← Quay lại trang sách

- 16 -

Đầu tháng Bảy, trước ngày quốc khánh nước Mỹ.

Trong nhà Vương Khởi Minh có hai vị khách không mời mà đến.

Lúc chuông cửa reo, Quách Nhạn đang rán bột mỳ trong bếp. Nghe thấy tiếng chuông, nàng vặn nhỏ bếp chạy ra mỏ cửa.

Khách đến nhà là một nam, một nữ.

Quách Nhạn khách sáo cất giọng cảnh giác:

- Xin phép hỏi...

- Chúng tôi có thể vào được không ạ? - Ông khách cười hớn hở, không đợi gia chủ trả lời, chân trước đã bước qua cửa.

Vương Khởi Minh vội vàng bỏ tờ báo xuống, ra gặp khách.

Ông khách là một lão già hơn sáu mươi tuổi, cổ ngắn, đầu hói tròn, lơ thơ một vành tóc bạc trắng quanh đầu. Cái kính vừa dày vừa to trễ xuống chóp mũi tròn tròn không có sống. Đặc điểm của lão già này là tròn như hòn bi: đầu tròn, cằm tròn, cái bụng cũng tròn gồ lên sau bộ complê màu tro, trông chẳng khác củ khoai tây mấy tí.

- Xin cúi chào các ông chủ họ Vương! - Lão già nói ngọt xớt. - Bỉ nhân cũng họ Vương. Họ Vương ở Trung Quốc rất đông, nhưng ở Mỹ quốc không có mấy. Cho nên cũng có thể nói chúng ta là người nhà với nhau. Ông có cho là phải không ạ?

Nghe lời lẽ của lão già, Vương Khởi Minh biết; lão là người sành sỏi và rất khéo mồm, nhưng do kinh nghiệm lăn lộn trong giới thương gia, đương nhiên anh biết tin vào dáng vẻ bên ngoài là chuyện tối kỵ trong kinh doanh, do đó anh chỉ gật gù chiếu lệ trước lời mở đầu của lão béo.

- Tôi bái phục tiếng tăm của ông chủ từ lâu, hôm nay mới đến thăm thật là có lỗi. Đáng lý định gọi điện báo trước, nhưng lại nghĩ ông bận trăm công ngàn việc, nên bỏ qua thể thức ấy. Tự nhiên đến thế này được coi như khách không mòi mà đến, rất mong ông chủ đánh cho hai chữ đại xá.

- Đừng khách sáo thế! - Vương Khởi Minh rất ngán lão già trước mặt, song cũng không thể không làm ra vẻ khách sáo.

- Song có điều, - Lão già họ Vương đổi giọng như có vẻ đi vào chuyện chính. - Việc tôi đến đường đột thế này cũng là nghĩ đến ông chủ thôi. Ông thông cảm cho chứ ạ? Sáng nay tôi mở máy tính ra xem, hỏng rồi, ông đang ở trong tình thế nguy hiểm.

Những lời lẽ đe doạ đó làm Vương Khởi Minh buồn cười, chỉ bỏ ngoài tai, nên anh đành cười nhạt.

- Tiên sinh... - Vương Khởi Minh hỏi với giọng khách sáo.

Lão già nâng cặp kính sắp tuột khỏi mũi lên, người đàn bà đi cùng liền vội chìa ra tấm danh thiếp.

Sự phối hợp ăn ý đến mức làm cho Vương Khởi Minh nghi ngờ động tác nâng kính kia của lão già chỉ là một ám hiệu.

Không có cảm tình lắm với hai vị khách này, Vương Khởi Minh cầm tấm danh thiếp xem. Trên danh thiếp ghi:

Công ty Bảo hiểm Hội Nhân thọ Đại Đô

Tổng đại lý người Hoa

Vương Đường Đãi

Vương Khởi Minh kính cẩn tiếp nhận tấm danh thiếp của khách và chăm chú nghe lão già dạy bảo:

- Tiên sinh vừa nói tôi đang trong tình thế nguy hiểm, tôi chưa rõ lắm.

Lúc đó Quách Nhạn cũng bỏ dở công việc, vặn tắt nút bếp, bước đến.

- Vấn đề lớn lắm, lớn lắm, nguy hiểm là nguy hiểm. Song xin ông chủ đừng lo, có tôi là chỗ anh em thu xếp, ông không có gì phải lo lắm đâu.

Nói vòng vo mãi mà lão già vẫn chưa đi vào chuyện chính.

Vương Khởi Minh thừa biết lão ta đang làm trò quảng cáo, công ty bảo hiểm nào cũng diễn cái trò đó, nghĩa là tìm trăm phương ngàn kế để bắt người ta bỏ tiền ra mua bảo hiểm. Vì thế Vương Khởi Minh chẳng nóng ruột, cứ để mặc lão ta nói trời nói biển.

- Bảo hiểm của ông chủ mua cách đây năm năm, song theo sự tìm hiểu của tôi, cái giá về thân thế của ông chủ không tương xứng với con số trước nữa, phải lập tức có sự điều chỉnh.

- Không tương xứng? Nghe cứ như tiên sinh đang nói về một cỗ máy ấy. Điều chỉnh? Điều chỉnh cái gì vậy?

- Trời đi, ông bận rộn quá nên cả chuyện đó ông chủ cũng không tỏ tường. Nói cho cùng, đấy cũng là lỗi của người anh em là tôi. Song, hôm nay cũng chưa coi là muộn. - Lão hớp một hớp trà để sắp sửa cho cuộc thuyết khách tràng giang đại hải.

Vương Khởi Minh đã thấy đói, bụng anh cứ sôi ùng ục, chỉ mong có miếng bột mì rán cho vào mồm.

- Thế nào cơ, - anh hỏi lão già, - ông nói thẳng ra đi, ông có điều chỉnh được không, phải đóng thêm bao nhiêu nữa, tôi sẽ viết ngay chi phiếu cho ông. Ông thấy thế nào?

Nghe nói thế, lão già nở mày nở mặt, đáp:

- Tôi biết ngay ông chủ là người rất thoải mái mà. Song có một số lý lẽ, tôi không thể không giải thích để ông chủ rõ. Sự phát đạt của ông chủ mấy năm nay thiên hạ đều thấy. Ông chủ hãy nhìn ngôi nhà này, sang trọng quá chứ. Ông chủ hãy nhìn những đồ đạc này, hào hoa, phú quý, đẹp đẽ biết dường nào. Thưa bà chủ Vương, cứ nhìn qua cũng biết bà có số giàu sang, cứ nhìn dung mạo của bà là biết ngay bà có số phú quý...

Sợ lão già dài dòng văn tự, Vương Khởi Minh vội chen vào:

- Ông có thể cho tôi biết phải đóng thêm bao nhiêu không?

- Có chứ ạ, xin ông chủ thư thư cho một lát. - Lão già nhìn vào quyển sổ mang theo người, đáp - căn cứ vào tài sản của ông hiện nay... mỗi tháng... là 3642 đô la 23 xu.

- Sao lại nhiều thế? - Quách Nhạn không kìm được nỗi bực.

- Nhiều? Thưa bà Vương, ai chả muốn nhiều nhưng có phải ai cũng nhiều được đâu. Tài sản nhiều mức mua bảo hiểm nhất định là phải nhiều rồi. Trên thế giới này được mấy bà có một ông nhà tài giỏi như bà.

Vương Khởi Minh cũng không ngờ bảo hiểm nhân thọ mỗi tháng phải đóng nhiều như thế.

Anh hỏi:

- Tại sao tiền bảo hiểm lại đến từng ấy?

- Thứ nhất, năm năm trước ông chủ mua 300 ngàn chả lẽ sinh mạng của ông chỉ đáng 300 ngàn ư? Tất nhiên không rồi. Thân giá hiện giờ của ông chủ phải là 2 triệu.

Thứ hai, ông chủ làm kinh doanh suốt ngày phải đi ô tô, máy bay, tỷ lệ xảy ra sự cố cao hơn so với người thường. Vạn nhất có chuyện không may, ông chủ lìa đời, 300 ngàn để lại cho bà chủ có đủ sống những ngày còn lại không? Tất nhiên không thể đủ rồi. 300 ngàn chỉ đủ chi dùng ba năm rưỡi cho một gia đình giàu có như ông chủ.

Vương Khởi Minh đập lại:

- Nếu quả thực tôi có làm sao thì vợ tôi có thể bán tài sản đi cũng có được một món tiền chứ.

- Khoan! - Lão già đột ngột cắt lời của Vương Khởi Minh. - Đấy chính là mục đích tôi đến hôm nay, đấy cũng là lý do tôi nói ông chủ đang trong tình thế nguy hiểm, và đấy cũng là điểm thứ ba tôi định nói. Xem ra, ông chủ chưa hiểu luật buôn bán tài sản và luật thừa kế tài sản của nước Mỹ rồi.

- Đúng là tôi chưa thật rõ.

- Hãy nói về luật buôn bán tài sản trước đã nhé. Lúc đầu khi mua cái nhà này, ông chủ chỉ bỏ ra một khoản đầu tiên, mà đại bộ phận khoản tiền đó lại vay của nhà băng, đúng không ạ? Đến khi bán đi, ông chủ cảm thấy dư ra được một khoản tiền. Song ông chủ nên biết rằng Cục thuế sẽ thu 58% số tiền ông chủ thu được, trừ đi số tiền vay của nhà băng, vậy ông chủ có thể còn lại được bao nhiêu?

Nếu gặp năm mất giá, tiền giá nhà xuống thấp, khó bán, ông chủ còn phải bù thêm ấy chứ. Ngay gặp năm giá cao, không phải bù, thì ông chủ cũng còn lại được mấy nào? Lý lẽ của lão già thật thẳng thắn, thật hùng hồn, giọng nói cũng mỗi lúc một cao, nước bọt bắn ra tung toé. Rút khăn tay ra lau mấy hạt mồ hôi trên trán, lão già tiếp:

- Nhưng những lý do trên không quan trọng đâu, cái quan trọng bậc nhất là luật thừa kế tài sản cơ.

Chúng ta giả dụ ông chủ mai kia gặp chuyện không hay, không kịp giã từ. Ngay hôm xe cấp cứu đưa ông chủ đến nơi chôn cất thì Cục thuế sẽ lập tức tới ngay để trưng thu trọng thuế của bà nhà. Thứ trọng thuế ấy gọi là thuế thừa kế tài sản. Tỷ lệ của loại thuế này là 69% số tài sản sở hữu của ông chủ, cộng thêm tiền chi phí cho luật sư cũng suýt soát 70%. Cho dù bán toàn bộ tài sản, cộng thêm với 300 ngàn bảo hiểm của ông chủ, vẫn chưa đủ nộp thuế thừa kế tài sản! Ông chủ bảo có sợ không? Nguy hiểm quá đi chứ. Đến lúc ấy bà chủ trắng tay, không có chỗ nương thân.

Vương Khởi Minh và Quách Nhạn đều mối nghe lần đầu nên cả hai người đều tròn mắt nghe, không cắt đứt lời lão già. Thấy thời cơ đã chín mùi, lão già càng đe mạnh hơn:

- Biết bao quý phụ, sau khi chồng chết, phải lưu lạc đất khách quê người, chui lủi các nơi để trốn nợ. Biết bao con cái của các gia đình giàu sang chỉ qua một đêm đã trở thành kẻ lang thang không nhà không cửa. Nói ra thật thê thảm, có cô cậu tìm đến cái chết, có cô cậu bị đưa vào trại tế bần, trông vào sự bố thí của Chính phủ. Thật thảm hại! Thật thương tâm! Tại sao chúng sa chân vào cảnh ấy, chính vì các vị không mua bảo hiểm nhân thọ.

Câu nói cuối cùng của lão già giống một lời quảng cáo, nó gần như xoá sạch những lời thống thiết lão vừa nói trên kia.

Vương Khởi Minh giễu cợt, hỏi lại:

- Thế nhỡ tôi không chết thì sao?

- Làm gì có chuyện ấy. - Lão già cứ khăng khăng thật đáng ghét - Tuyệt đối không có chuyện ấy. Ai mà tránh được cái chết, nhất định phải chết, chỉ có sớm hoặc muộn thôi.

Nghe những lời lẽ bát nháo như thế, lòng Vương Khởi Minh rất bực, suy nghĩ đến đặc điểm nghề nghiệp của lão già, anh không nỡ chửi cho lão ta mất mặt.

Nghe mãi thấy nhàm tai, Quách Nhạn cũng nói chen vào:

- Nếu cả hai chúng tôi cùng chết?

- Đúng. Như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài chẳng hạn. - Vương Khởi Minh phụ hoạ lời vợ.

- Không, không, không đâu. - Lão già béo phệ cười một cách lõi đời. - Khả năng ấy ít lắm ạ.

- Nhưng ngộ nhỡ thật như thế thì sao?

- Nếu thật như thế thì sau khi các vị khuất núi 300 ngày, Chính phủ sẽ thu hồi toàn bộ tài sản của ông chủ, biến nó thành tài sản của toà thị chính để mang ra bán đấu giá.

Vương Khởi Minh không nói chen vào nữa vì chuyện này anh đã được nghe rồi.

Thấy có vẻ ăn tiền, lão béo dấn lên:

- Lẽ nào ông chủ giao trả cho nước Mỹ toàn bộ thành quả lao động làm ăn khổ sở mới kiếm được hay sao? Chả lẽ ông chủ nhẫn tâm để bà chủ phải sống bơ vơ trên cõi đời này?

- Theo ông thì tôi phải làm thế nào?

- Điều chỉnh mức bảo hiểm.

- Điều chỉnh ra sao?

- Từ 300 ngàn lên hai triệu.

- Theo tôi, đấy là một số tiền không nhỏ đâu. Thêm 4 ngàn đô!

- Ông chủ quả là thông minh trong nghề buôn bán. Tôi không nói thì ông chủ cũng rõ, 4 ngàn đô, công ty chi trả vừa trốn thuế, lại giữ được tài sản, sướng thế còn gì?

- Được. - Vương Khởi Minh quả quyết gật đầu.

Nói rồi, anh đứng dậy đi lấy quyển chi phiếu.

Đoán được ý định của Vương Khởi Minh, lão già béo tròn liền nói:

- Ông chủ không cần thiết phải chi phiếu từng tháng cho phiền phức. Ông chủ chỉ cần cho tôi biết số tài khoản nhà băng của ông chủ là được rồi, công ty chúng tôi sẽ chuyển khoản nợ ấy đến. Như thế ông chủ cũng đỡ bận tâm.

Không nói ra miệng, nhưng Vương Khởi Minh thầm thán phục: Cái kiểu kinh doanh này làm cho người ta không còn chỗ mà trốn nữa.

Anh nói số tài khoản cho lão béo và ký tên vào giấy.

Lão béo đứng dậy, cúi gập người cảm ơn, cái đầu hói bóng loáng mấy lần suýt chạm xuống bàn.

Đợi họ ra khỏi nhà, Vương Khởi Minh nói thẳng với Quách Nhạn:

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta lại có thêm một ông tổ sống nữa, và chúng ta thì trở thành con cháu của công ty bảo hiểm, tháng nào cũng phải mang tiền đến báo hiếu.

- Ai bảo anh mua? - Quách Nhạn mang mì rán ra.

- Chả vì em đấy sao? - Anh vừa ăn nhồm nhoàm vừa đáp. - Nếu anh chết thật, còn lại một mình, em sống làm sao được?

- Thơm nhỉ, anh tưởng không có anh, em không sống nổi thật à?

- Không phải không có anh, em sống không nổi mà là rời em ra, anh không sống nổi ấy chứ.

- Nói nghe êm tai nhỉ.

Tuy ngoài mồm nói vậy, nhưng thực tế, Quách Nhạn vẫn có ý định như tất cả những phụ nữ sống trên đất Mỹ: khi về già chỉ có vợ chồng dựa vào nhau mà sống, chứ hòng gì chờ con cái nuôi dưỡng.

Trên đất Mỹ, tại sao người ta không già, phải chăng chỉ vì nghĩ đến tình cảnh lúc về già? Ở đây có một nguyên nhân vô cùng đơn giản là Mỹ quốc không có nhà dưỡng lão.

Mồng 4 tháng 7 là ngày quốc khánh của nước Mỹ. Mọi hoạt động của ngày hôm ấy, hai vợ chồng Vương Khởi Minh đã sắp xếp ổn thoả từ trước.

Ở New York có tiệm ăn “độc nhất xứ” chuyên bán các món điểm tâm Bắc Kinh. Đấy là tiệm ăn duy nhất toàn New York có bán đồ điểm tâm Bắc Kinh, quả đúng là độc nhất xứ thật. Hai vợ chồng Vương Khởi Minh dự định đến ăn sáng ở đấy.

Chủ tiệm là người họ Hà từ Đài Loan đến. Nói là người Đài Loan, nhưng thực sự là dân Bắc Kinh, nói năng đặc một giọng Bắc Kinh.

Vương Khởi Minh thích đến đây, lẽ thứ nhất vì thèm đồ điểm tâm Bắc Kinh, lẽ thứ hai vì muốn được nói tiếng Bắc Kinh cho đã. Ở Mỹ toàn nói là tiếng Tây xì xồ, được nghe tiếng Bắc kinh thuần tuý là sướng cái lỗ tai lắm.

- Ôi, chào ông chủ họ Vương, chào bà Vương Thái Thái! Hôm nay có bánh rán hoa quả, sữa đậu nành ngọt, còn có cả diện trà, bánh vân đậu và đường nhĩ đoá, ông bà thích thứ nào?

Chủ hiệu họ Hà nói vanh vách bằng tiếng Bắc Kinh, làm cho Vương Khởi Minh khoái trá.

- Hôm nay chúng tôi muốn đổi món. - Vương Khởi Minh đáp. - Ông cho chúng tôi hai cái bánh vừng rán kèm thịt bò, hai bát cháo kê, một đĩa củ cải thái cho thêm ít dầu thơm.

Anh gọi món ăn không phải chỉ là gọi mà cốt có dịp nói tiếng Bắc Kinh cho sướng mồm. New York to rộng thế nhưng chỉ có ở cái tiệm “độc nhất xứ” này mới có thể tha hồ tỏ ra mình là người Bắc Kinh thực thụ.

- Hôm nay là ngày đại quốc khánh mà trông ông sao lạnh nhạt thế?

Vương Khởi Minh ngồi xuống bàn ăn và trêu đùa với chủ tiệm họ Hà.

- Ông chủ họ Vương không thấy ư? Cứ cái đà này, sớm muộn cũng phải đóng cửa tiệm. - Chủ tiệm họ Hà ruột gan có gì phun hết ra. - Xin thưa với ông, mở cái tiệm này, tôi coi như đi sai một nước cờ, dấn thân vào thế bí. Người Mỹ không đến ăn, họ bảo là “no good”. Người Quảng Đông cũng không biết các món Bắc Kinh của tiệm chúng tôi. Người Đài Loan thì chuyên tìm đến những tiệm ăn có chất tanh. Người Bắc Kinh của Hoa lục đâu có mấy, thế mà tôi phải trang hoàng cái tiệm này gần hai trăm ngàn đô, gần như cái Thiên An Môn nhỏ. Thế mà người ta chỉ đứng ngắm nghía từ xa, rất ít người vào ăn. Ông bảo tôi biết làm sao? Tôi biết làm sao?

- Này ông, cứ phải đợi cái đã. Chịu khó chờ một vài năm là ông gặp thời vận ngay đây mà. Khi đã gặp thời, lúc ấy người ta biết các món ăn Bắc Kinh, thì cái tiệm này tha hồ hốt bạc, phải không nào?

- Ông đừng an ủi tôi. Tôi không được như ông, ông là ông chủ lớn có tiền bù vào khoản lỗ, còn tôi thì chịu chết. Hai trăm ngàn của tôi đều moi từ trong ruột ra đấy chứ. Bây giờ không còn một xu một đồng, dốc tuốt tuột vào đấy rồi.

Vương Khởi Minh đang định nói gì thì bị Quách Nhạn chọc ngón tay vào người, ý muốn bảo đừng trêu ông ta nữa, ông ta tội nghiệp lắm rồi.

Thấy chuyện đã vãn, ông chủ tiệm quát to vào trong:

- Tiểu Lý! Mang thức ăn ra đi, đừng để ông bà chủ họ Vương chờ lâu.

Một chàng trai tầm thước mặc cái tạp dề bẩn từ trong bếp chạy ra, đặt hai bát cháo kê lên bàn.

Vương Khởi Minh ngước nhìn.

- Ôi, đây có phải Tiểu Lý không? Thế nào, suốt mười năm trời chưa bỏ được tiệm ăn ư?

Điều làm anh kinh ngạc không phải là gặp lại người bạn cũ, mà là số phận của tiến sĩ sinh vật học Tiểu Lý.

- Ai có được vận may như ông, trong một vạn người cũng chỉ có một là cùng. Không làm ở tiệm ăn, tôi biết làm gì? - Tiểu Lý vẫn ăn vận như xưa, vẫn có giọng nói nằng nặng của Triết Giang.

- Thế nào, gần đây có khá không? - Vừa nói, Vương Khởi Minh vừa đứng dậy bắt tay Tiểu Lý. Quách Nhạn cũng đứng dậy theo.

- Khá gì, vẫn sống tàm tạm như cũ thôi ạ. -Khi nói, Tiểu Lý rất lúng túng, anh biểu lộ vẻ tự thẹn của một nam nhi trước con người đã thành đạt đang đứng trước mặt mình.

Sợ Tiểu Lý mất tự nhiên, Quách Nhạn bèn cất giọng hơi khách sáo:

- Anh ngồi xuống đây, ta cùng trò chuyện, cùng ăn uống nhân thể.

- Tiểu Lý, trong bếp còn đông việc, anh dềnh dàng làm gì ở ngoài ấy. - Từ trong bếp vọng ra giọng nói đàn ông.

Tiểu Lý vội vàng thôi bắt tay, chào tạm biệt và chạy ngay vào bếp. Sau đó từ nhà bếp vọng ra giọng Triết Giang nằng nặng:

- Ông làm gì mà tức tối thét gọi ầm lên thế? Lúc thằng này làm ở tiệm ăn, ông còn chưa đến Mỹ cơ.

Buổi chiều, hai vợ chồng Vương Khởi Minh đến Công viên Trung tâm dạo chơi, trong lúc chuyện trò, họ bất giác nhắc đến sự việc ban sáng.

Quách Nhạn nhắc nhở chồng:

- Anh đừng cho mình là có tiền rồi cất giọng huênh hoang, chẳng nghĩ đến việc làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, làm cho người ta đau lòng đấy.

- Anh có ý nghĩ ấy đâu.

- Anh ấy kể cũng đáng thương thật, từng ấy năm trời chỉ làm công cho tiệm ăn, không ngóc đầu lên được.

- Ôi dào, khối người còn bi thảm hơn cậu ấy cơ. Như hai vợ chồng mình dễ được mấy người, hiếm lắm.

- Ái chà, đẹp mắt gớm nhỉ!

- Anh không nói bản thân anh đâu mà nói là anh có được một bà vợ tuyệt vời đấy chứ.

- Càng ngày càng dửng mỡ.

Họ vừa trò chuyện, vừa dạo trong Công viên Trung tâm. Trên bãi cỏ, chỗ nào cũng có người phơi nắng, chẳng khác gì cái chợ đầy những thịt là thịt. Nam thì mặc silip, nữ thì mặc đồ picnic, nằm ngổn ngang cả một bầy.

Tối đến, pháo hoa sẽ được bắn tại đây, cho nên bây giờ đã đông nghịt người, người nào cũng tìm địa thế có lợi nhất để chiếm chỗ trước.

Hai vợ chồng Vương Khởi Minh dắt tay nhau, đủng đỉnh dạo bờ hồ. Tuy mới là đầu hạ, nhưng gió đã hây hây thổi trên mặt hồ, khiến họ vô cùng dễ chịu.

Phía trước mặt có một đám đông người.

Tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng Vương Khởi Minh vẫn đặc biệt tò mò nhất là ở những nơi náo nhiệt, anh len lách vào giữa đám đông.

Quách Nhạn đứng một mình bên ngoài để đợi.

Lát sau, Vương Khởi Minh nhễ nhại mồ hôi chen ra khỏi đám đông và mừng rỡ khoe với vợ:

- Em bảo có kỳ không nhé, dưới gầm trời này có chuyện ngộ thật. Em đoán ai ở trong kia nào. Trần Phấn đấy!

Quách Nhạn nghen cổ nhìn vào trong và thấy một hoạ sĩ quần áo lôi thôi lốc thốc, nhưng nghĩ mãi không ra là ai. Cái tên là Trần Phấn, nghe quen lắm, nàng đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ.

Trần Phấn đặt bút vẽ xuống, bước ra ôm chặt lấy Vương Khởi Minh.

- Khởi Minh!

- Trần Phấn!

Vương Khởi Minh vừa ôm Trần Phấn, vừa đánh thức trí nhớ của Quách Nhạn:

- Bảy năm trước, cái xe cổ lỗ sĩ, mặt trời nước Mỹ, thơ...

- À, bài thơ “Ca ngợi mặt trời”.

Quách Nhạn nhớ ra rồi.

- Nghe đồn hai bạn phất lên đã lâu.

Trần Phấn cũng tỏ ra xúc động không kể xiết.

- Muốn tìm đến hai bạn, nhưng không tìm được số điện thoại.

- Thế nào, sinh sống ra sao? Tốt chứ?

- Tốt cái nỗi gì? - Cũng như Tiểu Lý nhắc đến tình cảnh của mình. Trần Phấn cũng có chút bẽ bàng.

- Vẫn đi vẽ à?

- Vẫn đi vẽ. Hơn mười năm rồi, tôi vẫn vẽ ở Công viên Trung tâm này, chưa di chuyển chỗ. Vẽ vẽ, vẽ cho dân Mỹ, kiếm mấy đồng vặt.

- Có kiếm được không?

- Công việc này cũng tương tự như một lão nông ở Thiểm Bắc, nhờ trời để sống, chỉ có cách nhờ khác nhau, lão nông thì mong mưa, còn mình thì mong nắng, càng khô ráo càng tốt. Nếu không, chẳng ma nào đến thuê vẽ, mình cũng rỗng túi.

- Trời mưa làm thế nào?

- Có mưa có tuyết là chết luôn, chỉ còn cách nằm nhà ngủ.

Lúc này Vương Khởi Minh và Quách Nhạn chú ý thấy mặt Trần Phấn vừa gầy vừa đen.

Đang trò chuyện thì có người ngồi vào cái ghế đẩu trước giá vẽ của Trần Phấn.

- Hầy, có khách hàng rồi! Lúc nào rỗi rãi ta lại tán gẫu.

Trần Phấn vội vàng quay trở vào.

Vương Khởi Minh và Quách Nhạn quyết định cáo từ để khỏi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Trần Phấn.

Vương Khởi Minh để lại tấm danh thiếp trên hộp đựng mầu của Trần Phấn, hẹn tuần sau gọi điện cho anh rồi vội vàng đi.

Hai người bước trên bờ hồ, không ai nói với ai. Họ đang ăn mừng cho hạnh phúc của chính mình.