Chương 4
Lúc nào cậu ấy cũng có việc để làm. Năm đó, anh Rino bắt cậu ấy đăng ký đi học trở lại nhưng một lần nữa cậu ấy hầu như không đến trường và lại cố tình để bị đánh trượt. Bà mẹ yêu cầu cậu ấy giúp việc ở nhà, ông bố thì bảo cậu ấy ở lại cửa hàng, còn cậu ấy bỗng nhiên thay vì chống đối, lại vui vẻ phục tùng cả hai bố mẹ. Những lần hiếm hoi chúng tôi bắt gặp nhau - ngày Chủ nhật sau thánh lễ hay lúc đi dạo giữa công viên và đại lộ - cậu ấy không bao giờ tỏ ra chút tò mò nào với ngôi trường của tôi mà ngay lập tức nói ào ào với niềm ngưỡng mộ về công việc mà bố và anh trai cậu làm.
Cậu ấy vốn biết rằng bố mình từ nhỏ đã muốn tự lập. Ông bỏ trốn khỏi cửa hàng của ông nội, người cũng làm nghề đóng giày, và đến làm việc trong một xưởng giày ở Casoria, nơi sản xuất giày dép cho mọi người, cả những người ra chiến trận. Cậu ấy phát hiện ra rằng ông Fernando có thể làm ra một chiếc giày thủ công từ A đến Z, ông cũng biết rất tường tận các loại máy móc và có thể sử dụng chúng, máy cắt, máy ghép hay máy mài. Cậu ấy nói với tôi về da thuộc, về phần thân trên của giày, về thợ làm da thuộc và nghề da thuộc, về đế xuồng, về gót cao và gót thấp, về việc chuẩn bị dây giày, về miếng dán đế giày và về cách gắn đế giày, sơn màu và đánh bóng nó. Cậu ấy sử dụng tất cả những từ ngữ “trong ngành” như thể chúng là những phép thuật và bố cậu ấy đã học được những từ ngữ ấy ở một thế giới thần tiên - nhà máy Casoria - nơi ông trở về từ đó như một nhà thám hiểm đầy mãn nguyện, mãn nguyện đến nỗi giờ đây ông yêu thích cái cửa hàng nhỏ của gia đình với cái quầy hàng yên bình, cái búa, cái chân sắt, mùi thơm của keo dán quyện với mùi của những đôi giày đã qua sử dụng. Và cậu ấy kéo tôi vào kho từ vựng đó với sự nhiệt huyết và tràn đầy năng lượng tới mức tôi thấy dường như bố cậu ấy và anh Rino là những người tuyệt vời nhất khu phố, nhờ cái tài đóng được những đôi giày chắc chắn và thoải mái cho mọi người. Nhất là lần nào tôi cũng trở về nhà với ấn tượng rằng mình không có được đặc ân hiếm hoi là được sống những tháng ngày trong cửa tiệm của một người thợ giày mà thay vào đó lại có một ông bố là một viên gác cổng quèn.
Trên lớp, tôi bắt đầu cảm thấy mình ở đây thật vô ích. Nhiều tháng liền, tôi tưởng như mọi hứa hẹn, mọi năng lượng đều biến mất khỏi những cuốn sách. Ở cổng trường, thẩn thờ và buồn chán, tôi đi ngang qua cửa hàng của ông Fernando chỉ để nhìn thấy Lila đang ngồi ở chỗ làm việc của cậu ấy, tại một cái bàn nhỏ ở trong góc, với thân hình gầy guộc không có chút ngực nào, cái cổ mảnh dẻ và khuôn mặt hốc hác. Tôi không biết chính xác Lila làm việc gì nhưng cậu ấy ở đó, thoăn thoắt sau tấm cửa kính, lấp ló giữa cái đầu đang lúi húi của bố và anh trai, không sách vở, không lớp học, không có bài tập về nhà. Đôi lần tôi dừng lại nhìn qua cửa kính những hộp xì gà, những đôi giày cũ được thay đế mới, những đôi giày mới được đặt vào khuôn để nới rộng phần da và làm cho chúng trở nên thoải mái hơn, như thể tôi là một khách hàng đang quan tâm đến sản phẩm của cửa hàng vậy. Tôi chỉ rời đi, một cách bất đắc dĩ, khi cậu ấy nhìn thấy và chào tôi, tôi đáp lại lời chào rồi cậu ấy tập trung trở lại công việc. Nhưng thường thì anh Rino là người đầu tiên nhận ra tôi và nhăn mặt cười hài hước để chọc tôi cười. Bẽn lẽn, tôi chạy đi mà không đợi cái nhìn của Lila.
Một ngày Chủ nhật, tôi ngạc nhiên với chính mình khi nói chuyện một cách say sưa về những đôi giày với Carmela Peluso. Cô mua cuốn Sogno và nghiền ngẫm những trang truyện ảnh. Ban đầu, tôi thấy có vẻ mất thời gian, nhưng rồi tôi cũng bắt đầu đưa mắt liếc qua và giờ chúng tôi cùng nhau đọc trong công viên, bình phẩm các câu chuyện, những lời thoại của từng nhân vật một được viết bằng mực trắng trên nền giấy đen. Hơn cả tôi, Carmela có khuynh hướng liên hệ trực tiếp từ những lời bình luận về những câu chuyện tình không có thật sang những lời bình luận trước câu chuyện tình yêu thực sự của cô ta dành cho Alfonso. Để không kém phần, có lần tôi đã nói với cô về con trai ông dược sĩ, Gino, và cho rằng cậu ta thích tôi. Carmela không tin. Trong mắt cô ta, con trai ông dược sĩ là một kiểu hoàng tử không thể với tới được, người thừa kế tương lai của hiệu thuốc, một quý ông sẽ không bao giờ kết hôn với đứa con gái ông gác cổng, và thế là tôi suýt chút nữa thì kể với Carmela về cái lần cậu ta đề nghị tôi cho xem ngực và tôi đã đồng ý, nhờ thế mà tôi kiếm được mười lira. Nhưng chúng tôi đang để một tập truyện Sogno mở ra ngay ngắn trên đầu gối và đập vào mắt tôi là những đôi giày cao gót tuyệt đẹp của một nhân vật nữ. Có vẻ chủ đề này có ảnh hưởng lớn hơn với tôi, hơn câu chuyện về bộ ngực của tôi nhiều và tôi không tài nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Tôi trầm trò trước những đôi giày, khen ngợi người đã làm ra chúng và mơ mộng rằng nếu chúng tôi đi những đôi giày như thế thì cả Gino và Alfonso đều không thể cưỡng lại được. Nhưng càng nói tôi càng bối rối nhận ra rằng tôi đang cố gắng biến niềm đam mê của Lila thành của mình. Carmela nghe tôi nói một cách lơ đăng rồi cô bảo phải ra về. Cô ta gần như không hề quan tâm tới giày dép và thợ đóng giày. Khác với tôi, dù cô ta bắt chước điệu bộ của Lila, Carmela chỉ quanh quẩn với những gì gắn liền với mình như: truyện tranh hay tình yêu.