THỜI NIÊN THIẾU - Chuyện đôi giày - Chương 1
Ngày 31 tháng Mười hai năm 1958, Lila trải qua giai đoạn đầu của quá trình lột xác . Khái niệm này không phải do tôi nghĩ ra mà là cậu ấy luôn dùng nó để thay đổi nghĩa phổ biến của nó. Cậu ấy giải thích rằng vào những dịp như thế, những giới hạn của con người và sự vật dường như bất ngờ bị lu mờ. Vào đêm đó, trên sân thượng nơi chúng tôi ăn mừng đón năm mới, năm 1959, cậu ấy bị một cảm giác đại loại như thế đột ngột xâm chiếm, cậu ấy sợ hãi và giữ nó cho riêng mình, mà vẫn chưa thể gọi tên được cảm giác ấy. Mãi tới nhiều năm sau, vào một buổi tối tháng Mười một năm 1980 - chúng tôi khi ấy ba mươi sáu tuổi, đã kết hôn và có con - Lila mới kể lại một cách tỉ mỉ những gì xảy ra với mình ngày hôm đó, thứ đến giờ vẫn đang diễn ra với cậu ấy: đó là khi cậu ấy viện đến khái niệm này lần đầu tiên.
Chúng tôi ở ngoài trời, trên nóc một trong những tòa nhà trong khu phố. Dù trời rét căm căm nhưng chúng tôi chỉ mặc váy mỏng và hở cổ để tỏ vẻ xinh đẹp hơn. Chúng tôi nhìn đám con trai đang vui vẻ, năng nổ, những bóng người màu đen bị cuốn vào tiệc tùng, đồ ăn và rượu sâm banh. Họ châm ngòi pháo hoa để mừng tân niên, nghi lễ mà Lila đã tham gia rất nhiệt tình, như tôi sẽ kể sau này; lúc này cậu ấy đang hạnh phúc và ngắm nhìn những dải pháo sáng trên bầu trời. Nhưng bất chợt - Lila kể với tôi - mặc dù trời lạnh những cậu ấy vẫn thấy người đẫm mồ hôi. Cậu ấy cảm tưởng như mọi người đang hò hét quá to và di chuyển quá nhanh. Cảm giác này đi kèm với sự nôn nao và cậu ấy nhận thấy dường như có thứ gì đó thuần vật chất đang hiện hữu xung quanh mình, xung quanh mọi người và mọi vật, và nó vẫn luôn ở đó mà không ai có thể nhận ra, thứ ấy đang dần được phơi bày bằng cách phá vỡ lớp vỏ bọc bên ngoài con người và sự vật.
Tim cậu ấy đập loạn nhịp. Cậu ấy bắt đầu thấy hoảng sợ vì những tiếng reo hò phát ra từ cổ họng của tất cả những người đang đi lại trên sân thượng giữa làn khói và pháo nổ, như thể âm thanh của họ tuân theo những quy luật mới mẻ và lạ lẫm. Cơn buồn nôn ngày càng tăng, phương ngữ không còn thấy quen thuộc nữa, cậu ấy không thể chịu nổi cách mà những cái cổ họng ẩm ướt của chúng tôi ngâm từ ngữ trong nước bọt. Cảm giác ghê tởm trong cậu ấy đổ tràn lên mọi cơ thể đang di chuyển, lên cấu trúc xương của chúng và lên sự phấn khích, thứ đang điều khiển hoạt động của chúng. Chúng ta là những sinh vật thất bại - cậu ấy nghĩ - và đầy khiếm khuyết! Những bờ vai rộng, đôi tay, đôi chân, hai cái tai, cái mũi, đôi mắt đối với cậu ấy dường như mang thuộc tính của những sinh vật quái đản từ một hốc đen trên trời rơi xuống. Và sự ghê tỏm, không biết vì sao, lại tập trung đặc biệt trên cơ thể của anh trai cậu ấy, Rino, người thân thiết nhất và cũng là người cậu ấy yêu quý nhất.
Lila cảm thấy đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình hài thực sự của anh trai mình: hình dạng một sinh vật to bè và béo lùn, om sòm nhất, dữ tợn nhất, ham hố nhất và ti tiện nhất. Sự xáo trộn của trái tim đã áp đảo cậu ấy, cậu ấy cảm thấy ngột ngạt. Quá nhiều khói pháo, quá nhiều mùi khó chịu, quá nhiều ánh sáng chói mắt của pháo hoa trong đêm sương giá. Lila cố giữ bình tĩnh và tự nhủ: mình phải bắt được vệt khói đang đi ngang qua mình và hất nó ra xa. Nhưng vào thời điểm đó, cậu ấy đã nghe thấy, giữa những tiếng reo hò hoan hỉ, một tiếng nổ cuối cùng và sượt qua ngay cạnh cậu ấy là một cái gì đó như tiếng đập cánh. Ai đó không còn bắn những loạt pháo thăng thiên hay pháo bánh nữa mà bắn những phát súng. Anh trai cậu ấy, Rino chửi bới om sòm theo hướng ánh sáng màu vàng lợt ấy.
Khi kể cho tôi nghe câu chuyện đó, Lila cũng giải thích rằng mặc dù hôm đó là lần đầu tiên cậu ấy nhận ra một cách rõ ràng cái hiện tượng mà cậu ấy gọi là sự lột xác , nhưng chuyện đó với cậu ấy lại hoàn toàn không có gì mới mẻ. Ví dụ, cậu ấy từng thường xuyên có cảm giác dịch chuyển trong vài tích tắc vào một con người, một đồ vật, một con số hay một âm tiết nào đó bằng cách phá vỡ vỏ ngoài của chúng. Và cái ngày bị cha ném qua cửa sổ, cậu ấy đã cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng, chính trong lúc lao xuống mặt sân, những sinh vật nhỏ bé màu đỏ tái, rất đỗi thân thiện, đang làm tan chảy lớp nhựa đường để biến nó thành một loại vật chất mềm mượt. Song cái đêm tất niên đó là lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy các thực thể lạ ấy đang phá vỡ lớp vỏ ngoài của thế giới và phơi bày sự thật đáng sợ của nó. Điều này làm cậu ấy hoang mang.