← Quay lại trang sách

- 17 -

Tối mồng 4 tháng 7, New York bắn pháo hoa. Đã từng xem pháo hoa bắn ngày 1 tháng Mười ở Bắc Kinh, giờ xem ở đây, chẳng có gì mới lạ. Vương Khởi Minh không phản đối. Hai vợ chồng đánh xe trở lại nhà.

Chiếc xe mới tinh chạy vào gara, cánh cửa tự động hạ xuống, Vương Khởi Minh đang định mở cửa vào nhà thì Quách Nhạn kéo anh lại:

- Gì thế? - Vương Khởi Minh hỏi.

- Có người trong phòng khách! - Quách Nhạn rùng mình nói khẽ với chồng.

Vương Khởi Minh đứng lại nhìn vào nhà. Quả nhiên có mấy bóng đen đang thấp thoáng sau cửa sổ mặt tiền.

- Kẻ trộm!

Anh kêu khẽ, nhưng không dám bắt trộm. Bọn trộm ở New York đều hung hãn, đi ăn trộm bao giờ cũng giắt theo súng, ai mạo hiểm xông vào bắt, thì tám phần mười trở thành hồn ma của chúng.

- Chạy đi gọi điện cho 911 nhanh lên!

Anh vội vàng kéo vợ đi báo cảnh sát.

Quách Nhạn bất động, bảo

- Con Jerry! Con Jerry!

- Muốn cứu Jerry thì phải nhanh nhanh chạy đi báo cảnh sát. - Vương Khởi Minh nói thế, Quách Nhạn mới chịu nhúc nhích.

Đang là đêm quốc khánh, các gia đình lân cận đều vắng nhà nên không có điện thoại để gọi. Hai vợ chồng chạy hết hơi qua hai phố, mói tìm được trạm điện thoại công cộng.

Máy 911 thông liền, cảnh sát bảo sẽ đến ngay.

Hai vợ chồng Vương Khởi Minh lại quay về, nấp sau một gốc cây khá to cách nhà họ không xa. Họ run rẩy nhờ ánh sáng pháo hoa nhìn về phía nhà mình, xem động tĩnh ra sao.

Đường phố vô cùng yên tĩnh, không có chiếc ô tô nào chạy qua. Quách Nhạn run cầm cập, lảm nhảm gọi: Jerry, Jerry.

Vương Khởi Minh sợ pháo hoa sáng quá, liền kéo vợ vào sau gốc cây. Anh cũng run lẩy bẩy như Quách Nhạn.

Đột nhiên, một bóng đen từ trong nhà nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Một, hai, ba... tất cả có bốn tên lực lưỡng, tay ôm những túi to túi nhỏ.

Một chiếc ô tô không biết chui từ đâu ra, lặng lẽ đậu trước cửa nhà anh. Bốn tên lực lưỡng thoăn thoắt vứt đống túi to túi nhỏ vào xe rồi nhảy tót lên chiếc chở hàng phóng vụt đi.

- Tiên sư khỉ!

Vương Khởi Minh chửi.

Bọn trộm chạy hết rồi, cảnh sát mới vác mặt đến.

Hai viên cảnh sát biết Vương Khởi Minh là chủ nhà, liền hạ lệnh:

- Mở cửa ra!

- Kẻ trộm chạy rồi, các ông không đuổi theo ư?

- Mở cửa ra đã.

Không còn cách nào, Vương Khởi Minh buộc phải mở cửa. Như người giới thiệu ở Viện Bảo tàng, anh dẫn cảnh sát vào nhà tham quan.

Anh không ngờ đám trộm không chỉ ăn cắp của cải mà còn phá phách đồ đạc. Mọi vật trong phòng khách đều đảo lộn. Máy ảnh biến mất, máy ghi âm không còn, ngay cái máy Karaoke chạy bằng ánh sáng cũng không thấy nốt. Cái máy điện màu vẫn còn, có thể vì nặng quá, không di chuyển được, nên phải đặt lại ở giữa phòng khách.

Phòng ngủ cũng bộn bề như phòng khách. Quần áo thư từ, hộp đựng đồ trang sức nữa, ví đựng tiền, ngay cả quần áo lót của Quách Nhạn cũng bị vứt bừa bãi khắp phòng.

Vừa trông thấy Quách Nhạn, con Jerry hoảng sợ như một đứa trẻ, nhảy ngay vào lòng chủ, toàn thân run lẩy bẩy và co dúm người lại. Quách Nhạn vỗ về nó:

- Đừng sợ, đừng sợ tội nghiệp con, má về đây rồi. Má về đây rồi mà.

Kỳ thực nàng còn run dữ hơn con vật.

Cảnh sát bắt đầu chụp ảnh, lấy vân tay. Trước những vụ án loại này, họ tỏ ra coi thường như không, vừa làm việc, vừa đùa cười và bàn tán về cuộc bầu cử Thị trưởng New York.

Thấy cảnh sát coi thường tai nạn của mình thế, Vương Khởi Minh rất bực bội trong lòng. Do vậy khi cảnh sát cật vấn anh, anh sẵng giọng trả lời:

- Nếu có súng, tôi nhất định sẽ bắn chết chúng nó.

- Đừng, đừng, ông không được làm thế. - Viên cảnh sát lúc đầu bảo anh. - Nếu ông bắn chết người, thì ông là người phạm pháp trước và người chúng tôi cần bắt trước nhất chính là ông đấy.

- Vậy trong tình cảnh đó, tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì hả? Giúp chúng khuân các thứ lên ô tô chắc?

- Tốt nhất là ông cứ để cho chúng đi như hôm nay ấy.

Lời khuyến cáo của cảnh sát làm anh thở dài ngán ngẩm.

- Đế chúng đi! Và phải gọi xe cho chúng nữa phải không?

- Theo tôi được biết, tối nay chúng có xe. Không phải thế ư? - Hai viên cảnh sát vẫn đầy giọng hài hước, thậm chí họ còn hiếu kỳ trước cách đối đáp của Vương Khởi Minh - một người Hoa ấu trĩ đang đứng trước mặt họ.

- Nhưng vì lẽ gì tôi phải lễ phép và tỏ thái độ hiếu khách đối với bọn kẻ cắp?

- Nhưng tại sao ông không tăng cường cách thức đề phòng kẻ cắp ở nhà mình? Xem ra, ông có khả năng làm thế cơ mà.

Công việc của cảnh sát trông chừng đã kết thúc, họ bảo Vương Khởi Minh điền vào một tờ biểu mẫu, sau đó họ chào và rời khỏi nhà anh.

Cảnh sát đi rồi. Nơi đây lại trở nên im lặng.

- Bảo mình phải tăng cường phòng ngừa thì cảnh sát làm chó gì! - Vương Khởi Minh ngồi xuống ghế chửi đổng.

- Thế này là thế nào, khổ sở làm ăn mới có được, bây giờ mất hết...

Quách Nhạn rất xót ruột về những đồ trang sức của nàng. Những đồ trang sức quý hoá thế đều bị bọn trộm lấy đi như bỡn.

- Của đi thay người, em hiểu chưa. - Thấy Quách Nhạn thực sự xót của, Vương Khởi Minh an ủi vợ. - Đừng buồn khổ nữa, nay mai anh sẽ mua cho em cái khác.

- Mua thì lại phải mất tiền! Số đồ trang sức đó phải dành dụm suốt đời mới mua nổi chứ dễ à.

- Không mua thì em phải đóng thuế. Đóng thuế cho toà thị chính chẳng phải là đồ cứu tế cho bọn người ấy hay sao. Bây giờ, bọn người ấy trực tiếp đến nhà mình lấy, thì khỏi phiền phức cho toà thị chính.

- Lúc này anh cũng đùa được.

- Đây không là chuyện đùa đâu mà là cái lý anh rút ra được trên đất Mỹ. Dù sao cũng đừng đút vào túi tất cả những gì mình kiếm được, mình phải bỏ ra chút ít chứ.

- Nhưng em không ưa cái kiểu bỏ ra như thế.

- Em cảm thấy như thế là thiệt thòi phải không? Thực ra không thiệt thòi đâu. Người vẫn còn là không thiệt thòi rồi, còn phải tạ ơn trời đất mới phải.

- Nhưng còn sau này. Có thể đảm bảo sau này không xảy ra chuyện như hôm nay không?

Câu hỏi đó gợi ý cho Vương Khởi Minh.

- Em nói đúng. Phải tìm cách đề phòng.

Vương Khởi Minh rất quyết tâm, đã nói làm là thế nào anh cũng làm bằng được.

Và sau đó hai tuần, ngôi nhà của anh đã có sự thay đổi rất lớn.

Tất cả các cửa sổ to nhỏ, tầng trên hay tầng dưới, đều được lắp những thanh sắt to như ngón tay. Cửa trước, cửa sau, cửa trái, cửa phải đều thay toàn cửa sắt có khoá kêu loảng xoảng.

Xung quanh nhà, anh lắp đèn điều khiển tự động bằng hồng ngoại tuyến, bất kể khách bộ hành, hoặc xe hơi, dù mèo hay chuột, chỉ cần đi qua cửa nhà anh, thì đèn sẽ tự động sáng, thứ ánh sáng trắng loá, khiến ta không mở mắt được

Anh còn lắp thêm thiết bị có hàng loạt chuông chạy thẳng đến Cục cảnh sát. Khi đi vắng, anh đóng cầu dao điện, thì bất cứ người nào đụng vào nhà anh, chuông lập tức réo lên, đèn đỏ ở Cục cảnh sát cũng đồng thời bật sáng, không đầy ba phút sau, cảnh sát liền có mặt tại nhà.

Lắp xong; những thứ đó, ngôi nhà trở thành cái nhà tù, trở thành một lô cốt cỡ bự.

Tất cả đều đã được lắp đặt xong.

Vương Khởi Minh và Quách Nhạn ngồi trên sôpha. Vương Khởi Minh thần mặt ra, rồi cười bật thành tiếng.

- Cười gì thế? - Quách Nhạn hỏi.

- Lúc nghèo chỉ mong có tiền; có tiền rồi thì biến nhà mình thành nhà tù, tự nhiên mình là thằng tù bị nhốt.

- Sang nước Mỹ để tìm tự do, tại sao ta lại tự bắt ta phải ngồi tù?

- Lúc không có tiền, mình là đứa bị chục ngàn người coi khinh. Đến lúc có tiền, mình bị cả trăm ngàn người rình mò để ăn cướp, để phá phách, biết trốn vào đâu? Phải trốn vào nhà tù thôi! Em nghĩ có vớ vẩn không: Giàu có tốt hay nghèo túng tốt?

- Chả ai trả lời rõ được.

Một tuần lễ trôi qua. Đúng vào ngày chủ nhật, Vương Khởi Minh đi đánh mạt chược, ở nhà chỉ có một mình Quách Nhạn không biết làm gì. Nhìn những thanh sắt trên cửa sổ, nàng thấy lòng rờn rợn, nên mang con Jerry ra ngồi ngoài bồn cỏ.

Cỏ vừa được người làm vườn xén bằng chằn chặn, đều đặn và đẹp mắt, phảng phất mùi thơm dễ chịu.

Nàng rất mê mùi thơm của cỏ nên nằm ngả lưng xuống, mặt hướng lên bầu trời xanh ngắt, mắt nhắm nghiền để cho ánh mặt trời dọi qua làn mi mỏng, tạo nên một thứ màu trăm hồng, ngàn tía.

Nàng không nghĩ ngợi gì hết để đầu óc hoàn toàn thảnh thơi và cho lòng yên tĩnh.

Nàng nghe thấy tiếng xe hơi phanh két.

Tiếng phanh gấp gáp, chói tai không hợp chút nào với mùi thơm của cỏ và ánh nắng của mặt tròi.

Nàng ngồi dậy, mở to mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc xe đen đã đỗ trên đường đỗ xe của nhà nàng.

Chiếc xe ấy... là... của Ninh Ninh.

Nàng quay ngoắt người lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Người bước xuống đầu tiên là chàng trai, tuấn tú. Anh ta chạy vòng sang phía kia mở cửa xe, từ trong xe bước ra một cô gái.

Ninh Ninh!

Ninh Ninh! Đúng Ninh Ninh rồi! Cô ăn vận rất quái dị. Cái đuôi sam đáng yêu ngày trước được cắt ngắn đi, một mớ tóc chổng ngược lên, một phía dài chừng nửa gang xoã xuống trùm tai, che mất nửa mắt bên trái.

Cái váy ngắn cũn cỡn, không thể ngắn hơn được nữa, loè xoè che được nửa cặp mông. Cái áo thun ngắn bó sát người ôm chặt lấy bộ ngực đã từng trải. Một phần bụng được phô phang ra hết.

Nếu không có khuôn mặt dài hao hao giống Vương Khởi Minh, thì quả thực Quách Nhạn không dám tin đó là con gái mình - Ninh Ninh.

Quách Nhạn đứng đờ đẫn tại chỗ. Bao trùm người nàng là một tình cảm rối rắm có cả sự kinh hãi, nỗi nhớ thương, niềm oán giận và sự đê mê. Gặp Ninh Ninh, nàng không biết nói gì và nói thế nào. Nàng mấp máy môi mấy lần, nhưng không nói được. Nàng nhúc nhích chân, muốn chạy bổ đến ôm chặt lấy con, nhưng lại thấy khoảng cách giữa nàng và con quá xa, chang khác gì hai kẻ đứng trước hai bờ của một dòng sông.

- Má! - Ninh Ninh bước tới và cất tiếng gọi.

Chỉ một tiếng “má” thôi đã làm cho Quách Nhạn xúc động. Nàng gục mặt xuống day day hai mắt, thốt nhỏ giọng “Ninh Ninh, con về đấy ư!” rồi cứ thế nước mắt trào ra.

- Má, đây là Jims, bạn con.

-Thế hả!

- Hê lô! - Jims giơ tay phải lên coi như thay lời chào.

- Má có nước gì uống không? Chúng con khát quá.

- Có. Vào nhà đi!

Quách Nhạn dẫn con gái và Jims vào nhà.

Trông thấy hai người lạ, con Jerry sủa nhặng cả lên.

- Jerry, mày không nhận ra tao à?

Ninh Ninh định bế nó lên, nhưng con Jerry tìm mọi cách lẩn trốn và càng sủa dữ hơn.

- Em chớ bế con súc sinh ấy! - Jims bảo Ninh Ninh.

- Cẩn thận kẻo nó cắn đó!

Dường như hiểu được lòi lăng nhục của Jims, con Jerry quay người lại ngoạm luôn vào đôi giày thể thao của Jims.

Không cần khách sáo gì hết, Jims đá cho con Jerry một đá, rồi quát:

- Cút ngay!

Quách Nhạn xót ruột ôm lấy con chó, nàng liếc nhìn Jims bằng ánh mắt khiển trách rồi bước lên lầu, nhốt tạm con Jerry trong phòng của mình.

Jims uống nước có ga và chỉ tay vào tấm ảnh Ninh Ninh kéo vĩ cầm lúc cô 7 tuổi đặt trên chiếc dương cầm.

- Đây là gì thế? - Cậu ta hỏi.

Ninh Ninh cho cậu ta biết:

- Em đang kéo vĩ cầm.

- Đúng là thần kinh! Em học cái của ấy làm gì, phải học cách kiếm tiền chứ!

Từ trên lầu đi xuống, Quách Nhạn đến ngồi cạnh Ninh Ninh, kéo tay con, bảo:

- Về nhà đi con! Má nhớ con quá!

- Má ơi, con đang cần một ít tiền. - Ninh Ninh không trả lời thẳng vào yêu cầu của mẹ.

- Ba cũng nhớ con, con về hẳn đi!

- Má, má không nghe rõ lời con à? Con đang cần tiền!

- Tiền? - Quách Nhạn chau mày,

- Đúng thế má ạ.

- Cần bao nhiêu?

- Con không xin mà là vay thôi.

- Vay? Vay tiền ư?

- Nghĩa là chúng con sẽ trả lại má sau.

- Vay để làm gì thế?

- Buôn bán.

- Buôn hàng gì?

- Chuyện đó má khoan hãy hỏi.

- Má cho con vay tiền, má phải biết chứ.

- Má muốn biết buôn gì ư?

- Đúng thế.

- Đáng tiếc là con cũng không rõ.

- Con không rõ thì má không thể cho con vay được.

- Kìa má!

Ninh Ninh kéo mẹ sang một bên, nói nhỏ:

- Jims là người tốt, má rõ chưa?

- Người tốt?

- Thật thế. Anh ấy giúp con hơn một năm nay.

- Giúp con?

- Đúng thế. Nếu không có anh ấy giúp, con đâu sống được đến hôm nay.

- Có chuyện gì xảy ra thế?

- Không có gì xảy ra cả. Con muốn nói: anh ấy là người rất... rất tốt. Hiện thời anh ấy đang tính buôn lớn, cần phải có tiền. Má, má phải giúp anh ấy.

- Buôn hàng gì không biết thì vay thế nào được tiền?

- Kìa má! Con không biết thật. Nhưng con đảm bảo anh ấy là người tốt. Anh ấy sẽ thành công, sẽ trả tiền cho má.

- Con hãy hỏi cậu ấy buôn hàng gì.

- Vâng được! Này Jims, anh buôn gì thế?

- Một món hàng rất lớn, có thể hốt bạc.

Jims rung đùi, rất tự tin nói với Ninh Ninh và Quách Nhạn.

- Má nghe chưa? Món hàng lớn! Má hãy vì con mà cho con vay đi.

- Bao nhiêu?

- Độ 100 ngàn đô thôi.

- Một trăm ngàn đô?

- Sao cơ, nhiều hở má?

- Má phải bàn với ba con đã.

Ninh Ninh liếc trộm Jims. Jims giơ năm ngón tay lên.

- Thôi năm mươi ngàn cũng được. - Ninh Ninh phản ứng mau lẹ.

- Năm mươi ngàn cũng không phải là nhỏ, phải đợi ba con về.

- OK, chúng ta đi thôi.

Nói xong, Jims đứng dậy. Rồi Ninh Ninh cũng ra khỏi cửa.

Quách Nhạn đuổi theo con gái.

- Con nên đợi ba con! - Nàng nói với Ninh Ninh.

- Không!

Ninh Ninh đi thẳng, không cả quay đầu lại.

Quách Nhạn nghe thấy Jims nói với Ninh Ninh:

- Em có một bà bô bị tâm thần.

Chiếc xe tăng vụt ga, phóng đi như bay khỏi mặt đường.