← Quay lại trang sách

Chương 11

Tôi tin mọi điều mà Lila nói. Trong đầu tôi là hình dạng kỳ dị, to lớn của Ngài Achille chạy qua các đường hầm dưới lòng đất với hai cánh tay vung vẩy, giữa các ngón tay xù xì một bên là đầu của Nu, bên kia là đầu Tina. Tôi không thể chịu đựng được điều đó. Tôi đổ bệnh và bị sốt do cơ thể phát triển, khỏi sốt rồi tôi lại ốm tiếp. Tôi bị mắc chứng rối loạn xúc giác. Nhiều lần tôi có cảm giác rằng trong khi nhịp sống của những sinh vật xung quanh mình đang tăng mạnh thì bề mặt rắn chắc của chúng lại trở nên mềm ra dưới những ngón tay tôi hoặc phồng rộp lên, để lại những khoảng trống giữa phần khối lượng bên trong với lớp vỏ bên ngoài của chúng. Tôi cảm thấy chính cơ thể mình khi chạm vào cũng bị sưng phồng lên. Ý nghĩ ấy khiến tôi khổ sở. Tôi chắc chắn mình có đôi má phúng phính, đôi bàn tay mềm mịn, cái dái tai như trái cây chín mọng và bàn chân như một ổ bánh mì. Khi tôi quay trở lại các con phố và quay lại trường, tôi cảm thấy cả không gian cũng thay đổi. Dường như không gian ấy bị xích lại giữa đầu hai cực đen tối, một đầu là quả bóng khí nằm ngầm dưới lòng đất chèn lên gốc rễ của những ngôi nhà, hay cái hang nghiệt ngã mà hai con búp bê rơi xuống đó; đầu kia là quả địa cầu ở trên cao, nằm ở tầng năm của tòa nhà nơi Ngài Achile sống. Lão ta lấy mất hai con búp bê. Hai qua bóng như bị vặn chặt ở đầu của một thanh sắt mà trong trí tưởng tượng của tôi, nó xuyên qua các căn hộ, các con phố, miền quê, đường ống nước, đường ray tàu rồi nén chặt tất cả chúng lại với nhau. Tôi cảm thấy bị siết chặt trong cái mỏ kẹp ấy cùng một khối những đồ vật và đám người mỗi ngày và miệng tôi đắng ngắt. Tôi liên tục có cảm giác buồn nôn như thể tất cả những thứ phức tạp như thế, bị siết chặt như thế, sẽ nghiền nát tôi thành một loại chất nhầy ghê tởm.

Đó là một cảm giác khó chịu đeo đẳng và kéo dài nhiều năm, có lẽ là phải qua năm đầu tuổi dậy thì. Nhưng chính cái lúc mới bắt đầu có cảm giác như vậy thì bất ngờ tôi nhận được lời tỏ tình đầu tiên.

Tôi và Lila vẫn chưa thử lên đến nhà Ngài Achille, nỗi đau vì bị mất Tina vẫn còn đó. Tôi miễn cưỡng đi mua ổ bánh mì mà mẹ sai tôi đi. Trên đường trở về nhà với chỗ tiền thừa nắm chặt trong tay để khỏi bị mất, cùng ổ bánh vẫn còn nóng hổi ôm trước ngực, tôi nhận ra Nino Sarratore đang dắt tay em trai tiến đến chỗ mình một cách khó khăn. Bà Lidia trong những ngày hè thường cho anh ấy ra ngoài chơi với Pino. Hồi đó Pino còn chưa tròn năm tuổi nên Nino bị mẹ bắt phải trông em không được rời. Ở góc phố trước mặt, chỉ cách cửa hàng tạp hóa của gia đình Carracci một đoạn, Nino cố tình vượt qua tôi, nhưng thay vì tiến lên đi phía trước, anh ấy chặn đường tôi và đẩy tôi áp vào bờ tường, tì bàn tay lên tường như một cái rào chắn ngăn tôi bỏ chạy, anh ấy dùng tay còn lại kéo thằng em lại gần, người làm chứng im lặng trong vụ việc. Anh ấy nói một cách mệt nhọc điều gì đó mà tôi không hiểu. Mặt mũi anh tái nhợt, ban đầu anh ấy mỉm cười, rồi trở nên nghiêm túc rồi lại cười. Cuối cùng anh ấy nói bằng tiếng Ý phổ thông:

“Khi nào lớn lên anh muốn cưới em.”

Rồi anh hỏi rằng trong lúc chờ hai đứa lớn, tôi có muốn hẹn hò với anh ấy không. Anh ấy cao hơn tôi một chút, rất gầy, cái cổ dài, hai cái tai hơi vểnh ra. Tóc anh rối tung, đôi mắt dữ dội với cặp lông mày dài. Nỗ lực vượt qua nỗi xấu hổ e thẹn của anh ấy thật đáng cảm động. Mặc dù cũng muốn lấy anh ấy nhưng tôi lại đáp rằng:

“Không, em không thể.”

Anh ấy rất đỗi ngạc nhiên. Pino vùng khỏi tay anh trai còn tôi thì bỏ chạy.

Từ lúc đó cứ nhác thấy anh ấy ở đâu là tôi tìm đường tránh. Tuy vậy tôi vẫn thấy anh ấy thật đẹp trai! Bao nhiêu lần tôi ở gần Marisa em gái anh chỉ để tiếp cận anh ấy và đi cùng đường về nhà. Nhưng rõ ràng anh ấy đã tỏ tình với tôi không đúng thời điểm. Anh ấy không thể biết tôi cảm thấy lạc lõng như thế nào, cũng không biết tôi đau khổ vì mất đi Tina ra sao, nỗ lực ngày nào cũng phải theo sau Lila khiến tôi mệt đến đâu và cả khoảng không gian bị bó hẹp giữa khoảnh sân, các tòa nhà và khu phố khiến tôi thấy ngạt thở tới mức nào. Sau rất nhiều cái nhìn sợ sệt mà anh ấy dành cho tôi từ xa, cả anh cùng bắt đầu né tránh tôi. Trong một khoảnh khắc, hẳn anh ấy sợ tôi kể lại với những đứa con gái khác và nhất là với em gái anh về lời tỏ tình của anh với tôi. Ai cũng biết Gigliola Spagnuolo, con gái ông thợ bánh mì, đã xử sự như thể khi Enzo ngỏ ý muốn hẹn hò với cô ta. Enzo biết chuyện và nổi giận, anh ta to tiếng với Gigliola ngay dưới sân trường rằng Gigliola là đứa xảo trá. Enzo còn dọa sẽ dùng dao giết cô ta. Tôi cũng tính kể lại mọi chuyện nhưng sau lại từ bỏ ý định. Tôi đã không nói ra điều đó với bất cứ ai, thậm chí cả Lila khi chúng tôi đã là bạn. Dần dần chính tôi cũng quên đi.

Ít lâu sau tôi mới nhớ lại chuyện ấy, đó là khi cả gia đình nhà Sarratore chuyển đi. Một buổi sáng nọ, trong sân của khu nhà xuất hiện một chiếc xe kéo và con ngựa của ông chồng bà Assunta, ông Nicola: ông ta cùng vợ bán rau quả quanh các con phố trong khu bằng chính cái xe kéo và chính con ngựa già đó. Ông Nicola có khuôn mặt to đẹp đẽ và đôi mắt màu thiên thanh, mái tóc vàng giống thằng con trai, Enzo. Ngoài việc bán rau củ, ông ta còn phụ trách việc vận chuyển. Và quả thật là ông Nicola, cả ông Donato Sarratore, Nino và bà Lidia đã bắt đầu chuyển xuống dưới sân hàng đống đồ đạc đủ mọi thể loại, những đồ dùng lặt vặt, đệm, bàn ghế, và họ chất từng thứ một lên chiếc xe kéo.

Chị em phụ nữ nghe thấy tiếng bánh xe kéo kêu trong sân liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, hai mẹ con tôi cũng thế. Ai cũng vô cùng tò mò. Có vẻ như nhờ công ty đường sắt mà ông Donato đã có một căn hộ mới, gần một quảng trường có tên là Quảng trường Quốc gia. Hoặc là - như mẹ tôi nói - bà vợ ông ta đã bắt phải chuyển nhà để chạy trốn khỏi sự quấy rối của bà Melina, người đàn bà muốn cướp chồng của bà ấy. Có thể vậy. Mẹ tôi luôn nhìn thấy những điều tồi tệ nơi mà, với sự phiền phức to lớn của tôi, sớm hay muộn người ta cũng phát hiện ra điều tồi tệ thực sự có thật. Con mắt bị lé của bà có vẻ như được dùng để phân định từng xê dịch bí mật của khu phố. Bà Melina sẽ phản ứng thế nào? Có thật là bà ấy có con riêng với ông Sarratore và đã giết chết nó, như những lời xì xào mà tôi nghe được không? Và có thể bà ấy sẽ gào thét những điều kinh tởm trong đó có chuyện ấy? Tất cả phụ nữ, từ trẻ nhỏ đến người lớn đều nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể là để vẫy chào gia đình sắp rời đi, có thể để tham gia vào buổi trình diễn cơn giận của người đàn bà xấu xí kia, vừa góa chồng vừa khô khan. Tôi thấy cả Lila và mẹ cậu ấy, bà Nunzia, cũng thò đầu ra xem.

Tôi tìm kiếm ánh mắt của Nino nhưng có vẻ anh ấy có việc khác cần làm. Lúc ấy, như mọi khi, tôi cảm thấy một sự mệt mỏi khiến mọi thứ xung quanh cạn sạch năng lượng mà không có lý do cụ thể. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy tỏ tình với tôi bởi anh ấy biết mình sắp sửa chuyển đi và trước khi đi, anh ấy muốn nói cho tôi biết cảm giác của anh dành cho tôi. Tôi nhìn anh ấy trong khi anh thở hổn hển vì khuân vác những chiếc thùng lèn chặt đồ đạc và tôi cảm thấy có lỗi, nỗi đau vì đã từ chối tình cảm của anh. Giờ thì anh đang chạy trốn như một chú chim nhỏ.

Cuối cùng việc khuân vác đồ đạc vật dụng trong nhà cũng xong. Ông Nicola và ông Donato bắt đầu chằng dây thừng để cố định đồ đạc trên chiếc xe kéo. Bà Lidia Sarratore xuất hiện trong bộ đồ chỉnh tề như đi dự tiệc, bà ta đội cả chiếc mũ cói màu xanh. Bà ta đẩy chiếc xe nôi cùng thằng con nhỏ, hai bên là hai đứa con gái, Marisa bằng tuổi tôi, chừng tám, chín tuổi và Clelia sáu tuổi. Bất chợt có tiếng loảng xoảng trên tầng ba. Gần như đúng lúc đó, bà Melina gào ầm lên. Đó là những tiếng kêu gào thảm thiết tới nỗi tôi thấy Lila phải đưa tay lên bịt tai. Tiếng kêu đầy tuyệt vọng của Ada, đứa con gái thứ hai của bà Melina, cũng vang lên: mẹ ơi, không, mẹ ơi! Sau một lúc do dự tôi cũng bịt tai lại. Nhưng trong lúc đó, đồ đạc bắt đầu bay ra từ ô cửa sổ và trí tò mò đã khiến tôi phải giải phóng cái màng nhĩ của mình, như thể tôi cần những âm thanh thật rõ ràng để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng bà Melina không gào lên từ nào cho ra từ mà chỉ là những âm thanh “Aaa, aaa!” như thể bà bị đau ở đâu vậy. Bà ấy không ra mặt, một cánh tay hay bàn tay quăng đồ qua cửa sổ cũng không nhìn thấy. Nồi đồng, cốc, chai, đĩa cứ như tự bay ra từ cửa sổ. Ở dưới đường, bà Lidia Sarratore vặn mình cúi gập đầu xuống, lưng khom lại trên chiếc xe nôi, hai đứa con gái ở phía sau. Ông Donato thì leo lên trên cỗ xe vẫn đang ngổn ngang hành lý còn ông Nicola kìm ngựa lại bằng hàm thiếc. Trong lúc đó, đồ đạc rơi xuống mặt sân trải nhựa, nẩy lên rồi vỡ vụn bắn tung các mảnh vỡ quanh chân của con ngựa đang khiếp sợ.

Tôi nhìn quanh tìm Lila thì thấy ở cậu ấy một khuôn mặt khác, khuôn mặt thất thần. Hẳn cậu ấy nhận ra tôi đang nhìn nên đã biến mất ngay lập tức sau khung cửa sổ. Chiếc xe kéo cũng chuyển bánh trong lúc đó. Bà Lidia và bốn đứa con nhỏ nép sát vào bức tường, không chào từ biệt bất kỳ ai mà lách người về phía cánh cổng. Trong khi đó Nino có vẻ không muốn rời đi, như ngẩn ngơ bởi đống hỗn độn những đồ vật vỡ vụn trên mặt sân.

Cuối cùng tôi nhìn thấy bay qua khung cửa sổ một vệt gì đó màu đen. Đó là cái bàn là bằng sắt nguyên khối: cả tay cầm và mặt bàn là đều bằng sắt. Khi tôi còn Tina và chơi trong nhà, tôi hay dùng cái bàn là của mẹ, giống y hệt cái bàn là kia, hình mũi tàu và tưởng tượng nó là một con thuyền trong cơn bão. Cái bàn là cắm mũi xuống đất tạo một lỗ thủng trên mặt sân cùng âm thanh trầm đục và gãy gọn, chỉ cách chỗ Nino đứng chừng vài xăng ti mét. Suýt - suýt chút nữa thôi - nó đã giết chết anh ấy.