Chương 2
Khi Lila được tháo bột, cánh tay cậu ấy lộ ra nhỏ xíu và trắng bệch nhưng vẫn có thể vận động thoải mái, bố cậu ấy, ông Fernando, cuối cùng cũng tự thống nhất được quan điểm, nhưng không nói ra trực tiếp mà qua lời của anh Rino và bà vợ Nunzia, ông ta đồng ý cho Lila theo học một ngôi trường mà tôi không rõ để học cái gì, môn Tốc ký, Toán kinh tế, Kinh tế gia đình, hay là cả ba môn đó.
Cậu ấy đi học một cách miễn cưỡng. Bà Nunzia được giáo viên mời đến vì con gái liên tục nghỉ học không có lý do chính đáng, ảnh hưởng đến tiết học, khi được hỏi đến thì lại từ chối trả lời, và lúc làm bài tập thì chỉ làm trong năm phút rồi quay ra làm phiền các bạn. Có lần cậu ấy bị một trận cúm nặng. Người chưa bao giờ ốm như cậu ấy, có vẻ như đã nghênh đón căn bệnh một cách thờ ơ, đến nỗi con virus chẳng bao lâu đã cướp đi toàn bộ sức lực của cậu ấy. Nhiều ngày trôi qua và cậu ấy không thể bình phục. Vừa mới gượng dây, vẫn còn yếu ớt, thì cơn sốt lại ập đến. Một hôm tôi gặp cậu ấy ngoài phố, tôi cảm giác như gặp một hồn ma, hồn ma của một đứa bé ăn phải những quả mọng có độc, như bức hình tôi từng thấy trong một cuốn sách của cô Oliviero. Không lâu sau khi mọi người đồn đoán rằng cậu ấy sẽ chết sớm, điều khiến tôi lo lắng không yên, cậu ấy lại hồi phục, mặc dù nó gần như ngược lại với ý muốn của cậu ấy. Nhưng ở trường, viện cớ không được khỏe, cậu ấy đi học ngày một ít và đến cuối năm bị đánh trượt.
Tôi cũng không thích học cấp hai. Ban đầu, tôi có nhiều mong đợi lớn lao, ngay cả khi tôi không thừa nhận rõ ra là tôi mừng vì có Gigliola Spagnuolo đi học cùng chứ không phải Lila. Một góc đâu đó rất bí mật trong tôi đã được nếm mùi trường học trước, nơi Lila không bao giờ vào được. Ở đó, vì không có cậu ấy nên tôi sẽ là học sinh xuất sắc nhất, và khi có dịp tôi sẽ khoe khoang về điều ấy với Lila. Nhưng tôi đã gặp khó khăn ngay lập túc, rất nhiều bạn bè học giỏi hơn tôi. Tôi với Gigliola như sa vào vũng lầy, như những con vật bé nhỏ sợ sệt sự tầm thường của chính mình và chúng tôi đã phấn đấu cả năm trời để không nằm trong số những học sinh đội sổ. Tôi thấy thật khó khăn. Tôi bắt đầu nhen nhóm suy nghĩ rằng không có Lila, tôi sẽ chẳng bao giờ thấy thích thú với việc lọt vào nhóm học sinh giỏi nữa.
Thỉnh thoảng tôi lại gặp Alfonso, con trai út của Ngài Achille, ở cổng trường nhưng chúng tôi làm ra vẻ không quen biết nhau. Tôi không biết nói gì với cậu ta, tôi nghĩ ông Alfredo Peluso đã làm một việc đúng đắn đó là giết chết bố cậu ta, nên tôi không nghĩ được ra lời nào để an ủi cả. Tôi còn chẳng thể nào cảm động trước tình cảnh mồ côi của cậu ta, như thể cậu ta cũng có một phần tội lỗi trong việc Ngài Achille đã khiến cho tôi phải ghê sợ nhiều năm liền. Cậu ta có một dải màu đen khâu trên chiếc áo khoác, không mỉm cười bao giờ và luôn tập trung vào việc của mình. Cậu ta học khác lớp tôi và có tin đồn là cậu ta học rất giỏi. Cuối năm, cậu ta lên lớp với điểm trung bình môn được tám. Chuyện này khiến tôi suy sụp rất nhiều. Gigliola phải học lại tiếng La tinh và Toán, tôi thì đã xoay xở được điểm sáu ở tất cả các môn.
Vào ngày phát giấy khen, cô giáo đã gọi cho mẹ tôi, nói với bà trước mặt tôi rằng tôi qua được môn tiếng La tinh chỉ vì sự rộng lượng của cô nhưng nếu không đi học thêm thì năm sau chắc chắn tôi sẽ không qua được. Nỗi nhục nhân đôi: tôi xấu hổ vì đã không học tốt như hồi cấp một, và tôi xấu hổ với sự khác biệt giữa dáng vẻ hài hòa, trang nghiêm của cô giáo, cùng thứ tiếng Ý hao hao như trong Iliad , của cô, với dáng người xiêu vẹo của mẹ tôi, cùng đôi giày cũ kỹ, mái tóc xơ cứng và thứ tiếng Ý đầy lỗi sai do giọng địa phương của bà.
Ngay cả mẹ tôi cũng thấy nặng nề trước nỗi nhục nhã đó. Bà trở về nhà với thái độ cáu kỉnh và kể lại chuyện với bố tôi rằng thầy cô không hài lòng về tôi, rằng bà cần có người giúp đỡ công việc ở nhà và rằng tôi phải bỏ học. Họ bàn bạc với nhau rất lâu, họ cãi vã và cuối cùng bố tôi quyết định rằng vì tôi đã được lên lớp trong khi Gigliola phải học lại những hai môn, nên tôi xứng đáng được tiếp tục đến trường.
Tôi đã trải qua một mùa hè buồn tẻ, trong sân chơi, ở ngoài hồ nước, phần lớn là chơi cùng với Gigliola, mà cô ta thì luôn nói về một anh chàng sinh viên đại học trẻ trung đến nhà để gia sư cho mình, và cô tin chắc là anh chàng này thích mình. Tôi vẫn ngồi nghe cô ta nói nhưng tôi thấy chán. Thỉnh thoảng tôi thấy Lila đi dạo với Carmela Peluso. Carmela cũng theo học một trường mà tôi không rõ trường nào và cô ta cũng bị đánh trượt. Tôi cảm giác Lila không muốn làm bạn với mình nữa và suy nghĩ ấy khiến tôi mệt mỏi như thể buồn ngủ. Đôi lúc, với hy vọng rằng mẹ không nhìn thấy mình, tôi đã nằm ườn ra giường và chợp mắt một lúc.
Một buổi chiều tôi đã thực sự thiếp đi và khi tỉnh dậy tôi thấy phía dưới mình ướt đẫm. Tôi vào nhà vệ sinh để xem chuyện gì xảy ra thì phát hiện quần lót dính đầy máu. Tôi hoảng sợ vì không biết tại sao, lo sợ có thể mẹ sẽ mắng ầm lên vì tội tự làm háng mình bị thương, tôi giặt thật kỹ quần lót, vắt khô và rồi lại làm ướt. Thế rồi tôi chạy ra ngoài sân dưới trời nóng hầm hập. Tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi.
Tôi gặp Lila và Carmela, đi lòng vòng với họ cho đến nhà thờ giáo xứ. Tôi cảm thấy mình lại bị ướt nhưng cố gắng trấn tĩnh bằng cách tự nhủ đó là do cái quần lót bị ẩm. Khi sợ hãi đến mức không thể chịu nồi, tôi mới thì thầm với Lila:
“Tớ phải nói với cậu chuyện này.”
“Chuyện gì cơ?”
“Tớ chỉ muốn nói chuyện đó với mình cậu.”
Tôi nắm lấy cánh tay cậu ấy và tìm cách kéo cậu ấy ra khỏi chỗ Carmela nhưng Carmela cứ đi theo chúng tôi. Cuối cùng nỗi lo lắng đã khiến tôi phải thú nhận với cả hai bọn họ, nhưng chủ yếu là với Lila.
“Có thể là chuyện gì được?” tôi hỏi.
Carmela biết hết. Cô ta đã có kinh nguyệt được một năm rồi, tháng nào cũng có.
“Chuyện bình thường mà,” cô nói, “phụ nữ ai cũng có: ra máu trong vài ngày, cậu đau bụng và đau lưng, nhưng rồi sẽ hết.”
“Chắc không?”
“Chắc.”
Sự im lặng của Lila khiến tôi thân thiết hơn với Carmela. Sự vô tư khi cô ta nói với tôi về chút ít hiểu biết của mình đã trấn an tôi và khiến tôi thấy cô thật tử tế. Tôi dành cả buổi chiều để chuyện trò với cô, đến tận giờ ăn tối. Không ai chết vì bị chảy máu như vậy đâu, cô ta xác nhận thế. Thậm chí “điều đó có nghĩa là cậu đã trưởng thành và có thể có em bé, nếu như có một người đàn ông đưa của quý của anh ta vào bên trong người cậu.”
Lila ngồi nghe mà không nói gì hoặc gần như nói rất ít. Chúng tôi hỏi cậu ấy đã có kinh nguyệt chưa và thấy cậu ấy do dự rồi miễn cưỡng đáp lại là chưa. Bất chợt tôi thấy cậu ấy thật nhỏ bé, nhỏ bé hơn tôi vẫn luôn thấy. Cậu ấy thấp hơn tôi sáu hay bảy xăng ti mét, người chỉ có da bọc xương và nhợt nhạt mặc cho những ngày bêu nắng ngoài đường. Và cậu ấy bị rớt môn. Cậu ấy còn không biết kinh nguyệt là gì. Và chưa có một anh chàng nào tỏ tình với cậu ấy.
“Rồi cậu sẽ có,” chúng tôi cùng nói với cậu ấy bằng giọng ra vẻ an ủi.
“Tớ chả quan tâm,” cậu ấy nói, “tớ không có là vì tớ không muốn có và vì nó làm tớ ghê tởm. Người nào có cũng khiến tớ ghê tởm.”
Cậu ấy chực bỏ đi nhưng rồi dừng lại và hỏi tôi:
“Tiếng La tinh thế nào?”
“Hay lắm.”
“Cậu học có tốt không?”
“Rất tốt.”
Cậu ấy suy nghĩ rồi lẩm bẩm:
“Tớ cố tình để mình bị đánh trượt. Tớ không muốn theo học bất kỳ trường lớp nào nữa.”
“Thế cậu sẽ làm gì?”
“Làm điều tớ thích.”
Cậu ấy bỏ đi để lại chúng tôi đứng giữa sân.
Cậu ấy không xuất hiện trong suốt thời gian còn lại của mùa hè. Tôi trở nên rất thân thiết với Carmela Peluso, người mặc dù có thói quen làm tôi khó chịu là cứ liên tục chuyển từ những tràng cười phá lên sang những lời than vãn, đã chịu sự ảnh hưởng của Lila một cách mạnh mẽ đến mức gần như trở thành kẻ thay thế cho cậu ấy. Carmela bắt chước giọng điệu của Lila, sử dụng một vài cụm từ mà Lila hay dùng, khua tay múa chân cũng tương tự Lila và khi bước đi, cô ta cũng tìm cách di chuyển như Lila, mặc dù dáng người cô ta lại giống tôi nhiều hơn: xinh xắn, mũm mỉm, khỏe mạnh. Kiểu bắt chước lén lút đấy vừa khiến tôi khó chịu nhưng lại thu hút tôi. Tôi đứng giữa cảm giác khó chịu trước phiên bản sao chép mà với tôi nó như một bức tranh biếm họa nhưng hấp dẫn bởi lẽ điệu bộ của Lila vẫn lôi cuốn tôi ngay cả khi chỉ là những điệu bộ bắt chước. Chính vì những cử chỉ ấy mà cuối cùng Carmela đã chinh phục được tôi. Cô kể về ngôi trường mới xấu xí tới mức nào: bọn học sinh làm đủ trò tinh quái với cô còn thầy cô giáo thì không thể gặp mặt cô ta. Cô kể lúc đến nhà tù Poggioreale với mẹ và anh em để thăm bố mình, và họ đã khóc nhiều thế nào. Cô ta nói rằng bố mình vô tội, rằng kẻ ra tay với Ngài Achille là một tên da ngăm đen, hơi giống đàn ông nhưng nhiều khả năng là phụ nữ. Kẻ này sống chung với lũ chuột và bước ra từ những miệng cống kể cả vào ban ngày và làm tất cả những gì khủng khiếp mà hắn phải làm rồi bỏ trốn dưới lòng đất. Đột nhiên, cô ta mỉm cười thỏa mãn và kể rằng mình đang phải lòng Alfonso Carracci. Ngay sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt: tình yêu ấy dằn vặt và vắt kiệt cô, con gái kẻ sát nhân lại đi yêu con trai của nạn nhân! Chỉ cần nhìn thấy Alfonso đi ngang qua sân chơi hay đi dọc trên phố đã đủ để Carmela muốn ngất xỉu rồi.
Lời thổ lộ sau cùng ấy đã đánh gục tôi và vỗ về tình bạn của chúng tôi. Carmela thề là chưa bao giờ nói với ai, kể cả Lila: nếu cô ta đã quyết định mở lòng với tôi thì đó là vì cô ta không thể giữ mãi trong lòng nữa. Tôi thích giọng điệu bi thảm của cô. Chúng tôi thử nghiệm mọi kết quả có thể xảy ra với tình cảm đó cho tới khi vào năm học mới, sau đó tôi không còn thời gian để ở bên nghe chuyện của cô ta nữa.
Chuyện là vậy. Kể cả Lila có lẽ cũng sẽ không biết dựng nên một câu chuyện như thế.