi rất xa New Jersey. Đó là giống chó Melttes mà người Trung Quốc gọi là “quý phụ cẩu”.

Con chó con trắng muốt ấy run lẩy bẩy rúc đầu vào nách Quách Nhạn vì sợ hãi.

Có lẽ nó đang phỏng đoán xem người chủ mới sắp mang nó đi đâu.

Quách Nhạn lẩm bẩm.

- Cầu sao Ninh Ninh không bực giận vì chuyện về muộn của chúng ta.

- Nó không bực đâu. - Vương Khởi Minh quả quyết.

- Trông thấy con chó con này, chắc chắn nó nhảy cẫng lên vì mừng.

- Mong là vậy.

Kim chỉ tốc độ trên đồng hồ đã vượt quá con số 70. Ngồi bên cạnh, Quách Nhạn nhắc nhở chồng:

- Cẩn thẩn cảnh sát nhé!

Xe qua được đường hầm Holand thì tắc đường Vương Khởi Minh bực tức chửi đổng:

- Bố khỉ!

Anh xem đồng hồ.

10 giờ 30 phút.

- Muộn quá rồi, - anh phàn nàn, - chắc không kịp dự tiệc của Ninh Ninh đâu.

- Chắc chưa muộn lắm. Nó gọi điện đến xí nghiệp cho em bảo 1 giờ chiều sẽ bắt đầu. - Quách Nhạn vừa vuốt ve con chó vừa nói cho chồng yên tâm. - Ta hãy đặt cho con chó này một cái tên chứ nhỉ.

- Anh đã nghĩ trước rồi, cứ gọi nó là Jerry, cái tên này là tên của con chó mà Vương Khởi Minh nghe thấy trong một bộ phim hoạt hình anh đã xem.

- Jerry, Jerry, chị Ninh Ninh trông thấy mày chắc sẽ mừng lắm đấy. - Quách Nhạn giơ con chó lên trước mặt, muốn hôn nó một cái. Con chó con muốn lấy lòng chủ mới, liếm lên mặt Quách Nhạn.

- Buồn quá, khỉ ơi. - Quách Nhạn cười khanh khách.

- Anh nghĩ có con chó này, Ninh Ninh sẽ về nhà ngay sau khi tan học. - Vương Khởi Minh nói với vợ. - Anh chỉ sợ nó chơi bời với bạn xấu.

- Lo thật đấy chứ.

- Người Mỹ có câu: Teenager is animal age

- Nghĩa là sao cơ?

- Nghĩa gì nữa? Lứa tuổi 17, 18 lứa tuổi mang thú tính.

- Tuy nghiệt ngã, nhưng xem ra cũng có lý. - Quách Nhạn nói tiếp. - Con trai bà họ Trương đan áo len bị lôi cuốn vào băng Hoa Thanh đấy.

- Thật à?

- Thật. - Quách Nhạn nói tiếp, - năm ngoái thằng ấy bị trúng ba viên đạn, không đủ tiền trả viện phí, phải chạy về Nam Kinh chữa. Một năm rồi, đã dám trở lại đâu.

- Thằng bé đáng thương!

- Tú Mai có cô em họ, cũng trẻ, từ Đài Bắc đến đây, chẳng bao lâu đã học hút ma tuý. Bố nó đánh cho một trận nên thân; hôm sau nó bỏ nhà đi, đến giờ vẫn chưa biết ở đâu. Em thực sự lo lắng.

- Lo lắng cho ai?

- Con Ninh Ninh.

- Con nó không thế đâu! - Vương Khởi Minh quả quyết. - Con Ninh Ninh là đứa trẻ như thế nào, em và anh còn lạ gì? Từ nhỏ nó đã thông minh, chịu nghe lời, không tham dự vào những chuyện bên ngoài. Đúng không?

- Đúng. Tất nhiên em tin ở con.

Vì muốn xua đuổi cảm giác không an toàn của mình, nên Vương Khởi Minh và Quách Nhạn mới bốc Ninh Ninh lên như thế, chứ thực ra, lòng họ đều có chút lo lo. Nhất là Vương Khởi Minh, mỗi khi nghe con gái nói tiếng Anh với giọng đặc sệt New York, anh cứ thấy tròn trợn làm sao ấy.

Cuối cùng họ cũng về đến nhà.

Tay ôm con chó trắng, Quách Nhạn bước xuống xe trước và đi thẳng vào phòng khách.

- Happy birthday (Chúc mừng sinh nhật).

Quách Nhạn dùng cả hai tay nâng con chó lên cao, có lẽ con vật sợ cao nên bốn chân cứ quấy loạn lên, trông rất đáng yêu.

- Má! Chó của con hả? - Ninh Ninh chạy tới, bế lấy con chó, ghì chặt nó vào lòng, gọi - Huny, Stueady, Lovely.

Vương Khởi Minh bước vào, thấy phòng khách bừa bộn, ngửi thấy mùi không khí hăng hăng, anh hơi cau mày. Không nói năng gì, anh lên ngay lầu định thay bộ comlê bằng bộ đồ thể thao cho thoải mái đôi chút.

Lên đến lầu, anh ngửi thấy nồng nặc một mùi là lạ, nên bước đến gần phòng ngủ của Ninh Ninh. Cửa phòng chưa đóng, mùi là lạ từ trong ấy xông ra, anh biết ngay là có chuyện không hay.

Không kịp thay quần áo, anh bước ngay xuống gác, nói nhỏ vào tai Quách Nhạn câu gì đó. Nụ cười trên mặt Quách Nhạn vội biến mất, mặt nàng thoắt cái tái nhợt hẳn.

Ninh Ninh mải đùa với con chó, không để ý chút gì đến sự thay đổi ấy, nhưng Winde, con gái của bà họ Hà liếc nhìn thấy, cô ta vội vàng đứng lên nói:

- Chào cô chú, cháu về.

- Cảm ơn cháu Winde!

Vương Khởi Minh đáp lại cô bé, nhưng mắt không nhìn đi chỗ khác mà chỉ chăm chú nhìn xuống nền nhà.

- Winde, cháu vất vả quá. - Quách Nhạn nhìn chồng với tâm trạng hững hờ, rồi niềm nở với cô gái. - Cám ơn cháu. Cháu về nói với má cháu sáng mai đi làm sớm chút nhé, có một đợt hàng rất gấp.

- Cháu biết rồi ạ.

Winde đáp, rồi bước ra khỏi cửa.

Khách khứa về cả rồi, căn nhà lặng ngắt, chẳng khác gì bầu không khí oi nồng trước khi trời nổi bão.

Vương Khởi Minh ngồi trên ghế xôpha, mặt tím bầm. Anh đốt một điếu thuốc, đắm chìm trong suy tưởng.

Quách Nhạn cũng ngồi xuống cạnh Vương Khởi Minh.

Đương nhiên nàng biết rõ cơn dông tố dữ dội đang đến gần. Thế là nàng ngồi xuống cạnh chồng, ra hiệu cho chồng chớ nên nổi nóng mà hung hãn với Ninh Ninh.

Nàng ôm lưng chồng, có ý nhắc nhở.

Anh không tiếp nhận sự nhắc nhỏ ấy nên hất tay nàng ra.

Nàng biết cuộc xung đột không thể tránh khỏi. Nàng chờ đợi trong sự căng thẳng.

Ninh Ninh vẫn đang đùa với con chó.

Cô gái 18 tuổi ấy tất nhiên cũng đánh hơi thấy mùi lạ trong không khí. Song cô vẫn tỉnh bơ, cất tiếng hát khe khẽ.

- Ninh Ninh, - Vương Khởi Minh bắt đầu vặn hỏi, cố giữ bình tĩnh ít nhiều, khiến cho giọng anh không lạc vì run run. - Mày học hút ma tuý rồi phải không?

Ninh Ninh giật thót người, nhưng lập tức trấn tĩnh được ngay.

- Do ngẫu nhiên thôi ạ. - Ninh Ninh hờ hững trả lời câu hỏi của bố.

Không phải lời đáp mà chính là thái độ hờ hững coi thường của con gái làm cho Vương Khởi Minh có phần phẫn nộ. Anh cao giọng hỏi:

- Tao muốn hỏi mày là mày biết hút rồi hả?

- Yes, (vâng). - Ninh Ninh nhận ngay.

- Có phải ma tuý không? - Vương Khởi Minh vặn hỏi.

- I... don’t know, (con... không rõ).

- Ai dạy mày hút?

- Some one (một số người)

- Những người đó là ai?

- Ba nhất định cần biết ư? - Ninh Ninh bình tĩnh vặn lại.

- Điều đó không quan trọng. - Vương Khởi Minh thừa nhận. - Điều quan trọng là tại sao mày lại học cái trò ấy?

- For fun! (cho vui)

Thốt xong hai tiếng phớt đời như thế, Ninh Ninh nguẩy mái tóc đuôi ngựa, bước lên gác về phòng ngủ của mình.

- Đứng lại!

Cô con gái không đứng lại.

- Đứng lại!

- I want go to bed (con muốn đi ngủ).

- Không được.

- Con cần đi ngủ! Ba không có quyền ngăn cản con! - Ninh Ninh quay ngoắt đầu lại nhìn bố bằng ánh mắt hằn thù.

- Tao có quyền, tao là bố mày cơ mà.

- Bố cũng không có quyền, đây là đất nước tự do!

Ninh Ninh cũng lớn tiếng gẩu lên. Hàng ngày cô có giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, thế mà lúc này giọng cô the thé, không sao chịu nổi.

Hai bố con cứ bốp chát nhau như thế.

Tàn thuốc lá rơi xuống thảm, Vương Khởi Minh cũng không hề biết.

Quách Nhạn bước đến bên con gái, nhẫn nại khuyên giải:

- Ba má khổ sở mới kiếm được đồng tiền, không vì con còn vì ai nữa? Ba má đón con từ Bắc Kinh sang đây chính là để con có một cuộc sống tốt, có điểu kiện tốt và một tương lai sáng sủa. Con chớ nên đi vào con đường lệch lạc. Chỉ cần, chỉ cần con được hạnh phúc, thì dù có chết vì mệt nhọc má cũng sẵn lòng.

Quách Nhạn vừa nói vừa thổn thức khóc bật thành tiếng.

- Vì con, vì con, - Ninh Ninh gằn giọng, - các người xoen xoét là con, các người đã làm gì cho con nào? Làm những gì?

Nghe con nói thế, Vương Khởi Minh giận dữ đập tay xuống bàn, đứng dậy, quát to:

- Đồ vô lương tâm! Không vì mày thì vì ai? Mày nói đi!

- Who knows? (ai biết đâu) - Ninh Ninh đáp lại. Cô bé lại quay cổ, nói một cách hững hờ.

Vương Khởi Minh thực sự không sao quen được cái giọng nói hững hờ, cái dáng điệu xấc láo và thậm chí cả cái thứ tiếng Anh đặc sệt mùi New York của con gái.

- Tao mong mày ăn nói phải tử tế một chút. Và từ nay về sau, tao không cho phép mày nói tiếng Anh trong cái nhà này. Tao không hiểu và cũng không chịu được.

- Trước đây, ông bảo tôi cố nói tiếng Anh, bây giờ ông lại ghét tôi nói tiếng Anh. Vậy rút cục tôi phải nói tiếng gì? - Ninh Ninh trở lại nói tiếng Trung Quốc nên lại càng tỏ ương bướng.

- Tao muốn mày nói tiếng người. - Vương Khởi Minh lại vỗ mạnh xuống mặt bàn.

- Kìa, Khởi Minh!

Quách Nhạn cảm thấy đã có những lời chọc tức. Nàng muốn cản chồng, ngăn con và chặn đứng cuộc xung đột đang ngùn ngụt như núi lửa.

Song, nàng làm sao mà ngăn chặn được?

Nàng chỉ biết khóc, hết nhìn cơn thịnh nộ của chồng bằng ánh mắt bối rối, lại nhìn đứa con gái đang hướng ánh mắt khinh bỉ và căm thù về phía bố nó, ngoài ra nàng không thể làm gì được nữa cả. Lúc này, nàng cứ như người đang ở dưới chân núi chỉ biết đứng nhìn chiếc xe hỏng phanh đang lăn xuống vách núi mà không biết làm gì.

- Mày phải nói những tiếng nói thật thà, tiếng nói của con người, ít nhất là khi nói với bố mẹ mày.

Trong cơn giận dữ, giọng Vương Khởi Minh run lên.

- Được con sẽ nói, con sẽ nói. - Ninh Ninh vứt oạch con chó xuống đất, trả lời bố. Cô nói một thôi tất cả những gì đã tích đọng trong lòng, chẳng khác nào như tảng băng đang tan, như một đập nước vừa được nâng tấm chắn.

- Suốt năm năm trời dài dặc, từ lúc con 11 tuổi đến lúc con 16 tuổi, ba má đã nghĩ gì đến con nào?

Ba má có biết con khóc bao nhiêu lần và vì sao phải khóc không?

Ba má có biết con ngày ngày thương nhớ, và thương nhớ ai không? Ba má không biết gì hết, ba má quả là không biết gì hết.

Thực lòng hồi đó con rất nhớ ba má, mỗi lần năm hết tết đến con đều nhớ ba má vô cùng. Con biết ba má đã gửi về cho con rất nhiều tiền, rất nhiều và rất nhiều. Nhưng con đâu có cần tiền, cái mà con cần là tình yêu của ba má. Con cần khuôn ngực rắn chắc và bao dung của ba, con cần tấm lòng ấm áp của má. Ba má đã cho con những cái gì đó chưa? Đã cho con những cái đó không? - Càng nói, Ninh Ninh càng kích động, giọng cô lạc hẳn đi. - Ba má, con không phải là một đứa trẻ, trí tưởng tượng của con với của ba má không giống nhau. Từ nay về sau, mong ba má đừng hy vọng quá nhiều và quá tốt ở con.

Con...Con... Ba má không hiểu con đâu.

- Ninh Ninh, thì con hãy nói ra cho ba má hiểu con đi! - Quách Nhạn nói như van xin con gái. Nàng gần như dự cảm thấy có chuyện chẳng lành, rất có thể con gái nàng sẽ nói ra những điều nàng không thích nghe chút nào, như một bi kịch chẳng hạn.

- Mày nói đi, nói đi! - Vương Khởi Minh cố kìm lửa giận.

- Thôi được, đã thế, con sẽ nói với ba má.

Ninh Ninh đắm chìm trong suy tư. Cô lặng đi một hồi, không mở miệng. Trông cô già dặn hơn tuổi thực.

- Không nhận được tình yêu của ba má, tim con giá lạnh như băng giá mùa đông. Năm con 16 tuổi, nghĩa là trước một năm sang Mỹ, vì nghe lời ba má, con vào học trường bổ túc Anh ngữ để được sang Mỹ. Con không thích học tiếng Anh nhưng vì ba má, vì để ba má vừa lòng, con mới vào học ở trường bổ túc Anh ngữ ấy.

Ở lớp con có một cậu con trai tên là Lưu Hùng. Cậu ta rất đẹp trai, rất... rất yêu con, con cũng mến cậu ta. Chúng con cùng học tiếng Anh với nhau, cùng đi ăn tiệm với nhau... cùng... về nhà cậu ta... Sau đó, con mang thai.

- Cái gì?

Con ngươi Vương Khởi Minh trừng lên như sắp lồi ra khỏi mắt.

- Ôi Ninh Ninh!

Tiếng kêu than của Quách Nhạn là tiếng kêu tan lòng nát ruột. Nàng giơ tay vịn vào chồng.

- Ba má việc gì phải kêu thét?

Ninh Ninh chán ghét vẻ kinh ngạc bố mẹ cô biểu lộ trước việc cô mang thai mấy năm trước.

- Bây giờ ba má mới biết nên rối rít hò hét, nhưng hồi ấy ba má ở đâu nhỉ? - Ninh Ninh quay sang trách bố mẹ.

Nghe con hỏi với giọng trách móc, Vương Khởi Minh và Quách Nhạn ớ ra, cúi mặt xuống.

Ninh Ninh lau nước mắt, nói tiếp:

- Nằm trên bàn nạo thai, con đau quá! Con gọi ba má, gọi rất to: Má đi! Má ơi! Má ở đâu? Ba ơi, ba ơi, sao ba không về với con. Lúc đấy con cần đến ba má vô cùng. Con rất muốn ba má vỗ vỗ đầu con, thậm chí mắng chửi con cũng được.

Quách Nhạn càng khóc thảm thiết. Những động mạch trên trán Vương Khởi Minh nổi hẳn lên. Anh hỏi:

- Cái thằng đốn mạt ấy đâu?

Ninh Ninh run run châm điếu thuốc, hút một hơi thật dài.

Lần này Vương Khởi Minh không ngăn cản.

- Nói cho tao biết, nó đang ở đâu?

- Hắn là một tên lưu manh. Sau đó, vì dính dáng đến một cô gái khác, hắn bị công an bắt.

Ninh Ninh lại nói với giọng tỉnh bơ, như đang nói tới người xa lạ với mình.

Thái độ đó khiến Vương Khởi Minh không sao chịu nổi, anh định xông tới, đánh cho đứa con hư hỏng một trận nên thân. Nhưng cái nhọt bọc nằm sâu trong lòng đã thức tỉnh anh, khiến anh không đủ can đảm bước đến trước mặt con gái để đánh nó. Thậm chí anh không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt con gái.

- Đến nước Mỹ rồi, - Ninh Ninh nói tiếp - Suốt ngày, ba má chỉ biết có xưởng dệt, buôn bán, kiếm tiền, nên tốt nhất là nhốt con suốt ngày trong nhà, có thể ba má mới vừa lòng. Con vừa là gánh nặng cho ba má, lại là người giữ nhà cho ba má. Ba má vừa làm ông chủ bà chủ ở ngoài đời, vừa khoe khoang mình có một đứa con ngoan. Ba má thử nghĩ xem, như thế có ích kỷ lắm không?

Ninh Ninh khóc thảm thiết, như mỗi tiếng khóc ấy bật ra từ nơi sâu kín nhất trong tâm khảm, và cô không sao tự chủ được. Hai vai cô rung mạnh, mái tóc đuôi ngựa của cô cũng rung theo.

Đoạn tàn thuốc rất dài trên điếu thuốc cũng bởi thế mà rơi xuống tấm thảm màu trắng sữa, Ninh Ninh lấy chân đi mạnh, tạo thành một vết nhơ đen sẫm,, trên tấm thảm trắng muốt trước đó không có vết hoen ố nào. E rằng vết bẩn ấy suốt đời không tẩy sạch được.

Cô lại rít mạnh một hơi thuốc:

- Con, con cũng là người chứ, con cũng có cuộc sống của riêng con, con cũng cần có bè bạn và khoảng trời riêng của con. Lẽ nào vì những thành đạt của ba má, sự hy sinh của con chưa đủ hay sao? Lẽ nào cho con sang nước Mỹ vẫn là để hy sinh cho ba má hay sao? Vì địa vị xã hội của ba má, vì thể diện của ba má mà con chỉ như một con chó bị nhốt suốt ngày trong nhà và ve vẩy đuôi cầu xin ba má ngày ba bữa ăn hay sao? Không, con không làm nổi đâu thưa ba má, và con cũng không muốn như vậy.

Ninh Ninh đã nói hết. Cô cảm thấy mình đã thổ lộ tất cả những gì cần thổ lộ. Chính vì thế lòng cô đã vơi nhẹ đi ít nhiều.

Cô bế con chó, bước lên cầu thang, trở về phòng ngủ của mình. Bím tóc đuôi ngựa của cô nẩy lên nẩy xuống giống như bó đuốc đang nhảy nhót.

Ninh Ninh trở về phòng rồi, phòng khách vô cùng trống vắng.

- Tội nghiệp con bé...

Thốt được câu ấy, Quách Nhạn oà khóc.

Vương Khởi Minh hai tay ôm đầu, không biết nói gì. Lát sau ông thở dài đến thượt một cái.

Trở về phòng, Ninh Ninh gục mặt xuống giường, cô vùi mặt vào gối để tiếng khóc của mình khỏi vang to.

Cô khóc, tiếng khóc của cô kìm nén trên mặt gối. Cả cơ thể cô rung lên bần bật.

Khóc một hồi, cô đẩy cái gối đầy nước mắt sang bên, lật người nằm ngửa lại nhìn lên trần nhà không chớp mắt.

Hai hàng nước mắt trong suốt ứa ra còn đọng lại trên má cô.

Hôm nay là ngày gì?

Là ngày sinh nhật ư? Là ngày sinh nhật của ta ư?

Cô nghĩ.

Vành mắt cô đã bị những loại kem trang sức đắt tiền biến thành hai hốc đen ngòm, thoạt nhìn chẳng khác gì cái sọ đầu lâu nứt nẻ.

Cô lại đốt một điếu thuốc, ôn lại hành vi thô bạo của Jims chiều nay, ôn lại tất cả những gì xảy ra lúc cô 16 tuổi. Cô thương hại cho cái số phận khổ đau và những bất hạnh mà mình gặp phải.

Cô không biết làm bố mẹ đau lòng về những lời lẽ của mình, cô biết sau khi cô nói ra, bố mẹ cô sẽ đau thắt ruột. Khi thấy vẻ kinh ngạc và nỗi thương tâm của bố mẹ, lòng cô cũng trỗi lên sự đồng cảm và thương xót, song trong sự đồng cảm và thương xót ấy còn pha lẫn cảm giác hả hê, nỗi hả hê của sự báo thù.

Sao ta lại đầu thai vào gia đình này? Sao ta lại không như những đứa trẻ khác? Chả lẽ số mệnh thật, và số của ta phải chịu đau khổ. Cô nghĩ mung lung.

Hồi còn ở trong nước, tuy mọi người đều ngưỡng mộ ta, bảo ta tốt số, có bố mẹ ở Mỹ, tiêu toàn tiền Mỹ, dùng toàn hàng ngoại, nhưng không hiểu sao lúc nào ta cũng có cảm giác mình bị bỏ rơi.

Cô tự thổ lộ với mình nỗi uất ức trong ký ức của mình...

Đương nhiên ba má đâu có biết chuyện ta đạp xe một mình lên núi Hương sơn giữa lúc trời đổ tuyết. Hương sơn lúc mùa đông, Hương sơn trong mưa tuyết không có lấy một bóng người, chỉ có cây cỏ rậm rịt và một mình ta trơ trọi.

Ta trèo lên đỉnh núi, lăn ngã không biết bao nhiêu lần. Lên đến đỉnh núi ta khóc tu tu giữa tiếng thét gào của gió.

Ta vô cùng lo sợ có người trông và nghe thấy ta khóc như một con ngốc giữa mùa đông trên đỉnh núi Hương sơn.

Ba ơi! Má ơi!

Ngay cả thứ quà đặc biệt ba má gửi cho con là đô la cũng gây cho con bao nhiêu phiền toái.

Con như một tảng thịt béo bở trên đường phố để cho bọn con trai tham lam lòng lang dạ thú tìm đến. Con không biết chúng đến để theo đuổi con hay theo đuổi túi tiền của con.

Trong nhà hát, trên sàn nhảy, con trở thành một đoá hoa ngào ngạt hương thơm, gọi ong bướm lượn, con cũng không biết đàn ong bướm ấy bay qua bay lại là vì con hay vì con có ba má đang sống trên đất Mỹ.

Những đồng đô la ba má gửi về làm cho con mất hết khả năng phán đoán, làm cho con mất hết khả năng nhận biết cái gì là tốt, cái gì là xấu.

Con chìm ngập giữa ao bùn, không sao ngoi lên được.

Bây giờ, ba má nằng nặc bắt con học, nhưng ba má đâu có nghĩ rằng từ ngày con bước chân vào trường sơ trung (cấp II), con có yên tâm học hành được một ngày nào đâu. Mỗi lần gửi thư về, ba má đều thúc con học Anh ngữ cho thật giỏi, chứ học Trung văn nhiều cũng chẳng tích sự gì.

Lần nào ba má cũng an ủi con, bảo con hãy nhanh nhanh sang Mỹ. Nhanh lên, có thể là ngày mai hoặc tuần sau. Ba má bảo con yên tâm học hành làm sao được? Thực tình mấy năm nay con còn bụng dạ nào nữa để mà học, cứ cầm lấy sách là đầu óc con nhức nhối.

Ba má còn luôn luôn đưa ra những ví dụ như: bà tiến sĩ gì đấy mở tiệm ăn, ông bác sĩ nào đó làm nghề là áo, học hành nhiều cũng chẳng kiếm ra tiền. Mà cho dù có học thành tài thật thì lương mỗi tháng cũng chỉ được năm sáu chục ngàn đô, tiền ăn, tiền thuê nhà và đi ô tô cũng hết, phải thắt lưng buộc bụng lắm mới đủ sống.

Còn học buôn bán thì ba má lại chê con là trẻ con quá, không có kinh nghiệm, nhất định sẽ bị ăn quả lừa. Con đang định làm việc gì đó, thì ba má lại bảo con vụng về, ngốc nghếch.

Vậy thì con phải sông như thế nào, đâu là lối thoát của con?

Con nghĩ, không phải con không hoà hợp với nước Mỹ, mà là ba má không hoà hợp với con. Không thể thế được. Con phải đi khỏi nhà này để tìm việc làm, để kiếm tiền cho riêng con, để tự nuôi sông mình. Mai con sẽ nói chuyện này với ba má.

Lát sau, Ninh Ninh chìm vào giấc ngủ, không buồn thay quần áo.

Lúc này, Vương Khởi Minh và Quách Nhạn đều trằn trọc trên giường, mỗi người theo đuổi niềm tâm sự riêng.

Nghĩ chán nghĩ chê, nhưng họ không tìm được lời giải đáp. Họ không sao ngủ được suốt một đêm dài.