← Quay lại trang sách

Chương 5

Mọi việc đều diễn ra như vậy suốt thời gian ấy. Tôi phải sớm thừa nhận rằng những gì tôi làm một mình đều không thể làm tôi xúc động, mà chỉ có những gì Lila chạm vào mới trở nên quan trọng. Nhưng nếu cậu ấy rời xa, tiếng nói của cậu ấy không còn gắn liền với những việc xung quanh thì mọi thứ sẽ nhuốm bẩn và phủ bụi. Trường cấp hai, tiếng La tinh, thầy cô giáo, sách vở và thứ ngôn ngữ trong sách vở với tôi tuyệt đối không bằng việc hoàn thiện một chiếc giày, và điều đó làm tôi thất vọng.

Nhưng vào một ngày Chủ nhật, mọi thứ một lần nữa lại thay đổi. Chúng tôi, Carmela, Lila và tôi cùng đi đến buổi học giáo lý. Chúng tôi phải chuẩn bị cho lẽ ban Thánh thể đầu tiên. Ở lối ra Lila nói cậu ấy có việc phải làm nên bỏ về trước. Nhưng tôi thấy cậu ấy không đi về nhà: trước sự ngạc nhiên của tôi, cậu ấy bước vào tòa nhà của trường tiểu học.

Tôi đi tiếp cùng Carmela, được một lúc thì tôi thấy tẻ nhạt và chào tạm biệt cô bạn, tôi làm một vòng quanh tòa nhà rồi quay ngược trở lại. Tất cả trường học đều đóng cửa vào Chủ nhật, thế nào mà Lila lại vào bên trong tòa nhà đó? Sau vô vàn do dự, tôi đánh liều bước qua cánh cổng, rồi băng qua hành lang. Tôi chưa từng quay lại ngôi trường cũ của mình và trải qua một cảm xúc mãnh liệt như vậy, tôi nhận ra mùi hương của nó kéo theo một cảm giác dễ chịu, làm sống dậy một phần đã bị đánh mất trong tôi. Tôi chui qua cánh cửa duy nhất còn mở ở tầng một. Ở đó có một căn phòng rộng mênh mông được thắp sáng bởi đèn nê ông. Những bức tường được che kín bằng kệ chất đầy sách cũ. Tôi đếm được khoảng mười người lớn và rất đông trẻ con, cả lớn và bé. Họ lấy các cuốn sách, lật giở các trang giấy, xếp chúng vào chỗ cũ và chọn lấy một cuốn. Rồi họ xếp hàng trước một cái bàn giấy. Ngồi tại cái bàn đó là kẻ thù cũ của cô Oliviero, thầy Ferraro, gầy gò với mái tóc hoa râm cắt ngắn hai bên. Thầy Ferraro kiểm tra cuốn sách được lựa chọn trước, viết cái gì đó trong cuốn sổ ghi chép và mọi người bước ra với một hoặc vài cuốn sách trên tay.

Tôi nhìn xung quanh: Lila không có ở đó, có thể cậu ấy đã đi rồi. Cậu ấy làm gì khi không còn đến trường mà chỉ đam mê với những đôi giày xinh đẹp cũng như đống giày cũ rích, vậy mà lại không nói gì với tôi và đến chỗ đó để lấy sách? Cậu ấy thích cái không gian đó ư? Tại sao cậu ấy không rủ tôi đi cùng? Tại sao lại để tôi lại với Carmela? Tại sao cậu ấy lại nói chuyện với tôi về cách mài đế giày mà không phải về những gì cậu ấy đọc?

Chuyện ấy khiến tôi tức giận và nhanh chóng bỏ đi.

Sau đó, thời gian ở trường đối với tôi càng vô nghĩa hơn. Rồi tôi bị cuốn vào đống bài tập về nhà và các phần thi vấn đáp cuối năm, tôi sợ bị điểm kém, tôi học nhiều nhưng chẳng đến nơi đến chốn. Và còn nhiều nỗi lo khác chèn ép tôi. Mẹ tôi bảo tôi ăn mặc không đoan trang với bộ ngực nhú lên và bà đưa tôi đi mua một cái áo lót. Mẹ tôi còn khô khan hơn bình thường. Bà có vẻ xấu hổ về bộ ngực của tôi, về việc tôi đã có kinh nguyệt. Những lời hướng dẫn sơ sài của mẹ tôi vừa chóng vánh vừa không đầy đủ, chỉ như những tiếng lẩm bẩm không thành lời. Tôi chưa kịp hỏi mẹ vài câu bà đã quay lưng rời đi với những bước chân xiêu vẹo.

Cái áo lót làm cho bầu ngực tôi càng lộ ra rõ hơn. Trong những tháng cuối của năm học, tôi bị đám con trai làm phiền và tôi sớm hiểu ra lý do vì sao. Gino và thằng bạn cùng lớp đã rêu rao rằng tôi đã thản nhiên cho chúng thấy ngực của mình, và thỉnh thoảng lại có một vài đứa đến bảo tôi lặp lại việc đó. Tôi né tránh, dùng hai cánh tay bắt tréo siết chặt lấy ngực mình. Tôi cảm thấy có lỗi một cách khó hiểu và đơn độc với lỗi lầm của mình. Bọn con trai cứ cố nài nỉ, kể cả trên phố hay ở ngoài sân chơi. Chúng cười cợt, trêu chọc tôi. Tôi đã cố đẩy chúng một hai làn theo cách của Lila nhưng tôi không làm được, thế là tôi không nhịn được mà òa khóc. Vì sợ chúng làm phiên nên tôi đã tự nhốt mình trong nhà. Tôi học suốt ngày và chỉ ra ngoài để tới trường một cách miễn cường.

Một buổi sáng tháng Năm, Gino đuổi theo tôi và hỏi tôi mà không hề vênh váo, ngược lại cậu ta còn bối rối, rằng tôi có muốn hẹn hò với cậu ta không. Vì hận, vì để trả thù, vì bối rối, tôi đã từ chối, nhưng dù sao tôi cũng tự hào khi được con trai ông dược sĩ để ý. Ngày hôm sau, cậu ta hỏi lại tôi và không từ bỏ việc đó cho đến tận tháng Sáu, khi chúng tôi thực hiện lễ ban Thánh thể đầu tiên, hơi muộn một chút vì cuộc sống phức tạp của bố mẹ tôi, trong bộ đồ màu trắng như cô dâu.

Vẫn mặc như vậy, chúng tôi nán lại trong sân nhà thờ và gây ra tội lỗi ngay tức thì bằng việc nói về tình yêu. Carmela không thể tin việc tôi đã từ chối con trai ông dược sĩ và kể lại chuyện đó cho Lila. Cậu ấy làm tôi ngạc nhiên khi thay vì bỏ đi với kiểu “Ai thèm quan tâm!”, thì lại sốt sắng với vấn đề của tôi. Cả ba chúng tôi đã nói với nhau về chuyện đó.

“Sao cậu lại từ chối?” Lila hỏi tôi bằng tiếng địa phương.

Tôi bất ngờ đáp lại bằng tiếng Ý phổ thông, để gây ấn tượng với cậu ấy, để khiến cậu ấy hiểu rằng, ngay cả khi tôi dành thời gian để tám chuyện về đám con trai thì tôi cũng không đáng để bị đối xử ngang hàng với Carmela:

“Vì tớ không chắc chắn về cảm xúc của mình.”

Đó là câu nói mà tôi học được khi đọc cuốn truyện Sogno và Lila có vẻ ấn tượng với câu nói đó của tôi. Chúng tôi bắt đầu thảo luận bằng ngôn ngữ trong truyện tranh và trong sách vở như thể đang tham gia một trong những cuộc thi ở trường tiểu học, việc này khiến cho Camela bị giáng xuống làm khán giả ngồi nghe đơn thuần. Trái tim và tâm trí tôi được thổi bùng lên: tôi và cậu ấy cùng tất cả những ngôn từ được dàn dựng kỹ càng đó, thật là một khoảnh khắc tuyệt vời! Ở trường cấp hai, tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều tương tự, cả với bạn bè hay thầy cô; thật là tuyệt. Từng bước từng bước Lila thuyết phục tôi rằng trong tình yêu ta không thể chắc chắn được điều gì, trừ phi những kẻ theo đuổi được đặt vào thử thách cam go. Vậy nên, bất ngờ chuyển về nói tiếng địa phương, cậu ấy khuyên tôi nên nhận lời Gino, nhưng với điều kiện cậu ta phải đồng ý mua kem cho tôi, Lila và Carmela suốt cả mùa hè.

“Nếu cậu ta không chấp nhận thì chứng tỏ đó không phải tình yêu đích thực.”

Tôi làm như cậu ấy bảo và Gino biến mất. Vậy là đó không phải tình yêu đích thực, tuy nhiên tôi cũng chẳng đau buồn gì. Cuộc trò chuyện với Lila làm tôi thích thú đến nỗi tôi đã lên kế hoạch dành toàn bộ thời gian cho cậu ấy, nhất là vào mùa hè khi tôi có nhiều thời gian rảnh hơn. Trong lúc đó tôi muốn cuộc nói chuyện ấy trở thành hình mẫu của tất cả những cuộc gặp gỡ sau này của chúng tôi. Tôi lại cảm thấy mình tài giỏi, như thể có cái gì đó đã va vào đầu tôi khiến cho hình ảnh và lời lẽ hiện lên.

Tuy vậy khoảng thời gian đó đã không tiếp diễn như tôi mong đợi. Thay vì củng cố và biến mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy trở nên đặc biệt, sự việc ấy đã thu hút cả tá đứa con gái khác vây xung quanh Lila. Cuộc trò chuyện, lời khuyên mà cậu ấy dành cho tôi, sức ảnh hưởng của cậu ấy tác động mạnh mẽ đến nỗi Carmela Peluso đã đem kể lại cho tất cả mọi người. Kết quả là con gái ông thợ đóng giày, đứa không có ngực và thậm chí chưa có kinh nguyệt, cũng chẳng có lấy một thằng con trai nào theo đuổi, trong vòng vài ngày đã trở thành người tư vấn và cho lời khuyên về các vấn đề tình cảm được tin tưởng nhất trong khu phố. Và cậu ấy một lần nữa lại khiến tôi ngạc nhiên bằng việc chấp nhận vai trò đó. Khi cậu ấy không bận việc ở nhà hay ở cửa hiệu, tôi đều nhìn thấy cậu ấy thầm thì lúc với đứa con gái này, lúc lại với đứa con gái khác. Tôi lại gần và chào cậu ấy nhưng cậu ấy mải mê tới mức không nghe thấy tiếng tôi. Tôi luôn nhận được những lời lẽ có vẻ tuyệt vời đối với mình và chuyện này khiến tôi thấy buồn.