← Quay lại trang sách

Chương 9

Trong câu chuyện dài của chúng tôi, buổi sáng thi đấu giữa Lila và Enzo rất quan trọng. Trong buổi thi đó có nhiều hành vi khó hiểu. Ví dụ một việc rõ mồn một rằng Lila nếu muốn đã có thể dùng tài năng của mình. Đó là việc cậu ấy lẽ ra nên làm với con trai Ngài Achille. Không chỉ không muốn đánh bại đối thủ, Lila còn cố tình điều chỉnh sự im lặng và những đáp án để mình không bị thua. Lúc ấy chúng tôi vẫn chưa làm bạn với nhau nên tôi không thể hỏi cậu ấy tại sao lại hành xử như vậy. Nhưng thực tế cũng không cần phải hỏi bởi tôi có thể đoán được lý do của cậu ấy. Giống như tôi, cậu ấy cũng không được phép làm phật ý Ngài Achille và cả đại gia đình lão.

Là vậy đấy. Chúng tôi không biết từ đâu xuất hiện nỗi sợ hãi, lòng hận thù, nỗi căm ghét, sự buông xuôi cam chịu mà cha mẹ chúng tôi nung nấu với nhà Carracci và rồi truyền lại cho chúng tôi, nhưng những cảm xúc ấy có tồn tại, là một sự thật đã được xác nhận, giống như khu phố này, những ngôi nhà màu trắng ở đây, một thứ mùi của khổ cực trên những ô chiếu nghỉ và bụi bặm của phố xá. Rất có thể cả Nino Sarratore cũng giữ im lặng để Alfonso thể hiện hết mình. Anh ấy chỉ lẩm bẩm vài lời - đẹp trai, tóc tai chải chuốt, lông mi dài, người mảnh khảnh khúm núm - và cuối cùng im lặng không nói. Để tiếp tục yêu quý anh ấy, tôi sẽ phải nghĩ rằng mọi chuyện đã diễn ra như thế. Nhưng sâu thẳm trong tôi lại đầy rẫy những băn khoăn. Đó có thực sự là lựa chọn của anh ấy, cũng giống như Lila không? Tôi không chắc. Tôi đã bị loại vì Alfonso thực sự giỏi hơn tôi, còn Lila có thể loại cậu ta ngay lập tức nhưng cậu ấy lại cố tình để hòa. Còn anh ấy? Có điều gì đó khiến tôi lăn tăn, có lẽ còn đau xót nữa: không phải vì anh ấy bất tài, cũng không phải do anh ấy bỏ cuộc mà ngày hôm nay tôi có thể khẳng định rằng anh ấy đã nhường. Điệu bộ lắp bắp, vẻ mặt nhợt nhạt và cặp mắt bỗng bị một màu tím xâm chiếm: anh ấy thật đẹp và đầy vẻ ưu tư - thế nhưng vẻ ưu tư ấy đã khiến tôi thấy thật chán ghét!

Bất chợt tôi thấy Lila cũng rất lộng lẫy. Thường thì tôi mới là đứa xinh xắn, còn cậu ấy thì khô khan như bông hoa hồi ướp muối và tỏa ra một mùi hương hoang dại. Lila có khuôn mặt dài, hai bên thái dương hẹp và bị che khuất bởi hai làn tóc đen mượt hai bên. Nhưng một khi đã quyết quét sạch cả Alfonso và Enzo, cậu ấy sẽ thực sự tỏa sáng như một nữ thần chiến tranh. Đôi má cậu ấy sẽ ửng đỏ tựa như dấu hiệu cho thấy từng ngóc ngách trên cơ thể cậu ấy đang bừng cháy, đến độ đó là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng: Lila xinh đẹp hơn mình. Vậy là cái gì tôi cũng xếp sau cậu ấy. Và tôi mừng rằng không một ai nhận ra điều đó.

Nhưng điều quan trọng nhất trong buổi sáng hôm đó là việc nhận ra rằng chiêu mà chúng tôi thường dùng để né các hình phạt, là một chiêu dùng để bảo vệ điều gì đó, một sự thất bại kìm hãm đến mức trở nên khó kiểm soát và nguy hiểm. Chiêu đó là như thế này: Em không cố ý ạ . Trên thực tế, Enzo không cố tình chen chân vào cuộc thi và cũng không cố ý hạ gục Alfonso. Lila thì cố tình loại Enzo nhưng lại không cố tình hạ thêm cả Alfonso, cũng như không cố tình làm cho cậu ta bẽ mặt. Chỉ là cậu ấy buộc phải làm vậy. Những sự việc xảy ra liền sau đó đã thuyết phục chúng tôi rằng luôn phải hành động có chủ ý, có mục đích trước để làm sao có thể biết được điều gì sẽ xảy ra.

Sự thực là tất cả những gì diễn ra sau đó đã quật lại chúng tôi một cách không ngờ. Vì gần như không có gì được thực hiện có chủ đích nên chúng tôi đã phải nhận lại một mớ tai họa, hết cái này đến cái kia. Alfonso trở về đầm đìa nước mắt vì thua cuộc. Anh trai cậu ta, Stefano - mười bốn tuổi, học việc ở quầy thịt nguội trong cửa hàng tạp hóa (xưởng mộc ngày xưa của ông Peluso) nơi bố anh ta làm chủ, dù lão ta chẳng bao giờ bước chân đến - ngày hôm sau xuất hiện trước cổng trường, nói những lời lẽ xấu xa về Lila và dọa dẫm cậu ấy. Bất ngờ Lila gào lên đáp trả bằng một câu chửi rất bậy. Anh ta đẩy cậu ấy vào tường và tìm cách kéo lưỡi cậu ấy ra mà thét lên rằng anh ta muốn ghim cái lưỡi ấy lại. Lila trở về nhà và kể lại mọi chuyện cho anh trai mình là Rino. Càng nghe cậu ấy nói mặt anh ta càng đỏ lên, đôi mắt sáng bừng. Cùng lúc ấy, buổi tối Enzo về nhà mà không đi cùng đám bạn nên đã bị Stefano chặn đường và tặng cho mấy cái tát cùng mấy quả đấm và mấy cú đá. Buổi sáng anh Rino đến tìm Stefano và hai người bọn họ tẩn nhau nhừ tử, chẳng ai kém ai và cuối cùng gần như là hòa. Vài ngày sau vợ Ngài Achille, bà Maria, đến gõ cửa nhà Cerullo và cho bà Nunzia chứng kiến một cảnh tượng quát nạt nhục mạ. Không lâu sau đó, vào một ngày Chủ nhật sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, Fernando Cerullo ông thợ giày, bố của Lila và Rino, một người đàn ông nhỏ con, gầy còm, rụt rè tiến lại gần Ngài Achille rồi xin thứ lỗi mà không hề nói vì sao lại phải thứ lỗi. Tôi không gặp ông ta, hoặc ít ra tôi không còn nhớ ông ta nhưng người ra kể lại rằng ông ta đã cao giọng xin thứ lỗi, nói thật to để cho mọi người đều nghe được, mặc dù Ngài Achille đã đi ngang qua như thể ông thợ giày đang nói với ai chứ không phải mình. Ít lâu sau tôi và Lila làm Enzo bị thương ở mắt cá bằng một cục đá còn Enzo ném lại hòn sỏi vào đầu Lila. Trong khi tôi la lên vì sợ hãi thì Lila đứng dậy, máu chảy ra dưới những sợi tóc, còn Enzo cũng máu me đầm đìa đi từ mỏm đất xuống. Nhìn Lila trong bộ dạng đấy, anh ta bất ngờ bật khóc trước ánh mắt khó hiểu của bọn tôi. Sau đó, Rino, ông anh yêu quý của Lila, mò đến trước cổng trường nện cho Enzo một trận no đòn. Rino to khỏe và đang kích động hơn. Enzo không chỉ không phản kháng lại mà anh ta còn không nhắc gì về trận đòn ấy với đám bạn và với bố mẹ, anh trai, hay anh em họ của anh ta, toàn là những người lao động ở nông thôn, bán rau quả trên xe kéo. Khi ấy, nhờ anh ta mà những màn trả đũa nhau đã chấm dứt.