Chương 10
Lila hãnh diện đi loanh quanh một lúc với cái đầu quấn băng. Cậu ấy tháo cả băng quấn đầu và mở ra cho bất cứ ai hỏi thăm về vết thương đã khô đen se miệng trên trán, dưới phần chân tóc. Cuối cùng cậu ấy cũng quên hết những gì đã xảy ra trước đó với mình và nếu ai đó nhìn chằm chằm vào vết sẹo trăng trắng để lại trên da thì cậu ấy sẽ có một cử chỉ khiêu khích với ngụ ý là: nhìn cái gì mà nhìn, lo việc của mình đi! Với tôi, cậu ấy không nói gì bao giờ, thậm chí là một lời cảm ơn vì những cục đá tôi đã đặt vào tay cậu ấy, hay vì tôi đã lau khô máu cho cậu ấy bằng cái vạt áo tạp dề. Nhưng từ lúc đó cậu ấy bắt đầu thử thách sự can đảm của tôi, những lần thử thách không còn liên quan đến trường học.
Chúng tôi gặp nhau ngày một thường xuyên hơn ở ngoài sân. Chúng tôi để cho nhau thấy những con búp bê nhưng chính chúng tôi lại không ra mặt, ngồi gần nhau nhưng như thể chúng tôi chỉ có một mình. Chợt chúng tôi thử cho chúng gặp nhau để xem chúng có hợp nhau không. Và thế là cái ngày mà chúng tôi ngồi sát cửa sổ của căn hầm với tấm lưới đan và đổi nhau con búp bê cũng đã tới. Cậu ấy cầm con búp bê của tôi một lúc, tôi cũng giữ con búp bê của cậu ấy. Rồi bất ngờ Lila đưa Tina qua tấm lưới đan và thả nó rơi xuống.
Tôi ấm ức không thể chịu được. Tôi coi con búp bê bằng nhựa đó như thứ quý giá nhất mà mình có. Tôi biết Lila là một đứa trẻ hư nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ cậu ấy sẽ làm điều gì xấu xa như vậy với tôi. Đối với tôi, con búp bê chẳng khác nào một sinh vật sống. Biết rằng giờ nó phải nằm giữa hàng nghìn con quái vật đang lúc nhúc dưới tầng hầm khiến tôi vô cùng tuyệt vọng. Nhưng trong hoàn cảnh ấy tôi đã rút ra được bài học mà sau này tôi trở nên rất giỏi làm việc ấy. Tôi kìm nén sự tuyệt vọng, giữ cho nỗi tuyệt vọng ấy ở nơi khóe mắt ướt, đến nỗi Lila nói với tôi bằng giọng địa phương:
“Cậu không thèm quan tâm gì à?”
Tôi không trả lời. Tôi thực sự đau đớn nhưng tôi cảm thấy việc nổi giận với cậu ấy còn khiến tôi đau hơn. Tôi như bị bóp nghẹt bởi hai nỗi đau, một là sự đã rồi, việc bị mất con búp bê, và một là điều có thể xảy ra, việc mất người bạn như Lila. Tôi không nói gì mà chỉ làm cử chỉ bỡn cợt ra vẻ rất tự nhiên, mặc dù không phải vậy, và tôi cũng biết lúc ấy mình đang rất mạo hiểm. Tôi ném con búp bê Nu xuống dưới hầm, con búp bê mà cậu ấy đã đưa cho tôi.
Lila nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Cậu làm gì thì tớ cũng làm như thế,” tôi lớn giọng tuyên bố ngay như thế mặc dù rất sợ hãi.
“Giờ cậu đi lấy con búp bê lại trả tớ đi.”
“Nếu cậu đi lấy búp bê của tớ.”
Chúng tôi cùng đi. Ở lối vào khu nhà, phía bên trái có một cái cổng nhỏ dẫn vào những căn hầm, chúng tôi biết nó rất rõ. Cái cổng đã hỏng - một trong hai cánh chỉ gắn vào một bản lề - hai cánh cổng bị khóa chết lại với nhau một cách tệ hại. Đứa trẻ nào cũng bị cám dỗ, nhưng đồng thời cũng sợ hãi, với ý tưởng có thể đẩy cánh cửa vừa đủ để đi qua từ đầu bên kia. Bọn tôi đã làm thế. Hai đứa có được một khoảng đủ để cơ thể mảnh và dẻo dai của mình lách vào căn hầm.
Lila chui vào trước rồi tới lượt tôi. Chúng tôi bước xuống khoảng năm bậc thềm đá tới một nơi ẩm thấp, tối tăm, ánh sáng le lói qua những kẽ hở nhìn ra ngoài đường. Tôi sợ và cố nép đằng sau Lila còn cậu ấy có vẻ bực dọc, nhắm thẳng hướng đi tìm con búp bê của mình. Tôi dò dẫm tiến lên trước. Tôi nghe dưới lớp đất ở đế giày tiếng rắc rắc của thủy tinh, của đá dăm, của lũ bọ. Xung quanh có những đồ vật không biết là gì, những đống đồ tối thui, vuông thành sắc cạnh hoặc tròn tròn. Chút ánh sáng ít ỏi xen ngang bóng tối thi thoảng rơi trúng những đồ vật có thể nhận diện: một cái khung ghế, trục một cái đèn chùm, các khay đựng hoa quả, đáy và cạnh tủ, bản lề cửa bằng sắt. Tôi hoảng sợ bởi một thứ trông như khuôn mặt nhũn nhẽo với cặp mắt to bằng thủy tinh và cái cằm chảy dài hình cái lọ. Tôi trông thấy nó bị treo trên một đồ vật cũ nát bằng gỗ với biểu cảm đau khổ. Tôi hét lên và chỉ cho Lila. Cậu ấy chợt quay ra, từ từ tiến tới và xoay người tôi lại, thận trọng đưa một tay ra để gỡ cái mặt xuống khỏi vật dụng cũ nát đó. Rồi cậu ấy quay đi. Cậu ấy đeo cái mặt nạ có đôi mắt bằng thủy tinh lên và giờ thì mặt cậu ấy to khổng lồ, đôi mắt không tròng, không miệng mà chỉ có cái cằm nhọn đu đưa trước ngực.
Đó là những khoảnh khắc còn hằn in rõ rệt trong ký ức tôi. Tôi không chắc lắm nhưng từ trong lồng ngực tôi đã phải hét lên vì sợ, bởi cậu ấy đã vội nói oang oang rằng đấy chỉ là cái mặt nạ, một cái mặt nạ chống độc: bố cậu ấy gọi như thế và ông có một cái mặt nạ y hệt trong nhà kho. Tôi vẫn cứ run lẩy bẩy và rên rỉ vì sợ hãi, việc đó thực sự đã khiến cậu ấy giật cái mặt nạ khỏi mặt mình và vứt nó vào xó đánh rầm một cái và bao nhiêu bụi tung lên mù mịt giữa các tia sáng của những ô cửa sổ nhỏ.
Tôi bình tĩnh lại. Lila nhìn xung quanh và xác định cái lỗ chỗ chúng tôi thả rơi Tina và Nu. Chúng tôi lại gần bức tường sần sùi, nhìn vào bóng tối. Hai con búp bê không có ở đó. Lila lặp đi lặp lại bằng tiếng địa phương: chúng không có ở đó, không có, không có đó, rồi cậu ấy làm một việc mà tôi không dám làm: lấy tay soát tìm khắp mặt đất.
Những giây phút dài dằng dặc trôi qua. Chỉ có đúng một lần tôi tưởng đã nhìn thấy Tina. Tim tôi muốn lao ra khỏi lồng ngực, tôi cúi xuống nắm lấy nó. Nhưng đó chỉ là một tờ báo cũ bị vò nhàu. Chúng không có ở đó, Lila lặp lại rồi đi về phía lối ra. Lúc ấy tôi rất bối rối, không thể ở lại đó một mình và tiếp tục tìm kiếm, lại không thể bỏ đi với Lila nếu chưa tìm thấy con búp bê.
Đứng trên bậc cao Lila nói:
“Lão Achille đã lấy chúng và bỏ vào trong cái túi đen của lão rồi.”
Ngay giây phút ấy tôi đã nghe thấy tiếng Ngài Achille: lão đang bò xuống và va loẹt xoẹt vào những đồ vật không rõ hình thù. Tôi đành bỏ lại Tina với số phận của nó và bỏ chạy để không bị lạc mất Lila lúc ấy đã lách qua được cánh cổng bị long bản lề.