← Quay lại trang sách

- 14 -

Sáng sớm.

Vương Khởi Minh mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điểm giờ của chiếc đồng hồ dưới gác.

Anh ngồi dậy, một mình bước xuống giường và đi vào nhà tắm.

Cũng như đa số người Mỹ, anh ta tập được thói quen tắm vào buổi sáng.

Tắm vào buổi sáng, nói là để tẩy uế, để vệ sinh thân thể, nhưng quan trọng hơn là làm cho đầu óc tỉnh táo, làm cho cơ thể tê dại trở lên hưng phấn.

Trong lúc tắm táp, anh thầm cân nhắc nên làm thế nào để có một cuộc trò chuyện thực sự với con gái cho phải. Đúng, anh có niềm tin làm cho con gái hiểu anh, và khi cần thiết, anh cũng có thể thử tìm hiểu nó xem sao.

Tắm xong, anh thấy người khoan khoái hẳn. Dùng chiếc khăn tắm khá to lau khô người, anh bước ra ngoài.

- Khởi Minh!

Ai đang gọi thế nhỉ?

- Khởi Minh!

À, Quách Nhạn giọng nàng vừa đau đớn, vừa ấm ức, rõ ràng là chuyện đại sự xảy ra rồi.

Anh quấn chiếc khăn bông quanh người, chạy xô từ cửa buồng tắm ra.

Quách Nhạn đang lảo đảo chạy từ trên gác xuống như vừa gặp phải ma trên đó.

- Ninh Ninh... Ninh Ninh... - Quách Nhạn gọi...

Không kịp hỏi cho ra lẽ, Vương Khởi Minh chen Quách Nhạn chạy xồng xộc lên gác.

Cửa phòng ngủ của Ninh Ninh mở toang, không có ai.

Vương Khởi Minh lại tìm trong các phòng khác.

Trong phòng học, không có.

Trong phòng khách, không có.

Trên sân thượng, không có.

Trong nhà bếp, cũng không có nốt.

Anh tìm khắp ngôi nhà, vừa tìm vừa gọi:

- Ninh Ninh... Ninh Ninh...

Không thấy tiếng trả lời của con.

Quách Nhạn giơ mảnh giấy vừa nhặt đượclên chạy thẳng đến bên cạnh chồng.

- Khởi Minh! Xem này! Nó viết giấy để lại.

Vương Khởi Minh bước tới cầm lấy mảnh giấy, đọc gấp gáp.

Ba má kính yêu.

Con đi đây.

Hãy tha thứ cho con không chào ba má. Con không muốn đánh thức ba má, vì con biết ba má đã vì xưởng dệt và vì con mà mệt mỏi lắm rồi.

Do vậy, lúc này con chỉ lặng lẽ ra đi.

Những lời lẽ con nói tối qua đã làm cho ba má bực bội, làm cho ba má đau lòng, con hối hận lắm, mong ba má đừng để bụng. Thực ra, con không muốn để ba má giận. Con yêu ba má.

Ba má ơi!

Con đã lớn rồi. Ở nước Mỹ, những thanh niên như con nhất định phải bước chân ra khỏi cửa để tự mưu sinh. Nhưng ba má luôn luôn muôn nhốt con trong nhà, điều đó rất không hay cho ba má và cho cả con nữa.

Như ba đã từng nói, phải học được cách suy nghĩ độc lập thì con người mới có thể lớn khôn được. Bây giờ con cần dấn thân như ba má vậy.

Ba má ơi, con đi nhé.

Đừng lo lắng gì cho con.

Con yêu ba má - đấy là lời nói thật lòng của con.

Ninh Ninh của ba má

5 giờ sang

Mặt sau mảnh giấy, còn có mấy hàng chữ, nét viết rất rối.

Ba má:

Còn hai việc: thuốc đau đầu của ba con đã mua và cất bên cạnh tủ lạnh.

Số quần áo má mua cho con, con không mang theo cả đâu.

Má hãy để mà mặc, mùa đông ở New York rất lạnh.

Tạm biệt!

Ninh Ninh

Vương Khởi Minh ù tai hoa mắt như vừa bị một cú đấm rất mạnh vào đầu.

Vừa tắm xong mà người anh đã ròng ròng mồ hôi. Nước từ mái tóc chưa được lau khô chảy xuống.

Con chó con mới mua về ngồi chồm hỗm trong một góc, thè lưỡi đỏ hồng nhỏ xíu ra, ngước nhìn người chủ mới thần sắc khác thường, bằng ánh mắt đầy cảnh giác.

- Anh phải báo cảnh sát! - Vương Khởi Minh nói.

- Báo cảnh sát? - Quách Nhạn hỏi lại.

- Đúng, phải báo ngay.

- Ngay bây giờ ư?

Vương Khởi Minh vội vã cầm ống nói và quay số 911.

Dây nói thông ngay.

Bằng thứ tiếng Anh ngắn gọn nhất, Vương Khởi Minh kể lại quá trình sự việc và mong cơ quan cảnh sát tìm Ninh Ninh giúp anh.

Trong ống nghe vang lên giọng nói lạnh lùng của viên cảnh sát:

- Chúng tôi e rằng không giúp được gì cho ông bà về chuyện này đâu.

- Tại sao?

- Cô gái đã 18 tuổi.

- 18 tuổi thì sao?

- Theo pháp luật, nếu nhốt con gái 18 tuổi của ông bà ở trong nhà thì người rất không may phạm pháp lại là ông.

- Là tôi?

- Đúng thế. Nếu không còn chuyện án mạng gì cần báo, thì, tôi còn nhiều việc khác đang chờ...

Vương Khởi Minh bất lịch sự cúp máy một cách tức tối.

- Thứ pháp luật khốn kiếp! - Anh chửi.

Hai vợ chồng Vương Khởi Minh gọi điện đến tất cả các bạn bè của Ninh Ninh mà họ biết.

Không ai biết Ninh Ninh đi đâu. Quách Nhạn bảo:

- Có lẽ nó gọi điện về, chúng ta cứ chờ một lát.

Họ bỏ máy nói xuống.

Vương Khởi Minh hết đứng lại ngồi, anh lồng lộn như con báo bị nhốt trong lồng.

Cuối cùng máy điện thoại đổ chuông.

Quách Nhạn nhanh chân bước tối:

- Để em nghe.

Nàng xúc động cầm ống nói lên.

- A lô, Tôi là Tú Mai đây! Ở xưởng đang có chuyện, ông bà đến ngay đi. Vâng! nhanh lên!

Vừa thấy vợ chồng Khởi Minh bước vào, Tú Mai vội vã ra đón.

- Ông chủ, ông xem đây này, tuần trước tôi đã nhắc ông đợt áo có đệm vai 334 dùng sai cỡ sợi, nhưng ông bảo cứ làm đại đi rồi sẽ tính sau. Giờ thì xin ông nhìn kia.

Tú Mai chỉ vào hăm mấy thùng hàng bị trả lại đang chồng bên cửa xưởng.

- Hàng bị trả lại à? - Vương Khởi Minh hiểu ngay tính chất nghiêm trọng của sự việc.

- Toàn bộ bị trả lại!

Nói đến đây, mặt Tú Mai đỏ bừng, hơi thở hổn hển.

Lửa giận trong lòng Vương Khởi Minh bốc lên, anh lớn tiếng gầm to:

- Hàng bị trả lại là tại tôi hả? Tôi chả đã căn dặn các người là gì?

Mọi người không dám ho he một tiếng.

- Tôi bảo các người dệt sai cỡ sợi hẳn? - Anh vừa đi đi lại lại và trút hết nỗi tức giận trong lòng? - Thợ dệt thì dệt ẩu, nhưng còn thợ là thì làm gì hả? Thợ đóng gói cũng đi ăn quà vặt à? Các người làm gì hở? Tôi nói thật cho các người biết, số hàng bị trả về này, tính tất cả là 68 ngàn đô đấy. Mà cũng đừng tưởng tôi có tiền để bù vào đâu, một xu cũng không có, chẳng phải giấu giếm làm gì. Muốn có tiền công, muốn có cái đút mồm, chẳng có cách nào khác là phải làm lại cho bằng xong trong hai ngày để giao cho khách hàng. Nếu không, chúng ta cùng nhịn ăn. Không oán ai hết.

Tiếng anh càng nói càng to, giọng càng ngày càng gay gắt, từ ngữ mỗi lúc một quyết liệt, không còn nghĩ đến thể diện nữa.

Quách Nhạn đứng bên không nói gì. Nàng biết cơn giận dữ của chồng một nửa là do chuyện Ninh Ninh gây ra.

Đám công nhân không biết chuyện đó, song họ đều cúi gục đầu xuống.

- Chúng ta đều là dân Trung Quốc, người Trung Quốc ở hải ngoại kiếm được việc làm và kiếm được đồng tiền, đâu có dễ dàng. Từng kia hàng bị trả về, tôi không chịu nổi, các người cũng thừa biết. - Khởi Minh nói tiếp. - Những ai muốn làm thì phải tăng ca tăng kíp, làm ngày làm đêm để chữa cho xong số hàng này trong hai ngày trả người ta. Những ai không muốn làm, không phải nói gì hết, cứ ra khỏi đây, tôi hoan nghênh!

Nói xong những lời lửa táp ấy, anh quay người bước vào văn phòng của mình.

Vào phòng rồi, anh dập cửa đến “rầm” một tiếng.

Đám thợ dừng tay làm việc, đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lặng đi, không ai nói năng gì.

Họ chưa từng thấy Vương Khởi Minh giận dữ, nóng nẩy như hung thần như thế bao giờ, vì vậy lúc này, họ không nói năng, cũng không ngo ngoe gì hết.

Quách Nhạn biết rõ đến lượt mình phải đóng trọn vai trò của mình.

Nàng cười hai tiếng rồi nói với đám thợ:

- Tính anh ấy vẫn thế, có lúc nóng như lửa, nhưng xong là thôi, mong các ông các bà đừng để bụng. Vả lại, chuyện nghiêm trọng thế này cũng không nên trách anh ấy nóng nẩy. Nếu bát ăn bị đập vỡ, các ông các bà bảo chả lo.

Sau mấy lời giải thích, Quách Nhạn lại tiếp:

- Số hàng này tuy nói là bị trả về, nhưng cũng không phải làm lại từ đầu mà chỉ tháo từ vai đến thắt lưng mảnh trước, rồi đổi cỡ len dệt lên là ổn. Hai ngày, tôi nghĩ là kịp. Nhờ các ông các bà chịu vất vả một chút, coi như giúp đỡ chúng tôi.

Nói rồi, nàng ngồi ngay xuống, cầm cái áo lên bắt đầu chữa.

Nghe những lời như thế, đám thợ không còn biết nói thế nào, đành lặng lẽ làm việc.

Trong văn phòng, Vương Khởi Minh hai tay ôm đầu không biết đang nghĩ gì, cũng có thể là anh không nghĩ gì hết.

Mãi lúc lâu sau, Quách Nhạn từ ngoài xưởng bước vào văn phòng.

- Việc ở xưởng, em lo. - Nàng nói với Vương Khởi Minh. - Anh đi tìm Ninh Ninh đi.

Vương Khởi Minh gật đầu.

Anh đến trường Ninh Ninh học, thầy giáo cho anh biết hai tuần này không thấy Ninh Ninh đến học.

Anh cũng đã đến Cục cảnh sát. Ông Cục trưởng nhún vai, dang tay trước mặt anh làm ra điều cảnh sát không thể dúng tay vào việc này.

Những kết quả dự liệu càng đè nặng lên tâm trạng rối bời trong lòng anh. Anh chui ngay vào xe, quay số điện thoại của A Xuân.

- Có chuyện gì phải không?

- Đúng thế.

- Quan trọng hay không quan trọng?

- Rất quan trọng.

- Đến nhé, em chờ.

Mấy năm nay ở Vương Khởi Minh hình thành một thói quen: cứ hễ gặp phải chuyện gì không giải quyết được hoặc nỗi khổ nào không xua đuổi nổi, là anh lại đến gặp A Xuân. Trước giọng nói êm ái uyển chuyển của nàng, con thuyền đang chòng chành trao đảo trong tâm hồn anh chỉ có thể êm ả trở lại, mọi nỗi sầu muộn nhức nhối của anh sẽ tan biến như mây khói.

- Chuyện này là, - A Xuân cầm nửa cốc rượu vodka đứng trước mặt Vương Khởi Minh, anh nhìn thấy màu rượu vàng sóng sánh trong cốc - là tại anh.

- Tại anh?

- Đúng, có bé anh xé ra to.

A Xuân đưa cốc rượu lên miệng, hớp một hớp, giải thích cho Vương Khởi Minh với giọng bình tĩnh:

- Một khi anh đã quyết chí đón nó từ Trung Quốc sang đây, có nghĩa là anh cam chịu đẩy nó vào đời sống xã hội Mỹ, tất cả chuyện đó là do anh gây ra thì còn gì mà phải hoảng hốt nữa?

- Nhưng nó...

- Em biết anh muốn nói gì rồi, - A Xuân cười nhạt. - Hút thuốc, nói bậy, ma tuý, trai gái, nhưng như thế có sao? Đây là xã hội tự do cơ mà. Khi quyết chí cho nó bước chân vào xã hội này, những chuyện đó anh phải tính toán từ trước mới phải chứ!

- Cái kiểu... kiểu đó chả khó lòng làm cho người ta chấp nhận hay sao?

A Xuân đặt cốc rượu dở xuống bàn trà. Nàng đáp:

- Cần nhớ rằng hiện giờ anh đang sống trên đất Mỹ. Trông bề ngoài nước Mỹ nhốn nháo thật, nhưng trên thực tế nó có quy luật của nó, nó có phép tắc của nó, nó có luật chơi của nó, hơn nữa lại nghiêm ngặt là đằng khác. Đạo đức của nó chỉ có tác dụng trong vòng kiềm toả của những quy tắc đó. Anh không thể sống giữa khoảng chân không. Anh làm sao có thể đòi hỏi con gái anh sống trên đất Mỹ mà vẫn giữ được những quan niệm truyền thống của Trung Quốc? Làm thế hoá ra chẳng kỳ quặc lắm sao?

- Nhưng anh sợ hãi thực sự, - Vương Khởi Minh cất giọng buồn lo. - Nó bỏ đi như thế nhỡ xảy ra chuyện gì, anh không sao lường trước được.

- Nó không bỏ đi thì mọi sự việc của nó, anh đều lường trước được à? Nó hút thuốc phiện, anh lường trước được chứ? Nó mang thai và nạo thai ở Trung Quốc, anh lường trước được chăng?

Vương Khởi Minh cứng họng.

- Chuyện bất ngờ không phải đợi đến hôm qua mới xảy ra mà chỉ là hôm qua anh mới biết.

- Anh sợ.

- Anh sợ gì nào? Cái đáng sợ là ở sau này cơ. - Không đợi Vương Khởi Minh nói tiếp, nàng rời khỏi bàn, tay cầm cốc rượu, đi đi lại lại trong phòng, tiếp. - Đúng là chưa ai viết được cuốn sách nào về lĩnh vực này, vì thị trường tiêu thụ của nó hạn hẹp quá, chẳng lời lãi là bao, dân di cư người Hoa ở Mỹ rất ít về số lượng ai thèm quan tâm thực sự đến họ mà nghiên cứu?

Nàng bước đến trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời trong xanh.

- Dân di cư và việc giáo dục con cháu của họ, một đề tài sâu xa lắm chứ. Chẳng nói riêng trẻ con, mà ngay cả người lớn cũng đều phải đối diện với nỗi đau khổ lớn lao và xung đột văn hoá động chạm đến tâm hồn mà người Mỹ gọi là culture shock. Dân nhập cư cứ như những kẻ đã vỡ vụn về thể xác nay muốn chắp nối lại, xương chắp với xương, thần kinh nối với thần kinh, da nối với da, khâu ghép lại cho liền, thật đau đớn vô chừng. Một số người chắp nối được nhưng cứ trông cách đi đứng, cách hành động và thần thái của họ, anh cũng có thể phát hiện thấy ngay sự chắp vá, lố lăng ở những con người ấy.

Mải nghe quá, bị điếu thuốc làm bỏng cả tay. Vương Khởi Minh mới vội vã dụi tắt đầu thuốc và châm điếu khác.

- Còn lớp con cái của dân nhập cư, nhất là những thanh niên 20 tuổi đổ xuống, họ hoàn toàn ngỡ ngàng trước hoàn cảnh mới, không phân biệt được tốt xấu nữa, mọi chuẩn mực đều đổi khác, mọi quan niệm về giá trị cũng lung lay, tất cả đều thay đổi như thay cái áo mới.

- Nhưng chúng có thấy thoải mái không chứ?

- Thoải mái? - A Xuân cười nhạt - Họ thoải mái thế nào được? Họ sẽ chống trả, chống trả tất cả bằng bản năng, song họ lại tiếp thu một cách không tự giác tất cả những gì xã hội mới mang đến cho họ. Thoắt cái họ đã biến đổi, biến đổi thành nửa dời nửa chuột. Vừa không thành người Mỹ, vừa không còn là người Hoa. Lối sống mới hoàn toàn xa lạ, lối sống cũ thì đã bị quăng xuống biến cả rồi.

Vương Khởi Minh nhìn A Xuân bằng ánh mắt khâm phục, A Xuân nói tiếp:

- Hết băng Hoa Thanh, băng Thăng Long, băng Bóng Ma, giờ lại thêm băng Việt Nam nữa. Chúng giết người, cướp của, bán ma tuý, mãi dâm, những thứ đó đều trở thành đại nạn của xã hội Mỹ. Còn bố mẹ của đám thanh niên này thì thế nào? Chỉ còn biết trố mắt lên nhìn con em họ. Đám thanh niên này trước đó là những đứa con ngoan ngoãn, giờ chúng đi giết người cướp của. Bố mẹ chúng chỉ còn biết bó tay thúc thủ. Họ phải làm thừa sống thiếu chết để kiếm sống, không còn thời gian để dạy dỗ của con cái, và cũng chẳng có khả năng để trông nom giáo dục chúng, bởi lẽ vốn tiếng Anh của họ không bằng bọn trẻ, kiến thức xã hội của họ cũng thua bọn trẻ nốt, thậm chí cả sinh lực của họ cũng không còn đủ nữa.

Làm thế nào? Chỉ còn biết giương mắt nhìn con cái họ biến thành quỷ.

- Như vậy là chúng ta không còn cách gì cả ư?

- Không có cách nào nữa hết.

- Một chút cũng không ư?

- Đối với đám trẻ ấy, chúng ta khó lòng làm được điều gì. Vì đấy là lịch sử, mà con người thì không chống lại được lịch sử.

- Nhưng...

- Đối với một con người cụ thể, đương nhiên là anh phải làm một việc gì rồi!

- Việc gì thế?

- Đề phòng.

- Đề phòng?

- Đúng. - A Xuân cất giọng từng trải. - Anh phải đề phòng những người xung quanh Ninh Ninh, những kẻ đứng lẩn mặt ở phía sau. Chúng biết anh là người buôn bán, có tiền của. Chúng sẽ ra tay, ra tay với anh, và còn...

- Còn gì nữa?

- Còn một khả năng nữa. Chúng bắt cóc Ninh Ninh để đòi tiền chuộc, một món tiền chuộc thật lớn.

Vương Khởi Minh chăm chú nghe và gật đầu. Thực tình, anh rất hồi hộp.

Cũng vì quá căng thẳng, nên anh mới nghe A Xuân một cách chăm chú. A Xuân đã nhập cư từ lâu, kinh nghiệm của nàng quý hơn vàng bạc.

- Kỳ thực. - A Xuân như tổng kết, - anh đang làm một việc vô bổ.

- Vô bổ?

- Đúng!

- Ai cơ?

- Anh. - A Xuân quả quyết. - Pháp luật của nước Mỹ lấy nhân quyền làm cơ sở. Ninh Ninh đã 18 tuổi, anh không có quyền can thiệp vào công việc của nó.

- Can thiệp là thế nào?

- Là can thiệp.

- Nhưng nó trẻ dại, chưa thành người.

- Bắt đầu từ sang năm, mức thuế má của anh sẽ có sự thay đổi rất lớn. Mọi khoản chi tiêu của Ninh Ninh không được ghi vào sổ thuế của anh nữa. Các khoản bảo hiểm của anh cũng không được phân bổ lên đầu Ninh Ninh. Ngay cả tên tuổi của nó cũng bị gạch khỏi danh sách gia đình anh.

- Nhưng anh không thích thế.

- Bất kể anh thích hay không, đây là luật nhân quyền cơ mà.

- Luật nhân quyền... - Vương Khởi Minh lẩm bẩm một mình. Ba tiếng ấy sao có được một áp lực lớn như thế.

- Anh đến nước Mỹ là do tự nguyện chứ ai mời anh đâu. Đã đến đây thì anh phải tuân thủ pháp luật của nó chứ. Hiểu chưa! Ở nước Mỹ, anh không có được niềm vui trời phú theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc.

- Chả lẽ mọi quan niệm của Trung Quốc ở đây đều bị gạt bỏ à?

- Cũng không phải thế. Trung Quốc có câu tục ngữ: Con cháu có phúc phận của con cháu, đất nào chả chôn được người. Em thì thấy rằng đông bán cầu hay tây bán cầu, đất nào đều cũng là đất cả. Khi đã chết, chôn cất ở đâu mà chả thế.

A Xuân uống cạn cốc rượu. Cái cốc che lấp khuôn mặt nàng, sau lần thuỷ tinh, không ai thấy rõ và cũng không thể đoán được những biểu hiện trên mặt nàng.

Vương Khởi Minh cũng uống một hớp rượu.

- Anh nên về đi. - A Xuân giục anh.

- Em đuổi anh đấy à?

- Không đâu. Để một mình vợ anh cai quản xưởng dệt là không thích hợp đâu, nhất là trong giờ phút hệ trọng này.

- Cửa tiệm của em thế nào rồi? - Vương Khởi Minh chuyển sang chuyện khác.

- Ôi chà, một đống hổ lốn, nợ đìa ra.

- Tính em không thể chung đụng vốn được với ai đâu.

- Một mình bỏ vốn á? Tiền đâu? Hai cổ đông khốn kiếp muốn mua cổ phiếu, nhưng đợt đầu phải 10 ngàn đô tiền mặt, đấy có phải là cố ý gây khó dễ cho em không?

Vương Khởi Minh kéo cửa phòng, bảo:

- A Xuân, anh cảm thấy trong cuộc sống nếu không có em, anh khó lòng trụ nổi.

- Thôi, đừng nói bẻm mép đi! - Nói xong, A Xuân đẩy Vương Khởi Minh lên xe.

Mấy hôm sau, A Xuân nhận được tờ ngân phiếu 10 ngàn đô. Chữ ký trên ngân phiếu A Xuân rất thuộc - Vương Khởi Minh.