← Quay lại trang sách

Chương 19

Thời gian đó tôi thấy mình thật mạnh mẽ. Ở trường mọi thứ diễn ra hoàn hảo, tôi kể cho cô Oliviero về những thành tích của mình và cô đã khen ngợi tôi. Tôi gặp Gino, chúng tôi tản bộ mỗi ngày cho tới quán bar Solara: cậu ta mua cho tôi một cái bánh ngọt, và chúng tôi chia nhau rồi quay trở về. Vài lần tôi thậm chí có cảm giác chính Lila mới là người phụ thuộc vào tôi chứ không phải tôi phụ thuộc cậu ấy. Tôi đã vượt ra ngoài ranh giới của khu phố, tôi tới trường cấp ba và quen biết bọn con trai học tiếng La tinh và tiếng Hy Lạp chứ không phải những tay thợ xây, thợ cơ khí, thợ sửa giày, kẻ bán rau quả, người bán tạp hóa, thợ giày như cậu ấy. Khi cậu ấy nói với tôi vê nữ hoàng Dido, về phương pháp học từ vựng tiếng Anh, về hiện tượng biến đổi hình thái thứ ba hay về tất cả những gì cậu ấy đã nghị luận với Pasquale, càng ngày tôi càng nhận ra rõ ràng là cậu ấy đang làm những chuyện ấy với một chút bối rối, như thể cuối cùng thì cậu ấy mới là người cần phải liên tục cho tôi thấy rằng cậu ấy có thể suy luận ngang với tôi. Thậm chí, vào một buổi chiều cậu ấy quyết định, sau một chút đắn đo, cho tôi xem đôi giày bí mật mà cậu ấy đang làm với anh Rino đến đâu, tôi không còn cảm thấy cậu ấy đang ở trong một miền đất tuyệt vời mà không có tôi nữa. Ngược lại, có vẻ như cả cậu ấy và anh trai mình đều ngần ngại khi nói với tôi những chuyện kém trang nghiêm như thế.

Hoặc có thể chỉ có tôi bắt đầu tự cho mình là tốt đẹp hơn họ. Khi họ lục căn phòng và lôi ra một cái hộp các tông, tôi đã động viên họ một cách giả tạo. Nhưng đôi giày nam mà họ cho tôi xem có vẻ thực sự khác hẳn những đôi giày bình thường khác, số 43, cỡ chân của anh Rino và ông Fernando, màu nâu, đúng như những gì tôi nhớ ở một trong số những bản phác thảo của Lila, nhìn vừa nhẹ lại chắc chắn. Tôi chưa từng nhìn thấy ai đi vào chân một đôi giày như vậy. Trong lúc họ để tôi chạm vào đôi giày và khoe với tôi về chất lượng của nó, tôi đã chuyển sang khen ngợi họ với giọng điệu nhiệt tình. “Chạm vào đây, anh Rino nói, tràn đầy động lực nhờ những lời tán dương của tôi, nói anh xem có sờ thấy đường chỉ khâu không.”

“Không, tôi trả lời, không thấy gì cả.” Thế rồi anh ta cầm lấy đôi giày từ tay tôi, bẻ cong nó, kéo căng nó và cho tôi thấy độ bền của nó. Tôi công nhận, khen họ giỏi giống như cô Oliviero vẫn nói khi muốn khích lệ chúng tôi. Nhưng Lila có vẻ không thỏa mãn. Anh trai cậu ấy càng chỉ ra tất cả những ưu điểm thì cậu ấy lại nhấn mạnh các khuyết điểm và nói với anh Rino rằng: “Bố sẽ mất bao lâu để nhìn ra những lỗi này?” Bất ngờ cậu ấy nghiêm túc nói: “Chúng ta hãy thử nhúng nó vào nước.” Anh Rino tỏ vẻ phản đối. Cậu ấy vẫn đổ đầy một chậu nước, đặt tay vào một chiếc giày như thể một bàn chân xỏ vào nó và di chuyển nó trong chậu nước một lúc. “Lúc nào con bé cũng muốn nghịch ngợm,” anh Rino nói với tôi với giọng của một người anh cả khó chịu với những trò trẻ con của đứa em gái. Nhưng ngay khi thấy Lila nhấc chiếc giày lên khỏi chậu nước, anh ta tỏ vẻ lo lắng, hỏi:

“Thế nào?”

Lila rút tay ra, xoa các đầu ngón tay và giơ chiếc giày cho anh Rino.

“Anh sờ xem.”

Rino luồn một bàn tay vào, nói:

“Khô ráo.”

“Ẩm chứ.”

“Có mỗi em thấy ẩm ấy! Sờ đi, Lenù.”

Tôi sờ vào chiếc giày.

“Hơi ẩm một chút,” tôi nói.

Lila nhăn mặt không vừa ý.

“Thấy chưa? Em mới giữ nó trong nước một phút mà nó đã ngấm nước, không được. Chúng ta phải bóc lớp keo và tháo hết mũi khâu ra một lần nữa.”

“Em còn muốn cái chết tiệt gì nữa khi mà nó chỉ hơi ẩm một chút thôi?”

Anh Rino tức giận. Không chỉ vậy: trước mặt tôi, có thể nói anh ta đã biến đổi. Mặt anh đỏ lên, mắt trợn trừng và hai gò má ửng đỏ, anh ta không thể kiềm chế và xổ một tràng những lời nguyền rủa và nhục mạ với em gái. Anh ta ca thán rằng cứ tiếp tục như thế thì sẽ chẳng bao giờ xong cả. Anh ta trách mắng Lila vì lúc đầu khuyến khích anh rồi sau đấy lại khiến anh nản chí. Anh ta gào lên rằng anh không muốn sống cả đời trong cái xó mục nát này để làm nô lệ cho bố và giương mắt nhìn những kẻ khác làm giàu. Anh ta giật cái khuôn sắt và làm tư thể chuẩn bị ném nó vào em mình - nếu anh làm thế thật thì có thể sẽ giết chết cậu ấy.

Tôi bỏ đi, vừa bị mất phương hướng vì cơn giận của một thanh niên bình thường luôn lịch thiệp, nhưng tôi cũng vừa hãnh diện khi thấy rằng quan điểm của mình dứt khoát và uy quyền.

Những ngày sau tôi phát hiện mụn trên mặt đang se lại.

“Cậu đang ổn đấy, đó là sự hài lòng mà trường học và tình yêu đã mang lại cho cậu,” Lila nói với tôi và tôi cảm thấy cậu ấy buồn buồn.