Chương 3
Bắt đầu một thời kỳ bất ổn. Tôi béo ra, hai chồi ngực nhú lên rất cứng dưới da, lông mọc lún phún ở nách và phần xương mu. Tôi trở nên vừa ủ rũ vừa căng thẳng. Ở trường, tôi học hành vất vả hơn so với những năm trước. Bài tập toán gần như không bao giờ có cùng đáp án với sách giáo khoa, những câu văn tiếng La tinh với tôi có vẻ như không đầu không cuối. Tôi nhốt mình trong nhà tắm bất cứ lúc nào có thể để soi mình trần trụi trước gương. Tôi không còn nhận ra mình là ai. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình sẽ thay đổi ngày một nhiều hơn cho tới khi mang ngoại hình y hệt mẹ, chân khập khiễng, mắt lác xệch và không ai còn yêu quý tới nữa. Tôi khóc thường xuyên và bất cứ lúc nào. Rồi bầu ngực trước đó còn cương cứng đã phát triển to hơn và mềm hơn. Tôi cảm thấy mình bị ám bởi những thế lực đen tối quậy phá từ bên trong cơ thể mình, lúc nào tôi cũng lo lắng.
Một sáng nọ, lúc tan học, Gino, con trai nhà dược sĩ, đã đi theo tôi trên đường và bảo tôi rằng theo lũ bạn cậu ta nói bộ ngực của tôi là giả, rằng tôi độn ngực. Cậu ta vừa cười vừa nói. Gino nói rằng cậu ta thì nghĩ ngược lại, ngực của tôi là thật và cậu ta còn cá với lũ bạn hai mươi lira. Cuối cùng cậu ta bảo nếu cậu ta thắng thì cậu ta sẽ giữ mười lira, còn lại mười lira cậu ta sẽ chia cho tôi, nhưng tôi phải chứng minh cho tụi nó rằng tôi không dùng độn.
Tôi sợ hãi trước lời đề nghị của cậu ta. Vì không biết phải xử sự thế nào, tôi liền cố tình viện đến giọng điệu mặt dày của Lila:
“Đưa tôi mười lira trước đã.”
“Thế tức là tôi nói đúng hả?”
“Đúng.”
Cậu ta chạy đi, tôi cũng bỏ đi một cách tuyệt vọng. Nhưng không lâu sau đó, cậu ta quay lại chỗ tôi, đi cùng với một thằng bạn cùng lớp, một đứa gầy đết mà tôi không nhớ tên, ria mép rậm rạp. Gino giải thích:
“Phải có sự có mặt của nó nữa, nếu không tụi kia sẽ không tin là tôi đã thắng.”
Tôi lại mượn giọng của Lila:
“Tiền trước đã.”
“Thế nếu cậu dùng độn thì sao?”
“Tôi không dùng.”
Cậu ta đưa tôi mười lira và cả ba chúng tôi lẳng lặng leo lên tầng thượng của một tòa nhà cách công viên vài mét. Tại đó, cạnh cánh cổng sắt đi ra sân thượng, được thiết kế sắc nét bởi những đường phân khúc ánh sáng mảnh mai, tôi vén áo và để lộ bầu ngực. Cả hai đứa lặng người nhìn tôi như thể chúng không tin những gì đang thấy trước mắt. Rồi chúng quay đi và bỏ chạy xuống dưới cầu thang.
Tôi thở phào rồi đi đến quán bar Solara mua cho mình một que kem.
Chuyện này đã hằn in trong ký ức của tôi: lần đầu tiên tôi trải nghiệm lực hấp dẫn của cơ thể mình lên tụi con trai, nhưng đặc biệt, tôi nhận ra rằng Lila không chỉ tác động lên Carmela mà lên cả tôi, như một bóng ma luôn đòi hỏi. Trong hoàn cảnh như thế, nếu tôi phải đưa ra một quyết định trong mớ cảm xúc hỗn loạn, tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ bỏ chạy. Thế nếu tôi ở cùng với Lila thì sao? Thì tôi sẽ kéo lấy tay cậu ấy và thì thầm “Chúng ta đi thôi”, và rồi như mọi lần, tôi sẽ ở lại chỉ vì cậu ấy, như mọi lần, sẽ quyết định ở lại. Ngược lại, vì không có Lila, sau chút do dự, tôi đã đặt mình vào vị trí của cậu ấy. Hay đúng hơn, tôi đã đặt cậu ấy vào vị trí của mình. Khi nghĩ lại về khoảnh khắc Gino mở lời với tôi, tôi cảm thấy chính xác tôi đã rút lui khỏi chính mình như thế mào, bát chước ra sao ánh nhìn, giọng điệu và cử chỉ của Cerullo trong những tình huống đối đâu trực diện, và tôi đã rất vui vì việc đó. Nhưng đôi lúc tôi tự hỏi mình, với một chút lo lắng: tôi có làm như Carmela không? Có vẻ như không, tôi nghĩ là mình khác, nhưng tôi không thể tự lý giải là khác theo cách nào và điều này làm tôi mất vui. Khi cầm que kem đi ngang qua cửa hàng nhà Fernando, tôi thấy Lila đang sắp xếp những đôi giày trên một cái kệ dài, tôi muốn gọi cậu ấy và kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện để xem cậu ấy nghĩ gì. Nhưng cậu ấy không nhìn thấy tôi. Tôi đã đi qua luôn.