← Quay lại trang sách

- 18 -

Thời vận đến, muốn ngăn cũng không ngăn được. Tài vận tới, muốn tránh cũng không tránh nổi.

Lại đến cuối năm, gập sổ kế toán lại. Vương Khởi Minh và Quách Nhạn nhìn nhau cười: lại kiếm bẫm rồi.

Trừ mọi khoản chi phí, bóc đi mọi khoản thuế má, còn lời những ba bốn trăm ngàn đô.

Hai người nhìn nhau, lại có chút buồn phiền: ba bốn trăm ngàn đô biết dùng để làm gì?

Gửi vào nhà băng để lấy 8% lợi tức ư?

Có hoạ là ngu mới làm thế.

Đầu tư vào cổ phiếu chăng? Mạo hiểm quá! Chuyện ấy đâu phải trò đùa?

Hay đầu tư mở tiệm ăn? Nhưng mình là người ngoại nghiệp, ăn thì biết, nấu ăn còn khả dĩ, nhưng kinh doanh nghề này thì mù tịt, vỡ mặt chưa chừng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Khởi Minh cho rằng mua nhà đất là an toàn nhất.

Nhà không có chân để chạy, đất không trôi đi đâu được, nó mãi mãi nằm trơ trơ tại đấy. Có chuyện gì, nếu chuyển nhượng chẳng thua thiệt là bao.Mấy hôm nay, Vương Khởi Minh để ý đến một cửa hàng nhiều tầng mới xây. Địa điểm thuận tiện, kiểu cách cũng rất sang trọng. Anh đến ngắm nghía suốt ngày như ngắm nghía một cô gái đẹp, lại còn mang theo cả máy tính tính toán mấy lần, chi thu cân đối không có vấn đề gì. Anh luôn luôn nghe nói người nọ người kia mua với giá mấy trăm ngàn đô, trong nháy mắt đã biến thành một cơ nghiệp đáng giá mấy triệu. Phải mua nhà, mua ngay.

- Có một, anh lại muốn có mười, không biết thế nào là đủ. - Quách Nhạn không vừa lòng với cách nghĩ ấy của anh.

- Nhưng không thể để tiền nằm chết dí một chỗ hoặc làm tranh để mà ngắm. - Anh bác lại.

- Trong tay mới có ba trăm ngàn đô đã nghĩ đến mua cái cửa hiệu cao tầng hai triệu? Anh điên rồi!

- Anh không giống những tay người Hoa khác, trong tay có mười thì mới dám bỏ ra năm. Buôn bán nhỏ nhoi, lại nhát gan, thì suốt đời không giàu lên được.

- Nhưng anh cũng không được liều mạng.

- Buôn bán mà không liều thì người ta mang đến cho không mình chắc? Đây là nước Mỹ, không liều thì chỉ có mà ăn gió.

- Căn lầu hai triệu, mình mới chỉ trả được mười phần trăm, nhà băng nào dám cho anh vay một khoản tiền lớn như vậy?

- Anh đã hỏi trước cả rồi. Luật sư bảo căn cứ vào mức buôn bán của anh và sổ tín dụng của anh mấy năm nay, thì việc làm đơn vay tiền nhà băng chẳng có khó khăn gì hết.

- Anh cứ nên nghĩ lại đi.

- Còn gì mà phải nghĩ với ngợi nữa? Đây là thời cơ, không nắm lấy, để nó bay mất, thấy người ta phất lớn, mình có khóc cũng không túm lại được.

- Không dành lại một ít làm vốn lưu động, anh định bỏ nghề làm áo hiện giờ ư?

- Bỏ là thế nào, - Vương Khởi Minh đáp. - Hai năm nay làm ăn thuận lợi, xuất hàng ra là có tiền, cần gì phải dùng vốn lưu động. Chẳng sao hết!

Chẳng sao hết thật ư?

Vương Khởi Minh là một thương gia mới, đến nước Mỹ chưa được mười năm, tuy anh thông minh, biết suy nghĩ và tính toán đấy, nhưng anh không hiểu quy luật kinh tế của nước Mỹ, không hiểu chu kỳ phát triển cao, thấp, yếu, mạnh của sự phát triển ấy. Những thương gia sành sỏi lúc này đều giảm chi, thu hẹp kinh doanh để sẵn sàng ứng phó với nạn suy sụp kinh tế sắp xảy ra. Bởi vì họ biết rõ khi nền kinh tế đã phát triển đến tột điểm, thì sự suy sụp thế nào cũng ập tới rất nhanh.

Ở nước Mỹ, Vương Khởi Minh đã gặp quá nhiều thuận lợi và anh cũng đã quá tự tin, chỉ cần nóng tiết một cái là xin vay tiền mua ngay cửa hiệu cao tầng. Anh quả không biết tới cơn bão táp sởn gáy đang đợi anh phía trước.

Ngày thứ hai sau khi mua cửa hiệu cao tầng, anh vội vã đăng ký và hấp tấp nhờ người cho thuê ngay.

Phải cấp tốc cho thuê ngay, nếu không cái cửa hàng cao tầng ấy cứ như một hòn than hồng trong tay, sẽ đốt cháy da thịt anh như bỡn.

Mỗi tháng anh phải trả nhà băng gần mười ngàn đô lãi suất.

Cho thuê được cửa hiệu, khoản lãi suất ít ỏi này không nghĩa lý gì, có thể kiếm ngoài thêm chút ít bù vào là ổn.

Còn nếu không cho thuê được? Lẽ đương nhiên là phải móc tiền trong túi mình ra trả.

Một khi cái cửa hàng ấy nằm lâu trong tay mình mấy tháng thì người ta sẽ dìm giá.

Rồi đến một lúc nào đó, nhà băng sẽ đến thu toàn bộ.

Một tuần đã trôi qua.

Hai tuần trôi qua.

Rồi đến tuần thứ ba.

Chết cái là không một ai đến thuê, khoan hãy nói đến chuyện thuê, ngay cả hỏi cũng không có ma nào đến hỏi.

Cả người anh cứ sôi lên.

Nhưng sôi lên như thế hỏi có ích gì?

Vương Khởi Minh bước vào cái cửa hàng cao tầng trống vắng, lượn đi lượn lại không mục đích.

Nhà mới xây, tường chưa khô hẳn, bốc lên mùi ẩm thấp.

Giày anh nện cồm cộp giữa tầng lầu trống vắng nên tiếng vọng càng to.

Chưa có người thuê nên lò sưởi vẫn nguội ngắt, anh cảm thấy rét lạnh buốt thấu tim gan.

Anh kéo cổ áo khoác lên, bước đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ngoài đường lưa thưa, người đi lại và xe cộ.

Ngôi trường học phía đối diện, đám trẻ đang đùa nghịch ngoài sân, tiếng ồn ào từ ngôi trường ấy vọng lại rất to.

Vương Khởi Minh dường như cảm thấy mình có sai lầm.

Trở về phòng làm việc, anh thảo ngay bài đăng báo cho thuê nhà.

CHO THUÊ NHÀ HÀNG CAO TẦNG

Có nhà cao tầng cho thuê.

Tổng diện tích X mét vuông, địa điểm đẹp, lắp đầy đủ các thiết bị tiện nghi mới.

Tầng 1 trông ra phố X, phòng rộng rãi, có thể dùng để bán hàng bách hoá, mở quán ăn, cắt uốn tóc, bán đồ thuỷ sản, đồ khô... thích hợp cho các thương gia vừa và nhỏ, giá cả phải chăng.

Tầng 2 có văn phòng hướng về phía mặt trời, sáng sủa, có lò sưởi hơi, có điều hoà nhiệt độ, thích hợp cho văn phòng luật sư, kế toán, bảo hiểm, công ty buôn bán nhà cửa... Giá rẻ.

Tầng 3 có thể dùng để ở, tầng ngầm có thể dùng làm nhà kho.

Số phòng trong nhà có hạn, ai đến trước thuê trước, xin hãy nhanh chân kẻo hết.

Dây nói: 718-463-5381

Xin hỏi ông Vương Khởi Minh

Viết xong anh phô tô ra thành nhiều bản rồi lại dùng điện thoại gọi đến toà soạn các tờ báo lớn.

Làm xong mọi việc, lòng anh tạm thấy yên ổn.

Mấy ngày nay, anh ngồi lì trong văn phòng, mắt nhìn chằm chằm vào hai cái máy điện thoại màu trắng từ sáng đến tối, nhức cả mắt.

Cửa hàng không cho thuê được, mỗi ngày anh phải mất trắng hơn 400 đô. Một ngày 400 đô đâu phải là con số nhỏ.

Bảo ai mà chả sốt ruột?

Số vốn lưu động trong tay đã dùng hết nhẵn, mà ngày tận tháng thì lại sắp đến nơi. Nhà băng là chỗ nghiêm ngặt đến lạnh lùng, nợ quá một ngày là khấu ngay một ngày lãi. Một tháng ai không trả đủ lập tức đưa giấy đến nhắc nhở, hai tháng không trả lãi là đưa giấy đỏ đến cảnh cáo. Nếu ba tháng không thấy tiền về là cái cửa hiệu cao tầng này thuộc về họ.

Vương Khởi Minh lo toát mồ hôi lạnh, anh chạy cuống cuồng như con kiến trong chảo nóng.

Không chạy thì còn làm gì được?

Lúc này Quách Nhạn lại không đổ thêm dầu vào lửa, nàng chỉ khuyên anh kiên nhẫn chờ đợi và chờ đợi...

Thỉnh thoảng cũng có vài cú điện thoại gọi đến, nếu không chê địa điểm không thuận tiện thì lại phàn nàn giá cả không thích hợp.

Chẳng cần chờ Vương Khởi Minh hạ giá, bên kia đã bỏ máy xuống.

Giữa lúc ấy xảy ra việc đại sự.

Vào ngày thứ hai đầu tuần, thị trường chứng khoán New York tụt hẳn xuống, giá cổ phiếu xuống thấp đến không ngờ.

Một thứ hai đen tối.

Tiếp đó, báo chí và đài truyền hình liên tục đưa tin vỡ nợ của các thương gia nhỏ.

Hãng Rockefellor chuyển nhượng công ty Broomdian sang tay người khác, công ty buôn bán nhà đất Dunsoaf phá sản, đều được đưa lên mặt báo.

Trước kia Vương Khởi Minh chỉ thích đọc những tin tức giải trí và tin tức Trung Quốc, bây giờ anh cũng phải giương mục kỉnh tìm đọc những trang về kinh tế.

Trên báo toàn những chuyện buồn.

Tiệm ăn bán cho người khác. Nhà máy bị chính phủ tịch thu. Ngay cả hãng xe hơi và hãng hàng không nổi tiếng cũng vỡ nợ phải đóng cửa.

Những chiếc xe hơi không bán được nối đuôi nhau đỗ hàng vạn chiếc ngoài bến cảng, trông ngút mắt.

Đồ điện gia dụng chất thành đống như núi, được bán hạ giá khắp nơi.

Sữa, bánh mỳ thịt các loại cũng sụt giá.

Mặt các ông chủ bà chủ cũng đều tái mét, người đi lại trên đương phố trông ai cũng khó đăm đăm.

Hôm nay Vương Khởi Minh tìm đến văn phòng vị khách hàng cũ là Antoni.

Antoni cũng đã phất to, văn phòng ông ta trông hào hoa sang trọng, chẳng bù cho cái phòng trưng bày mẫu nhỏ xíu hồi trước.

Hai tách cà phê trên bàn xem ra đã nguội ngắt mà chẳng ai buồn nhấc lên uống.

Ở đây cấm hút thuốc. Vương Khởi Minh cố ý xoay xoay bao diêm trên tay.

Antoni đi đi lại lại, vẻ thần bí. Không khí trong phòng nặng nề.

Người đầu tiên phá tan sự im lặng vẫn là Antoni:

- Lúc này, như ông biết đấy, thị trường ế ẩm lắm, chúng tôi không dám làm bất cứ chuyện gì.

- Chuyện đó tôi biết.

- Buôn bán lúc này bí quá, tôi rất khó khăn.

- Nhưng với cái giá ông đặt, tôi không có lãi, không kiếm được một xu một hào nào, hỏi tôi lấy gì để mà sống chứ? - Vương Khởi Minh cất giọng tình cảm.

Antoni chớp chớp đôi mắt láu lỉnh, nhắc nhở Vương Khởi Minh:

- Vương tiên sinh, chớ nên đóng kịch. Ông vẫn kiếm được, vẫn có thể kiếm được, có điều ít hơn trước chút ít, chỉ chút ít thôi...

- Ý tôi là...

- Xin ông cứ nói.

- Mỗi chiếc áo tôi đòi thêm hai đô nữa.

- Ông Vương ơi, chúng ta cộng tác với nhau được bảy năm còn gì. Bảy năm, đâu có phải là ngắn nữa. Tôi rất hiểu ông, ông cũng rất hiểu tôi. Lần này giả dụ, ông không nhận làm, tôi sẽ giao thầu cho người khác. Lúc này công ăn việc làm đâu có dễ kiếm... - Giọng điệu Antoni tuy không gay gắt, nhưng cứ nghe cũng thấy bên trong bao hàm ý đe doạ.

Vương Khởi Minh đảo đảo hai con mắt nhẩm tính. Anh đáp.

- Thôi được, tôi chấp nhận cái giá ông đưa ra. Có điều ông phải giao cho tôi hai ngàn chiếc áo, đấy là điều kiện, nếu không tôi không nhận.

Antoni tính toán một hồi, sau đó mỉm cười:

- Số ông may mắn đó, tôi có đủ con số ấy cho ông.

- Vậy thì được nhé!

- Được! - Antoni tỏ ra vừa ý lắm. - Mời ông ký vào đây.

Vương Khởi Minh dự định lợi nhuận ít nhưng tăng số lượng thì vẫn kiếm được. Năm nay khoan hãy nói đến lời lãi, ngay có việc mà làm và giữ được hoà vốn cũng may mắn rồi. Có một đơn đặt hàng lớn thế này, tài sản coi như vẫn giữ được, cái cửa hàng tạm thời chưa có ai thuê, lấy món lời lãi này với bù thêm một ít nữa, có thể coi như hoà.

Anh báo cái tin vui ấy cho Quách Nhạn, trái lại, nghe xong, nàng giật mình đến thót một cái.

Nàng chỉ vào giấy đặt hàng bảo chồng:

- Hai ngàn cái, ba mươi ngày phải giao hàng, có phải là chuyện đùa không thế?

- Nhưng nếu em không nhận thì có khối người nhận. Có cái mà làm còn hơn không.

- Không đủ người làm.

- Thuê. Lúc này thiếu gì người thất nghiệp, tìm ra khối.

- Nhưng ta biết ai có tay nghề. Người nhiều khó quản lý, thời hạn lại ngắn, chất lượng khó lòng bảo đảm. Nhỡ thứ phẩm nhiều, khách hàng không trả tiền thì sao? Anh có bán cả ba cái nhà đang có đi cũng không đủ trả công thợ. Lại còn tiền mua len nữa chứ.

Quách Nhạn nói đúng, đây là một cuộc mạo hiểm.

Nhưng đã đến nước này, không dấn lên thì biết làm sao?

Mỗi ngày cái cửa hiệu cao tầng kia đã ngốn mất 400 đô rồi.

- Chết sống cũng phải lo xong đợt hàng này. Nếu không chỉ còn mỗi đường chết.

- Nhưng... - Quách Nhạn bần thần nghĩ ngợi.

- Không nhưng gì hết, em không muốn làm thì anh đứng ra làm. Em sợ vất vả, anh không sợ.

Vương Khởi Minh vốn vẫn thế, khi bực tức vô cớ về điều gì là nói như té tát vào mặt người khác.

Thấy chồng lại nổi tính cục cằn, thái độ lại kiên quyết như thế, Quách Nhạn biết không níu kéo được nữa rồi.

- Hay là, - nàng nhỏ nhẻ bàn với chồng - ta bán cái cửa hàng cao tầng đi được không?

- Em nghĩ mới hay chứ. Thời buổi này có thằng nào điên rồ ngu ngốc mới bỏ tiền ra mua nhà cửa. Em không thấy giá nhà đất mỗi ngày một rẻ như bèo hay sao? Từ cổ chí kim chưa bao giờ tụt giá ghê gớm như thế, thật tội nợ. Cái thằng bán cửa hiệu ấy là đồ chó đẻ nó nhằm đúng vào cái lúc chẳng ai cần đến cái cửa hiệu mới mang đẩy vào tay mình. Đúng là mình bị mắc lừa nó.

Nói đến đây, anh ngán ngẩm cực độ, không kìm được câu chửi:

- Anh ỉa vào mặt mẹ nó.

Quả nhiên như dự đoán của Vương Khởi Minh, lúc này thuê thợ rất dễ. Tin tuyển thợ vừa được đăng báo, người kéo đến ùn ùn, đứng chật cả xưởng.

Thấy người đến đông, anh tưởng cả đám đông này phải nghe theo lời mình, nên có vẻ thầm đắc ý. Anh mặc áo khoác, đứng trước cửa phòng, cất giọng nghiêm trang, đúng giọng của một ông chủ điển hình.

- Hoan nghênh các ông các bà đã đến. - Anh lại e hèm lấy giọng. - Năm nay buôn bán khó khăn, các ông các bà đều biết rõ. Để các ông các bà có được việc làm, có được thu nhập, tôi nhận đợt hàng này với giá rất thấp. Giả dụ tôi có hạ bớt tiền công, chắc các ông các bà cũng phải chịu thiệt với tôi chút ít.

Cánh thợ không nói năng gì mà chỉ chờ nghe tiếp. Lời lẽ sau đó mới là quan trọng.

- Năm nay không bằng năm trước, tôi phải điều chỉnh tiền công trả cho các ông các bà xuống đôi chút, dệt một cái áo, tiền công giảm hai đô rưỡi, một chiếc quần giảm ba đô. Ông bà nào nhận dệt thì vào nhận len. Ông bà nào không muốn dệt, tôi cũng không thể bắt ép. Đợi sang năm, buôn bán khá lên, tôi sẽ bù thêm tiền cho các ông các bà.

Lời lẽ của anh, thoạt nghe thấu tình đạt lý. Nhưng số công nhân nhiều tuổi thấy rất rõ trong ấy có cái gì dối trá, lừa lọc và mơ hồ.

Đám thợ đứng phía sau bắt đầu xao động, nhưng chỉ nói nhỏ với nhau:

- Thằng cha này bụng dạ đen tối đấy, nói thế chả phải là bóc lột chúng ta đó sao?

- Một giờ không kiếm được 4 đô. Không làm.

- Này, đừng nói thế. Năm nay ở đâu chả vậy, cũng chả nên trách ông ấy.

- Thôi thì làm, vả lại ăn không ngồi rồi cũng thế.

Nhìn cảnh công nhân bàn luận xôn xao, tuy đứng ở xa nghe không thật rõ, song Vương Khởi Minh cũng thừa biết họ đang nói gì.

Anh cất cao giọng:

- Tôi đã nói rồi, ai muốn làm thì vào gặp Tú Mai, Thẩm Bình lĩnh len. Ai không muốn làm xin giải tán giùm.

Anh dám nói cứng như vậy vì anh biết người không muốn làm có rất ít.

Anh rẽ đám người để đi ra.

Đúng như lời anh đoán, thợ đông thế này mà không có lấy một ai ra về. Tất cả đều vào lĩnh len để làm.

Đợi cho thợ lĩnh len đi hết, Tú Mai nói với Thẩm Bình:

- Chả biết bị cái gì lôi cuốn nữa, đơn đặt hàng đã rẻ, thời hạn lại ngắn, không xảy ra chuyện gì mới là lạ!

- Tôi cũng thấy thế, - Thẩm Bình đáp. Tiền công rẻ mạt, chang ai chịu làm hẳn hoi; đảm bảo thứ phẩm sẽ rất nhiều, không chữa xưng tay tôi xin đi đằng đầu.

- Tôi chẳng thương ai, chỉ thương bà chủ của chúng ta.

Lúc ấy Quách Nhạn đã trút bộ váy áo sang trọng, mặc luôn quần áo làm việc có in biển hiệu, hoà vào đám công nhân, cùng làm với họ. Mồ hôi làm trôi lớp phấn trên mặt nàng, nàng cũng không thèm trang điểm lại.

Nàng là người đã chịu khổ, bây giờ lại chịu khổ lần thứ hai.

Song có điều, nàng chẳng phàn nàn gì cả.

Nàng là một phụ nữ thực sự tốt.

Theo sự phân công từng ấy năm, trông coi nhà xưởng là việc của Quách Nhạn, đàm phán nhận đơn đặt hàng là việc của Vương Khởi Minh.

Lúc này anh ra khỏi xưởng, liếc nhìn đồng hồ rồi chui vào xe.

Anh muốn tìm A Xuân. Anh gọi điện cho nàng trước.

Anh hy vọng ở bên A Xuân không những anh được an ủi, mà còn có thể mượn được mấy chục ngàn đô nếu nàng có sẵn tiền.

Xe chạy qua Manhattan, chui vào đường hầm Holand, lại chui tiếp vào New Jersey, chạy dọc theo quốc lộ 19, mất chừng nửa giờ thì tới cửa tiệm Tương Viện Lâu mới của A Xuân.

Xe còn cách tiệm khá xa, Vương Khởi Minh đã nhìn thấy A Xuân đứng ngoài tiệm vẫy anh. Nàng mặc áo khoác da báo màu đen, trông rất quý phái.

Vương Khởi Minh dận thêm ga, phóng ngay xe đến trước mặt nàng.

Anh vừa đỗ xe, nàng đã mở cửa.

- Lạnh ơi là lạnh.

Nàng rùng mình ngồi vào ghế sát bên anh và còn thọc hai bàn tay xinh xắn lạnh giá vào cổ anh nữa.

- Rút tay ra, rút tay ra đi em!

Anh vừa cười vừa kêu.

Nàng không chịu rút tay về mà vẫn mặc anh bị lạnh, lại còn cười khúc khích.

Anh kéo tay nàng ra, đặt vào ngực mình để dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho đôi tay nàng. Nàng theo đà ngả về phía anh, mặt ngửa lên gần sát với mặt anh.

Anh hôn nàng một lúc rồi bảo:

- Anh nhớ em quá!

- Lại gặp rắc rối chứ gì? Em biết, không có chuyện, anh chẳng đến tìm em đâu.

Anh cười và định cúi hôn nàng lần nữa. Nàng tránh mặt đi và bảo:

- Ở đây không được, - nàng chỉ vào tiệm. - Chúng ta đi thôi.

- Đi đâu? - Anh hỏi.

- Đi ăn mảnh!

- Gì cơ?

- Kìa, anh sợ rồi hả, - nàng ngồi thẳng lên, cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo len mỏng bó sát người.

Do nhiệt độ bên ngoài quá thấp, lại được hơi nóng trong xe sưởi ấm, má nàng hồng rực, trông rất có hồn và hấp dẫn.

- Em hãy nói rõ là chúng ta đi đâu? - Anh hỏi.

- Thành phố Đại Tây Dương.

- Đánh bạc ư?

- Thử xem may rủi thế nào.

Từ tiệm ăn của A Xuân chạy xe đến thành phố cờ bạc đại thể cũng mất gần hai giờ. Vương Khởi Minh đáp gọn: “Được”, thế là họ lên đường.

Với tốc độ 65 cây số giờ, xe cứ thế phóng trên con đường thẳng tắp chạy đến thành phố Đại Tây Dương. Xe mới, đường rộng, nên ngồi trong xe rất êm và rất dễ chịu. Tay trái cầm vô lăng, tay phải Vương Khởi Minh kéo tay A Xuân. A Xuân nghịch ngợm dùng ngón út cù vào giữa lòng bàn tay Vương Khởi Minh.

- Em định cho xe lật đấy à? - Vương Khởi Minh cười, hỏi đùa.

- Lật thì cũng chết. - Nàng phụng phịu.

- Lúc thì bảo đi ăn mảnh, lúc lại bảo cùng chết, A Xuân, anh thật không hiểu. Trong thâm tâm anh, em vừa như một đám sương mù, vừa như một làn mây, không tóm bắt được, cũng không vồ nắm được.

- Này, em không còn là cô nữ sinh nữa nhé; Cái giọng cải lương ấy không làm em cảm động được đâu.

Bản thân Vương Khởi Minh cũng bứt rứt, mỗi lần ngồi bên A Xuân, anh thật sự cảm thấy mình bé nhỏ đi rất nhiều, cứ như một cậu học sinh hai mươi năm về trước, nói năng, nghĩ ngợi không ra vẻ một đấng nam nhi đã trở thành chín chắn.

- Được, hôm nay em cho anh cơ hội để thổ lộ tất cả. Kìa nói đi, anh nghĩ sao cứ nói vậy, em sẽ không chen vào đâu. - Nói rồi, nàng cởi đôi giầy da ra và gác đôi chân chỉ đi tất ni lông lên cửa kính phía trước. Cái váy mỏng tang cũng tụt xuống, để lộ cặp đùi trắng nõn nà.

Vì không phải là ngày cuối tuần nên trên đường chạy đến thành phố cờ bạc rất ít có xe xuất hiện. Hai người ngồi trong xe như cưỡi trên con thuyền cô đơn trôi trên mặt biển Đại Tây Dương.

Vương Khởi Minh sắp xếp lại ý nghĩ của mình, cố tránh cảm giác hốt hoảng của một chàng trai non nớt.

Anh nói:

- A Xuân, anh yêu em.

A Xuân không có bất cứ phản ứng nào, nàng chỉ xê dịch đôi gót chân đi tất ni lông gác trên cửa kính.

- Thật đấy. Anh yêu em. Người phụ nữ anh theo đuổi, anh mơ tưởng, chính là người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, tỉnh táo, hiền dịu, thấu tình đạt lý và hiểu lòng dạ con người như em.

A Xuân cười khanh khách, rồi hỏi:

- Còn hình dung từ nào đẹp hơn nữa không?

- Thật mà A Xuân, lẽ nào em nghĩ rằng anh đang lừa dối em?

- Dù có lừa dối, nghe cũng vẫn thích: đàn bà thích nghe những lời hoa mỹ, em cũng không ngoại lệ. Anh nói tiếp.

- Mong em nghiêm túc một chút.

- Vâng, em nghiêm túc mà.

- Nhập cư vào Mỹ mười năm, gần như ngày hôm sau anh đã được biết em. Từ ấy năm trời, em giành cho anh sự giúp đỡ cực kỳ to lớn về tinh thần cũng như vật chất. Không nhờ sự giúp đỡ của em, anh không thể có được ngày hôm nay.

A Xuân, anh đồng cảm với cảnh ngộ riêng của em, nhưng anh lại sợ một ngày nào đó, em đi lấy người khác, xa cách anh. Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy, bởi vì anh cảm thấy trong cuộc sống của anh không thể không có em. Đương nhiên là em sẽ cảm thấy anh quá ích kỷ, song anh bất chấp. Giả thử một ngày nào đó, em gắn bó với người đàn ông khác, anh sẽ tìm mọi cách tách hai người ra. Giả thử em thật lòng kết hôn với người đàn ông khác, thì ban đêm anh sẽ lẻn vào buồng em cướp em ra khỏi giường mang đi.

Đúng lúc đó, A Xuân túm chặt lấy tay Vương Khởi Minh ngả đầu vào cánh tay anh.

Trí lực đàn bà ở nàng đến giờ phút này đã biến thành số không.

Anh không nhìn thấy đường nữa.

Chiếc xe chạy loạng choạng hết sang phải lại sang trái như người say rượu.

- Em muốn ta cùng chết à?

Anh lớn tiếng hỏi nàng.

A Xuân không lưu ý chút nào đến lời cảnh cáo của Vương Khởi Minh, nàng chỉ hôn nồng nhiệt và lảm nhảm đáp lời anh:

- Chết đi! Cứ chết đi!

Anh vội dừng xe ngay mé đường, mặc kệ những chiếc xe chạy vụt qua chỗ họ.

Họ cuồng nhiệt ôm chặt lấy nhau, hôn ngấu hôn nghiến và ve vuốt lẫn nhau.

Giữa ban ngày ban mặt, bên con đường quốc lộ nhẵn nhụi, hai người lăn lộn trên ghế sau của chiếc ô tô con.

- Anh yêu em. - Anh vừa thở vừa nói.

- Em cũng vậy.

- Anh cần có em!

- Em cũng cần.

Giữa những nụ hôn cuống cuồng, chỉ có từng ấy lời đi tiếng lại.

Lốp xe ô tô hết ép xuống lại bềnh lên, thân xe cũng dập dềnh theo nhịp điệu ấy.