← Quay lại trang sách

Chương 18

Các ông bố có thể làm như thế hoặc hơn với những đứa con gái ngang tàng khó bảo. Sau đấy ông Fernando trở nên lầm lì và chăm chỉ làm việc hơn bình thường. Trong suốt mùa hè, tôi, Carmela và Lila thường đi ngang qua trước cửa tiệm nhỏ nhà cậu ấy. Nhưng trong khi anh Rino luôn ra hiệu vui vẻ chào chúng tôi thì ông thợ giày, dù đứa con gái còn đang bó bột ở tay, còn không buồn nhìn nó một cái. Có thể thấy rằng ông ta không thích thú. Việc đánh đập con cái của người bố chỉ là chuyện nhỏ nếu đem so với vấn đề bạo lực lan rộng khắp trong khu phố. Ở quán bar Solara, dưới tiết trời nóng nực, giữa việc thua và say mềm, người ta thường dẫn đến tuyệt vọng (từ này trong tiếng địa phương có nghĩa là mất đi mọi hy vọng nhưng cũng đồng nghĩa với việc rỗng túi) và thế là xảy ra ẩu đả. Silvio Solara, chủ quán, là một người đàn ông to lớn, bụng phệ, mắt xanh và trán cao chót vót. Ông ta có cái ba toong sẫm màu đặt phía sau cái bàn và không do dự đánh bất cứ kẻ nào quịt tiền, những kẻ đã hỏi vay tiền mà đến hạn vẫn chưa trả nợ, tóm lại là loại người thỏa thuận rồi mà không giữ lời. Và thường thì ông ta có thêm sự trợ giúp từ mấy đứa con là Marcello và Michele, hai đứa trạc tuổi anh trai của Lila nhưng chúng đánh còn ghê hơn cả ông bố. Ở đấy những trận ẩu đả thường có kẻ gây sự và kẻ phải chịu đòn. Rồi những người đàn ông đó cay đắng trở về nhà vì thua bạc, vì rượu chè, vì những món nợ, vì tới hạn trả nợ, những trận đánh và chỉ cần nghe thấy một lời phật ý đầu tiên, họ đã đánh đập người thân của mình: một chuỗi những sai lầm này tạo ra những sai lầm khác.

Vào giữa mùa hè dài lê thê ấy đã xảy ra một việc gây chấn động mọi người, đặc biệt là Lila. Ngài Achille, người đàn ông khủng khiếp đó, bị giết trong ngôi nhà của lão vào một buổi trưa tháng Tám, khi trời đổ mưa một cách lạ thường.

Lão ở trong bếp, vừa mới mở cửa sổ để đón bầu không khí tươi mát của cơn mưa vào phòng. Lão bỗng dưng tỉnh dậy, cắt ngang giấc ngủ trưa. Lão mặc bộ đồ ngủ màu xanh đã cũ, dưới chân chỉ xỏ đôi tất màu vàng nhạt đã bị bẩn ở phần gót. Ngay khi vừa mở cánh cửa sổ, một cơn gió mang theo nước mưa hắt vào mặt lão, và ở bên phải cổ, chính giữa phần xương hàm dưới và xương đòn là một nhát dao.

Máu lão tuôn ra từ cổ và bắn vào cái nồi đồng treo trên tường. Chất đồng sáng bóng tới nỗi máu như một vệt mực - như lời Lila kể cho chúng tôi - với dòng chảy không rõ ràng đọng lại thành một đường kẻ màu đen. Tên sát nhân - mà cậu ấy nghiêng về khả năng là một người đàn bà - đã lẻn vào nhà mà không gây một tiếng động, vào lúc bọn trẻ con và thanh niên đều ở ngoài đường còn người lớn nếu không phải đang ở chỗ làm thì cũng đang nghỉ trưa. Kẻ đó chắc chắn đã dùng chìa khóa giả để mở cửa. Chắc hẳn hắn muốn nhắm vào tim khi lão đang ngủ nhưng do thấy lão đã thức dậy nên đã chém lão một nhát vào cổ. Ngài Achille loạng choạng, với lưỡi dao ngập sâu trong cổ, hai con mắt lão trợn lên, máu chảy thành dòng và thấm đẫm bộ đồ ngủ. Rồi lão khuỵu gối ngã sấp mặt xuống sàn nhà.

Tên sát nhân đã ám ảnh Lila đến nỗi, gần như ngày nào cậu ấy cũng đem câu chuyện ra kể cho chúng tôi với tình tiết mới, một cách rất nghiêm túc, như thể cậu ấy có mặt ở đó vậy. Cả tôi lẫn Carmela đều sợ khi nghe cậu ấy kể chuyện, nhất là Carmela, cô ta không ngủ được vào buổi đêm. Vào những khoảnh khắc kinh khủng nhất, khi vệt máu đen chảy dọc cái nồi đồng, mắt Lila nhíu lại ghê rợn. Chắc hẳn cậu ấy tưởng tượng rằng tên sát nhân là phụ nữ chỉ vì như vậy sẽ giúp cậu ấy đặt mình vào vị trí của kẻ giết người dễ hơn.

Thời gian đó chúng tôi thường xuyên qua nhà ông bà Peluso chơi cờ đam và cờ ca rô. Đó là thú vui mới của Lila. Mẹ của Carmela cho chúng tôi vào phòng ăn, căn phòng mà mọi đồ đạc đều do chồng bà tự làm khi Ngài Achille còn chưa tước đi của ông công cụ nghề mộc và cửa tiệm. Chúng tôi ngồi quanh một cái bàn nối với hai cái tủ bát có gương rồi chơi cờ. Tôi thấy Carmela ngày càng khó ưa, nhưng tôi vờ như mình là bạn của cô ta, ít nhất cũng giống như tôi là bạn của Lila, thậm chí trong một số hoàn cảnh, tôi còn khiến người ta tưởng mình thân với Carmela hơn. Ngược lại, tôi rất quý bà Peluso. Bà ấy làm việc trong nhà máy sản xuất thuốc lá, nhưng từ vài tháng trước bà đã bị mất việc và ở nhà suốt. Dù sao trong số phận tốt có xấu có ấy, bà vẫn giữ tâm trạng vui vẻ, bà có thân hình béo tròn, bộ ngực đồ sộ, cặp má ửng đỏ và mặc dù không có tiền nhưng bà luôn có cái gì ngon nghẻ để tiếp đãi chúng tôi. Cả ông chồng cũng có vẻ điềm đạm. Khi ấy ông ta làm bưng bê trong một quán pizza và cố gắng không lui tới quán bar Solara nữa để không mất chút tiền kiếm được vào bài bạc.

Một buổi sáng chúng tôi đang chơi cờ đam trong phòng ăn, tôi và Carmela đấu với Lila. Chúng tôi ngồi tại bàn ăn, hai đứa chúng tôi một bên, Lila một bên. Đằng sau lưng ba đứa là những đồ vật có gương, giống hệt nhau. Chúng đều bằng gỗ sẫm màu, có viền được trang trí bằng hoa văn trôn ốc. Tôi nhìn ba đứa chúng tôi phản chiếu trên đó tới vô tận và không thể tập trung nổi, phần vì tất cả những hình ảnh đó của chúng tôi khiến tôi không thích, phần vì những tiếng la hét của Alfredo Peluso mà hôm ấy ông ta vô cùng tức giận và trách mắng bà vợ Giuseppina.

Chợt có tiếng gõ cửa và bà Peluso ra mở. Tiếng kêu than và la hét vang lên. Ba đứa ngoảnh mặt ra hành lang và thấy cảnh sát, những người mà chúng tôi rất sợ. Cảnh sát túm lấy Alfredo và đưa ông ta đi. Ông ta giãy giụa, gào thét gọi tên các con - Pasquale, Carmela, Ciro, Immacolata - ông quờ quạng tất cả đồ đạc mà chính tay ông làm ra, bấu víu vào đống ghế, vào bà vợ Giuseppina và thề thốt là mình không giết Ngài Achille, rằng mình vô tội. Carmela khóc lóc tuyệt vọng, tất cả đều khóc và tôi cũng òa khóc. Lila thì không, cậu ấy mang ánh mắt như đã từng nhìn bà Melina nhiều năm trước, nhưng có khác một chút; giờ đây, mặc dù cậu ấy đứng yên một chỗ, nhưng lại có vẻ như đang di chuyển cùng Alfredo Peluso, người đàn ông đang la hét - aaaa - và hoảng loạn.

Đó là sự việc kinh khủng nhất mà chúng tôi chứng kiến trong quãng thời gian thơ ấu của mình, tôi đã rất sốc. Lila chăm sóc và an ủi Carmela. Cậu ấy bảo nếu thực sự là bố Carmela thì ông đã làm rất tốt khi giết Ngài Achille, nhưng theo cậu ấy, thì không phải ông Peluso: chắc chắn ông ấy vô tội và sẽ sớm được phóng thích. Họ cứ thầm thì không ngừng với nhau và nếu tôi có lại gần họ sẽ lại nhích ra xa để tránh tôi có thể nghe thấy.