← Quay lại trang sách

Chương 12

Chưa có một đứa trẻ nào bày tỏ tình cảm của mình với Lila và cậu ấy cũng chưa từng kể với tôi cậu ấy có buồn về chuyện đó không. Gigliola Spagnuolo liên tục nhận được lời ngỏ ý hẹn hò. Tôi cũng thế, cũng rất được săn đón. Lila thì ngược lại, không ai thích cậu ấy, trước tiên là bởi vì cậu ấy gầy như que tăm, nhem nhuốc, người lúc nào cũng thương tích ở đâu đó, hơn nữa còn vì cậu ấy có giọng điệu sắc sảo, nghĩ ra những biệt danh sỉ nhục và thậm chí thể hiện với cô giáo những từ trong tiếng Ý mà không ai biết. Với bọn tôi cậu ấy chỉ dùng thứ tiếng địa phương chua chát, đầy những từ thậm tệ, cắt ngang mọi xúc cảm mới chợt nhen nhóm. Chỉ có Enzo mới làm một việc mà, nếu không hẳn là một lời hẹn hò thì dù sao cũng là một dấu hiệu của lòng ngưỡng mộ và sự tôn trọng. Rất lâu sau khi anh ta ném đá trúng đầu Lila và trước khi, hình như vậy, bị Gigliola Spagnuolo từ chối, anh ta đã chạy đuổi theo chúng tôi ở trên phố và trước con mắt đầy ngạc nhiên của tôi, anh ta chìa ra trước mặt Lila một chùm quả thanh lương trà.

“Tôi làm gì với chúng?”

“Thì em ăn chúng.”

“Quả còn xanh à?”

“Em hãy đợi cho chúng chín.”

“Tôi không muốn.”

“Vậy thì vứt chúng đi.”

Mọi việc dừng ở đây. Enzo quay lưng và chạy đi làm. Tôi và Lila phá lên cười. Chúng tôi nói rất ít nhưng mỗi khi có chuyện gì xảy ra chúng tôi đều được trận cười nghiêng ngả. Tôi chỉ nói với cậu ấy, với giọng vui vẻ:

“Tớ thích quả thanh lương trà.”

Sự thực là tôi đã nói dối, tôi không thích thứ quả đó. Tôi bị cuốn hút bởi màu sắc đỏ đỏ vàng vàng của loại quả đó khi còn non, bởi độ căng mọng làm nó bóng bẩy trong những ngày nắng. Nhưng khi nó chín trên ban công và chuyển màu nâu, nó mềm như những trái lê nhỏ chín nẫu. Lớp vỏ của nó dễ dàng tuột ra, để lộ phần thịt đầy hột bên trong, không có vị khó chịu nhưng nhão nhoét đến mức khiến tôi nhớ đến xác của lũ chuột chết dọc trên phố, thế nên tôi chẳng buồn động vào. Tôi nói câu đó chỉ để thử thôi, hy vọng Lila sẽ đưa cho tôi và nói: cầm lấy, lấy chúng đi! Tôi cảm giác rằng nếu cậu ấy đưa cho tôi món quà mà Enzo làm cho cậu ấy, tôi sẽ vui mừng hơn là cậu ấy đưa cho tôi thứ gì đó của cậu. Nhưng cậu ấy không làm thế, và tôi vẫn nhớ cái cảm giác bị phản bội khi Lila mang chỗ thanh lương trà về nhà. Cậu ấy còn đích thân đóng một cái đinh ở cửa sổ. Tôi nhìn thấy cậu ấy treo cái vòng thanh lương trà lên đó.