← Quay lại trang sách

Chương 10

Cùng chiều hôm đó, cô Oliviero qua nhà tôi mà không báo trước, đẩy bố tôi vào cơn phiền não và khiến tâm trạng mẹ tôi xấu hẳn đi. Cô bắt bố mẹ tôi phải hứa sẽ đăng ký cho tôi vào học trường cấp ba gần nhất. Cô đề xuất sẽ đích thân chu cấp cho tôi những cuốn sách mà tôi sẽ cần đến. Cô còn báo lại với bố tôi, nhưng lại nhìn tôi một cách nghiêm nghị, rằng cô đã nhìn thấy tôi đi một mình với Pasquale Peluso, một mối quan hệ hoàn toàn không tương xứng với một cô gái trẻ còn bao hoài bão đẹp đẽ như tôi.

Bố mẹ tôi nào dám trái lời cô. Họ thậm chí còn thề với cô giáo một cách nghiêm túc rằng sẽ gửi tôi đến trường và bố tôi còn nói: “Lenù, đừng có thử bắt chuyện với Pasquale thêm một lần nữa!” Trước khi cáo từ, cô giáo có hỏi thăm tôi về Lila, vẫn trước sự có mặt của bố mẹ tôi. Tôi trả lời cô rằng Lila đang phụ giúp bố và anh trai, sắp xếp các hóa đơn và cửa hàng. Cô nhăn nhó hỏi tôi:

“Bạn ấy biết em được chín điểm tiếng La tinh không?”

Tôi gật đầu.

“Bảo bạn ấy là em sẽ học cả tiếng Hy Lạp. Nói với bạn ấy thế nhé.”

Cô giáo chào tạm biệt bố mẹ tôi và ưỡn ngực nói:

“Con bé này, cô thốt lên, sẽ làm chúng ta hài lòng lắm đây!”

Tối hôm đó, trong khi mẹ tôi nổi nóng càu nhàu rằng giờ cần phải gửi tôi đến trường của giới nhà giàu, nếu không thì cô Oliviero sẽ quấy rày bà đến tận khi xuống lỗ bằng những lời buộc tội và không biết chừng còn đánh trượt biết bao lần Elisa bé bỏng để trả đũa; trong khi đó bố tôi, như thể đây mới là vấn đề chính, dọa sẽ đánh què chân tôi nếu ông còn thấy tôi qua lại với Pasquale Peluso. Một tiếng hô lớn làm cho bố con tôi im bặt. Đó là Ada, con gái bà Melina, đang gọi cầu cứu.

Chúng tôi lao ra cửa sổ, một đám hỗn độn ở dưới sân. Ai nấy đều hiểu rằng bà Melina sau sự kiện chuyển nhà của gia đình Sarratore đã cư xử tử tế hơn - chắc chắn vẫn có chút sầu muộn, chút lơ đãng, nhưng nhìn chung, bà ấy hiếm khi có những hành động kỳ cục và không làm ảnh hưởng đến ai, kiểu như hát rống lên trong lúc lau chùi cầu thang hất đổ những xô nước bẩn xuống đường mà không thèm quan tâm có ai đi qua hay không - giờ lại đang phát điên theo kiểu mới, điên vì sung sướng. Bà ấy cười, nhảy nhót trên giường nhà mình rồi tốc váy lên để hở cặp đùi gầy trơ xương và quần lót trước con mắt kinh hãi của bọn trẻ. Đó là những gì mẹ tôi được biết sau khi đứng ở cửa sổ hỏi mấy cô cũng thò mặt ra ngoài cửa sổ. Tôi thấy bà Nunzia Cerullo và Lila cũng chạy đến xem chuyện gì xảy ra và tôi thử lách qua khe cửa để ra chỗ bọn họ, nhưng mẹ tôi không cho phép. Mẹ vuốt lại tóc, tập tễnh bước ra xem tình hình thế nào.

Mẹ tôi trở về đầy căm phẫn. Ai đó đã chuyển cho bà Melina một cuốn sách. Một cuốn sách, đúng, một cuốn sách! Đưa sách cho một người mới học đến lớp hai và chưa từng đọc một cuốn sách trong đời. Cuốn sách ngoài trang bìa có ghi tên của ông Donato Sarratore. Bên trong, ở trang đầu tiên có lời đề tặng cho bà Melina viết bằng bút mực, và ông Sarratore còn đánh dấu bằng mực đỏ những bài thơ mà ông ấy viết cho bà.

Bố tôi nghe được chuyện kỳ quặc đó đã chửi rủa rất thậm tệ người nhân viên đường sắt kiêm nhà thơ đó. Mẹ tôi thì nói rằng ai đó sẽ phải có nhiệm vụ gỡ bỏ cái đầu óc bã đậu của gã đàn ông thối tha đó. Cả đêm chúng tôi nghe bà Melina nghêu ngao hát vì vui sướng và cả giọng những đứa con, đặc biệt là Antonio và Ada, đang cố trấn tĩnh bà mẹ mà không thành.

Tôi thì ngược lại, tôi bị sự kinh ngạc lấn át hết cả. Chỉ trong một ngày hôm đó, tôi đã thu hút sự chú ý của một thanh niên cường tráng như Pasquale, một ngôi trường mới mở rộng cửa trước mắt tôi và tôi phát hiện ra rằng một người mới đây còn là cư dân của khu phố, ở cùng tòa nhà với chúng tôi, đã xuất bản một cuốn sách. Việc xuất bản sách này chứng tỏ Lila đã đúng khi nghĩ rằng nó cũng có thể xảy ra cả với chúng tôi. Dù đúng là cậu ấy đã từ bỏ viết sách nhưng còn tôi, có lẽ vì đi học ở ngôi trường khó nhằn được gọi là trường cấp ba kia, lại được củng cố thêm từ tình cảm của Pasquale, tôi sẽ có thể tự mình viết một cuốn sách, như ông Sarratore đã làm. Biết đâu đấy! Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, tôi sẽ trở nên giàu có trước cả Lila cùng những bản vẽ giày và xưởng sản xuất giày của cậu ấy.