- 15 -
Jerry, con chó trắng Vương Khởi Minh mua cho Ninh Ninh đã lớn.
Loại chó này lúc lớn có thể cân nặng từ 7 đến 8 bảng. Nhưng chân nó cao đến mười tấc Anh.
Cả người nó trắng mượt, không lẫn một sợi lông bẩn nào, chỉ có cái mũi là màu đen và cái lưỡi nhỏ xinh của nó là màu hồng. Đây thực sự là loại chó cảnh trong nhà.
Jerry thuộc huyết thống cao quý, điều ấy không hồ nghi gì cả. Trên giấy chứng sinh của nó ghi chú rõ huyết thống thuần chủng sáu, bảy đời trước đây và tên chủ nhân duy nhất của mấy đời. Để đảm bảo thân thế của nó trước mọi sự hồ nghi, trên giấy chứng sinh của nó có cả chữ ký của người chăm nuôi nó, chữ ký của người bán, chữ số và dấu của cơ quan kiểm chứng của Chính phủ.
Bởi đây là nước Mỹ cơ mà.
Chó ở nước Mỹ có địa vị xã hội ngang con người. Song, mức độ được tôn trọng của chó, có lẽ sau ngày con Jerry đến nhà này, Vương Khởi Minh và Quách Nhạn thực sự nhận thức ra.
Hồi mua nó, Vương Khởi Minh phải điền vào một tá giấy tờ.
Họ và tên người mua, địa chỉ, số máy nói, và điều quan trọng nhất là dưới tên con chó, Vương Khởi Minh phải điền rõ số bảo hiểm xã hội của Vương Khởi Minh.
Từ ngày đó về sau, ít nhất là trên phương diện biểu mẫu, số phận của con chó.
Động cơ ban đầu của Vương Khởi Minh khi mua chó chỉ là có cớ giam chân Ninh Ninh ở nhà, không cho cô đi chơi lông bông.
Vậy mà anh không giữ được chân con gái.
Cái cần phải giữ thì không giữ được, trái lại con chó vẫn cứ hiển nhiên ngự trị ở nhà này.
Nỗi phiền toái do con chó mang đến đâu có nhẹ nhàng gì. Theo lối nói của Vương Khởi Minh thì không phải họ mua chó về, mà là họ đã rước ông tổ sống về nhà.
Mỗi tuần ít ra họ nhận được vài ba lá thư của Hội bảo hộ động vật gửi đến, bắt họ báo cáo bằng văn bản tình trạng gần đây của con Jerry. Có thư của bác sĩ thú y báo cho vợ chồng Khởi Minh hôm nào đó phải đưa chó đến tiêm phòng dịch. Có cả thư của chuyên gia thẩm mỹ nói là nên tỉa lông cho chó. Nực cười và bực nhất là có cả thư của Câu lạc bộ chó, căn cứ vào tiếng sủa của chó, mời Jerry đến tham gia vũ hội và còn lưu ý: hãy mặc lễ phục buổi tối cho nó.
Vì Quách Nhạn không biết lái xe, nên Vương Khởi Minh phải suốt ngày chở chó đi đủ mọi nơi, bận rộn đến dở cười, dở khóc.
Chuyện làm anh đau đầu nhất là vì có con chó, nên hai vợ chồng hễ ra khỏi nhà, là phải tính sao cho khớp giờ giấc.
Mang nó đi theo ư? Nào là thức ăn cho chó, áo quần của chó, cũi nhốt chó, rồi cả đồ chơi cho chó... gộp cả hai còn lỉnh kỉnh cồng kềnh gấp đôi hành lý của cả hai vợ chồng cộng lại.
Nếu không mang nó theo ư? Nhất quyết không được nhốt nó ở trong nhà, nó mà sủa ầm lên, không ai trông nom nó, thì bị kết là phạm tội. Còn đưa nó đến khách sạn chó, thì tiền trọ một đêm của nó đắt không kém gì tiền trọ của người. Cuối cùng họ đành đưa nó đến khách sạn chó.
Dù có tốn kém đến mấy, cũng coi như nhẹ nợ, để còn có thòi gian làm những công việc của con người.
Đòi mua chó bằng được là Ninh Ninh.
Quyết định mua cho là Vương Khởi Minh.
Kiên quyết phản đối mua chó là Quách Nhạn.
Đến giờ người bị chó quyến rũ lại là Quách Nhạn - người kiên quyết phản đối mua chó.
Bây giờ nàng là người rất yêu Jerry, rất quan tâm đến Jerry và hiểu Jerry nhất.
Sáng nào nàng cũng dậy sớm hơn nửa giờ để dắt nó ra ngoài. Sau khi đưa nó vào nhà, nàng lại tức tốc lo bữa sáng cho nó. Sau đó nàng ngồi chơi với nó để tìm hiểu tính tình của nó một lát.
- Jerry, mẹ đi làm để kiếm tiền nuôi con. Con ở nhà ngoan ngoãn, chịu nghe lời, đừng bướng bỉnh. Con mà biết nghe lời, tuần sau mẹ sẽ mua đồ chơi cho con, hiểu không? Tạm biệt! Jerry, chào mẹ đi!
Tối về, dù mệt mỏi đến đâu, chưa kịp thay quần áo, nàng đã quỳ trên thảm đùa với con chó chừng hai mươi phút rồi mới đi lo cơm nước.
Thấy vợ như thế, Vương Khởi Minh chỉ lắc đầu, nhưng không dám nói năng gì. Anh biết rằng, từ ngày Ninh Ninh bỏ nhà ra đi, Quách Nhạn có phần khác tính, có lẽ nàng dồn toàn bộ tình yêu và nỗi nhớ nhung đối với Ninh Ninh vào cả con chó.
Một lần, do mải chơi, Jerry không kịp chạy ra ngoài nên đái bậy trên tấm thảm trắng, bị Vương Khởi Minh trông thấy đá nhẹ một cái vào chân.
Đúng lúc ấy, Quách Nhạn từ trên lầu bước xuống nhìn thấy. Nàng gào lên như điên dại, nhiếc móc Vương Khởi Minh không có tính người, chẳng ra sao cả. Nàng ôm Jerry lên dỗ đành:
- Đừng sợ, mặc kệ ông ta, bất kể tốt xấu, chỉ biết cáu giận, đánh chửi. Con đau không con? Cho mẹ biết đi nào.
Nàng dùng giấy lau bát đũa định thấm sạch bãi nước đái của con Jerry. Nàng quỳ xuống đang định thấm nước đái của chó thì nhìn thấy vết cháy đen trên mặt thảm do Ninh Ninh làm rơi tàn thuốc lá trước hôm cô bỏ đi. Những ngón tay nàng run bần bật trên vết thảm cháy, và nước mắt nàng cũng rơi lã chã xuống mặt thảm.
Không lau được vết bẩn, nàng ôm con Jerry, đi lên lầu.
Chứng kiến tất cả cảnh ấy, Vương Khởi Minh không nói gì mà chỉ nằm xuống đi văng dẩu miệng thở khói thuốc lên trần nhà.
Lát sau, mắt anh cũng hoe hoe đỏ.
Trong ngôi nhà vắng lặng, anh nghe thấy rất rõ tiếng nghẹn ngào của Quách Nhạn nói với con Jerry:
- Jerry... đau không... nói cho mẹ biết đi... con đừng giận... tính tình ông ta nóng nẩy. Nhưng... đã có mẹ chăm nom con...
Vương Khởi Minh dùng bàn tay gạt những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt.
Chó biết tính người.
Đúng là có chuyện như thế.
Quách Nhạn thương xót nó như vậy, nó cũng không chút phụ tình thương của nàng dành cho nó.
Chỉ cần Quách Nhạn bước đến, Jerry liền quấn quýt bên nàng, không rời một bước, cứ như bóng với hình.
Không những thế, những tình cảm vui buồn hỉ nộ trong đáy lòng Quách Nhạn, Vương Khởi Minh không nhận ra, không sao đoán nổi, nhưng con Jerry đều cảm nhận thấy như nhìn qua một tấm gương.
Thật tuyệt vời!
Từ ngày Ninh Ninh bỏ nhà đi, Quách Nhạn hay ngồi đờ đẫn một mình. Những lúc đó con Jerry lại lon ton chạy đến, kêu ăng ẳng mấy tiếng, đớp mẩu xương dùng làm trò chơi, rúc vào lòng Quách Nhạn, làm cho nàng sực tỉnh, dứt khỏi giây phút trầm tư mặc tưởng.
Những lúc Quách Nhạn buồn rầu ngồi khóc một mình, con Jerry lập tức nhảy vào lòng nàng, hết liếm cổ lại liếm má chủ, cho đến khi nàng tỏ ra tươi cười, nó mới nằm phủ phục dưới chân nàng mà ngủ.
Tối đến, Jerry nằm chung với Quách Nhạn, hơi nóng của cơ thể nó toả qua bộ lông trắng mịm truyền sang người Quách Nhạn, khiến cho giấc ngủ của nàng yên ổn hẳn.
Mỗi khi Quách Nhạn hoảng hốt tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, con Jerry lập tức vùng dậy vểnh tai, trố mắt nghe ngóng và nhìn ngó để quan sát từng động tĩnh nhỏ ở xung quanh.
Trong các lần thi chó hàng năm ở Mỹ, loại chó này luôn luôn đạt được giải cao nhất, không những vì nó có một ngoại hình đáng yêu mà chủ yếu là do trí thông minh của nó cao hơn hẳn các loài chó khác. Nó thấu hiểu tính tình của con người.
Sau ngày Ninh Ninh bỏ đi, Quách Nhạn lại không rời được con chó, nên hơn nửa năm, giữa Vương Khởi Minh với Quách Nhạn tự nhiên hình thành nếp sống ly thân.
Vương Khởi Minh như một chiến sĩ du kích quân lúc ngủ ở đi văng ngoài phòng khách, lúc ngủ ở phòng xép, lúc ngủ ở phòng làm việc, nằm vạ nằm vật một mình.
Một đêm, không còn chịu nổi cảnh cô đơn buồn chán, anh rón rén bước vào phòng ngủ của Quách Nhạn.
Vào đến bên giường, anh lay lay vai Quách Nhạn làm nàng bừng tỉnh vì sợ hãi.
Con Jerry lập tức chồm hai chân trước lên bấu chặt lấy hai vai Vương Khởi Minh sủa “ăng ẳng” và nhe răng định cắn.
- Jerry, đừng hỗn, đây là ba con đấy mà - Quách Nhạn an ủi con vật.
Lúc ấy Jerry mới chịu im.
Với tư cách là bố con chó, Vương Khởi Minh mới ngả lưng được xuống giường vợ.
Nửa năm nữa lại trôi qua.
Con Jerry lớn bổng lên, lớn đến đủ quy cách mà loại chó này phải có.
Dáng dấp nó càng đẹp, lông dài chạm đất, mỗi lần nó chạy, lông xù lên trông loá cả mắt. Nếu nó ngồi bất động trên đầu giường, người ngoài trông thấy phải tưởng rằng đấy là một con chó bông dùng làm đồ chơi.
Con chó đã lớn, “lớn thành chó” rồi. Vương Khởi Minh được phép ra vào phòng ngủ của vợ chồng. Tuy trong nhà đôi khi có lúc tiếng to tiếng nhỏ, nhưng dù sao cũng còn có tiếng nói tiếng cười, nên mọi sinh hoạt trở lại nếp bình thường.
Ngày tháng trôi đi, Vương Khởi Minh cũng thấy thay đổi khá nhiều.
Vào một buổi sáng, ngồi bên bàn ăn đọc báo, nhưng không hiểu sao anh không đọc được chữ nào.
Anh hất mạnh đầu về phía sau và tay đưa tờ báo xa hơn một chút.
Vẫn không nhìn rõ chữ, anh chớp chớp mắt mấy cái, nét chữ vẫn không thấy rõ.
- Nhạn ơi! - Anh gọi vợ. - Em bảo có kỳ không, chỉ qua một đêm mà mắt anh loá hẳn đi.
- Những người nóng tính thường hoa mắt sớm. - Quách Nhạn nhìn chồng, đáp vậy.
- Làm gì có chuyện ấy. Tính tình thì có dính dáng gì đến mắt, em buồn cười thật đấy!
Anh nói vậy nhưng trong bụng cũng không có ý bác bỏ. Già rồi! Lao tâm nhiều nên chóng già.
Chuyện đó thì đúng.
Từ hôm đó anh bắt đầu đeo cặp kính gọng to, màu đen.
Đeo kính vào, lại thêm cái bụng mỗi ngày một phệ to ra, nên anh đi đứng khệnh khoạng chẳng khác con vịt bầu mấy tý.
Đừng coi thường cái dáng đi vịt bầu đây. Nó có tác dụng đó.
Công nhân xưởng trông thấy anh thường nói đùa:
- Đi đứng như thế mới ra dáng ông chủ cỡ bự chứ!
Nghe những lời trêu chọc ấy, ngoài mồm anh không nói năng gì, nhưng trong bụng lại rất khoái. Và cái dáng đi lạch bạch ấy ngày càng thêm lạch bạch.
Cái dạng lạch bạch vịt bầu thật có lợi.
Những lúc bàn chuyện buôn bán với khách hàng, dáng dấp ấy càng được việc. Ngay cả lúc không đọc hay viết gì phải dùng đến kính, anh cũng vẫn cứ đeo vào.
Dân Mỹ dễ bị anh cho vào bẫy, đặc biệt là mấy anh chàng Do Thái, anh càng làm bộ khệnh khoạng đường bệ, chẳng cần phải đeo kính vẫn đeo kính, thì người ta càng tưởng anh có nhiều tiền, càng đặt mua của anh những món hàng lớn.
Nói cho cùng, cái dáng bệ vệ và đôi kính có quan hệ trực tiếp đến việc buôn bán hay không, chuyện đó cũng khó mà bàn luận, song Vương Khởi Minh làm ăn mỗi ngày một phất lớn, mua được một chiếc xe mới tinh, lại sắm thêm cho Quách Nhạn một số đồ trang sức và châu báu.
Ở Quách Nhạn cũng có sự đổi thay, tóc mỗi ngày một đen mà ánh. Tuy khoé mắt nàng đã có mấy vết chân chim và cằm đã hình thành mấy ngấn, nhưng mái tóc nhuộm đen, làm cho nàng vẫn gợi được ở người khác cảm giác là tinh thần nàng còn sung mãn.
Song chuyện đó không lọt qua mắt những phụ nữ tinh đời. Chỉ cần nhìn qua, họ thừa biết tóc nàng là tóc nhuộm.
Nhưng các bà các chị làm trong xưởng đều có tài ăn nói, họ một mực tán dương là nàng càng ngày càng trẻ hẳn ra.
Chính điều đó khiến Quách Nhạn càng chú ý đến hình thức của mình, thời gian nàng đứng trước gương cũng mỗi ngày một lâu hơn.
Mỗi lần đi gặp nhân vật nào, Vương Khởi Minh cho xe nổ máy rất lâu mà nàng vẫn chưa chịu xuống, khiến anh cứ lúc lúc phải nhìn đồng hồ, dậm chân, vằn tay lái và bấm còi giục.
Song, nàng không hề sốt ruột, cứ đủng đỉnh đứng trước bàn trang điểm tô mày thoa mặt đâu vào đấy rồi mới thong thả xuống lầu, ra khỏi nhà, khoá cửa xong, mới chịu lên xe.
Đợi cho nàng vào xe rồi, Vương Khởi Minh mới nhìn nàng, cười bảo:
- Yêu tinh già!
Quách Nhạn cũng đối đáp lại:
- Ông già chết dẫm!
Cả hai vợ chồng đều bắt đầu già rồi.
Già thật ư? Mới ngoài bốn mươi thôi mà.
Nghe nói ở nước Mỹ, tuổi này không được coi là già. Đặc biệt trên thương trường, thì chỉ có thể coi như mới bắt đầu. Những đối thủ thương mại của Vương Khởi Minh đều là những lão già Do Thái năm, sáu chục tuổi, mỗi lần bàn đến chuyện buôn bán, bao giờ họ cũng vỗ vai anh, bảo:
- Be good, boy! (cố lên, cậu bé)
Có thật là già không? Mới bốn mươi hơn một chút.
Chưa già.
Quả thực là chưa già.
Nếu bảo là già, chẳng qua anh chỉ làm ra bộ như thế mà thôi.
- Cần phải làm bộ như thế, - anh tự nói với mình. - Tám năm đã trôi qua, lúc bước chân xuống máy bay, cả hai vợ chồng cộng lại mới chỉ được 50 đô, thế mà bây giờ có hơn triệu đô trong tay, đâu phải là chuyện đơn giản?
Làm bộ làm tịch ư?
Nên lắm chứ.
Anh làm ra bộ cao sang, giàu có; làm ra bộ khệnh khạng đến mức lạch bạch như vịt bầu; càng ngày càng lạch bạch dữ.
Anh thường mời những tay cự phách trong giới thương gia người Hoa nhậu nhẹt, khiêu vũ, một đêm tốn cả mấy trăm đô. Khi sắp bước chân ra cửa là quẳng tờ phiếu tín dụng lên mặt quầy, chùi đôi môi dầy nhờn mỡ, đứng đợi chủ tiệm ký tên vào.
Cứ đến cuối tuần, căn nhà của anh biến thành nơi đánh mạt chược, chẳng phải một bàn mà bày ra ba bốn bàn, nếu thắng thì thu về bạc trăm bạc ngàn, còn đã thua thì cũng mất trắng bạc trăm bạc ngàn.
Anh vẫn tỉnh bơ như không:
- Cứ chơi, muốn khoái thì phải mất tiền chứ.
Xem ra anh đã thay đổi thật, thay đổi đến mức không sao nắm chắc được bản thân mình nữa. Họ tên thì còn nhớ nhưng mình được xếp vào loại người nào? Anh không biết, mà có biết thì cũng chỉ lơ mơ.
Đại tài chủ chăng? Chớ đùa, nhiều kẻ còn giàu hơn anh. Chuyện đó anh còn tỉnh táo lắm.
Nhưng suốt ngày anh cứ vênh mặt lên, lúc nào cũng dương dương tự đắc, lại thêm những người xung quanh tâng bốc, khen anh biết làm ăn lại thông minh tài cán, thế là tên tuổi anh nổi lên như cồn.
Các tiểu thư ở Vũ trường khen anh chịu chơi, anh hùng của thời đại mới.
Các ông trùm buôn bán ở New York gọi anh là một siêu sao mới nổi.
Giới báo chí người Hoa cho anh là tài năng trẻ trong đám nhập cư.
Những lời tán tụng ấy đương nhiên làm anh khoái trí.
Mà chẳng riêng gì anh, đố ai vượt qua được cơn thử thách đó.
Anh bắt đầu chơi ngông, ngạo mạn, và tự cao tự đại chẳng ai bằng.
Ngay cả Quách Nhạn cũng trôi cuốn theo dòng đời. Nàng thường xuyên mua sắm trang phục, nhất là lễ phục dạ hội, tủ quần áo không còn chỗ để treo.
Thế mà cứ đến cuối tuần, nàng vẫn đến công ty nổi tiếng để chọn mua những mốt mới lạ nhất. Nàng có lý lẽ của nàng: đồ đã mặc một lần, cùng đến một nơi với bộ trang phục lần trước, người ta còn coi mình ra gì nữa.
Cái vòng lang cầm trên cổ tay nàng đã được thay đổi bằng chiếc vòng 18K khắc hình đại lực sĩ.
Nàng còn luôn mồm thúc giục đổi xe mới:
- Em bảo này, anh có thể thay cái xe tốc độ cao được không. Lúc nào cũng đi xe Mỹ, không xứng với thanh thế của anh đâu.
Dáng của nàng cũng có sự thay đổi nho nhỏ, từ tốn không ra từ tốn, ung dung không ra ung dung, nói theo lối nói Bắc Kinh thì dáng vẻ “điệu đà”.
Tại sao là “điệu đà”? Bởi vì nàng cảm thấy ở địa vị nàng phải “điệu đà”, không “điệu đà” thì nàng bị giảm giá.
Tuần nào nàng cũng bận rộn, ngoài việc trông nom xưởng dệt, nàng còn phải làm cho đỡ béo, còn phải đi xoa bóp, lắc vòng cho eo nhỏ lại, tập thể dục nhịp điệu... Nói tóm lại, tất cả những trò gì mà những kẻ giàu sang mê thích, ngày cuối tuần nào nàng cũng xài qua để rồi ngoan ngoãn xì tiền cho thiên hạ.
Chỉ có những lúc ở một mình với Vương Khởi Minh, nàng mới biểu lộ rõ những gì vốn có ở nàng.
- Thật không còn hiểu con Ninh Ninh hiện giờ ra sao nữa.
Vừa tẩy lau lớp phấn dầy trên mặt, nàng vừa than thở với chồng.
- Chắc chắn không sung sướng gì rồi, cái số của nó là thế.
Vương Khởi Minh vừa cởi cavat đắt tiền vừa trả lời. Nhắc đến con gái, anh cũng thấy đau lòng. Nhưng anh không muốn suy nghĩ nhiều đến chuyện này, bởi vì vết thương con gái để lại trong tim anh chưa hoàn toàn liền miệng.
Quách Nhạn vẫn lẩn quẩn với ý nghĩ riêng của mình:
- Lẽ ra nó nên gọi dây nói về mới phải.
- Nếu nói nên thì còn nhiều cái nên lắm. Cái chuyện nó làm cũng là nên hay sao?
Cứ nghĩ đến lời chỉ trích của con gái đối với mình, Vương Khởi Minh luôn thấy khó chịu.
Anh không tài nào quên được cuộc chỉ trích của nó hôm nào, có lẽ vì những lời nói ấy có lý.
- Khởi Minh, anh không lo lắng cho con sao? -Quách Nhạn quay nghiêng mặt nhìn sang chồng.
- Lo lắng ư? - Vương Khởi Minh châm một điếu thuốc tiếp - Lo lắng làm gì? - Con cái có phúc phận của con cái, đất nào chả chôn được người...
Nói xong anh cũng ngẩn người ra, câu nói ấy của ai nhỉ? A Xuân!
Nghĩ đến A Xuân, đầu óc anh thêm bối rối. Anh lắc đầu như muôn xua đuổi tâm trạng rối bời ấy ra khỏi đầu.
- Đừng lo lắng gì nữa chắc.
Anh nói lấy lệ:
- Không phải không lo lắng, nhưng lo lắng mãi thì có ăn thua gì.
- Em sợ nó...
- Sợ nó làm sao?
- Thiệt thân.
- Nó thiệt thân như vậy còn ít à? Thử nghĩ xem, nó 19 rồi, thành người lớn rồi, Mỹ quốc là Mỹ quốc. Mỹ quốc không cho phép chúng ta lo cho nó! - Nói đến đây, anh chợt nghĩ ra một câu tiếng Anh: “That's not your business” (Đấy không phải là việc của anh).
- Liệu nó có làm sao không?
- Gần một năm rồi, nếu có làm sao thì báo chí đã đăng tin. - Vương Khởi Minh bỗng lặng người đi, anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nói thêm - Không đâu... Anh nghĩ không đến nỗi... không đến nỗi xảy ra chuyện ấy.