← Quay lại trang sách

Chương 21

Trên suốt đoạn đường chúng tôi chỉ cười ngặt nghẽo và nói với nhau những câu kiểu như:

“Anh ta làm vậy vì cậu đấy!”

“Không phải, là vì cậu chứ!”

“Anh ta yêu rồi và để mời cậu đến nhà, anh ta mời cả quân cộng sản, cả người nhà kẻ giết hại bố anh ta!”

“Cậu nói gì vậy? Anh ta thậm chí còn không nhìn tớ.”

Rino nghe thấy lời đề nghị của Stefano và anh ta nói không ngay lập tức. Nhưng sau đó ý muốn vượt mặt nhà Solara làm anh do dự và anh đã nói chuyện đó với Pasquale làm anh ta nổi điên lên. Enzo thì ngược lại, lẩm bẩm: “Được thôi, nếu tôi có thể đến.” Bố mẹ chúng tôi thì rất hạnh phúc với lời mời đó vì đối với họ, Ngài Achille không còn trên đời nữa, còn vợ con lão là những con người giỏi giang, dễ chịu và có những người bạn như họ là một vinh dự.

Lila lúc đầu có vẻ ngạc nhiên, như thể đã quên mất mình đang ở đâu - con đường, khu phố, tiệm giày. Rồi cậu ấy xuất hiện ở nhà tôi vào một buổi xế chiều với vẻ của một người đã hiểu mọi chuyện và nói với tôi rằng:

“Bọn mình nhầm rồi: Stefano không muốn tớ cũng chả muốn cậu.”

Chúng tôi lý luận với nhau theo cách chúng tôi vẫn làm thường ngày, trộn lẫn các thông tin có thực với những thứ chúng tôi tưởng tượng. Nếu không muốn chúng tôi thì anh ta muốn gì? Bọn tôi cho rằng có thể Stefano cũng tính trong đầu việc dạy cho anh em nhà Solara một bài học. Bọn tôi nhớ khi Michele đuổi Pasquale khỏi bữa tiệc của mẹ Gigliola, nhúng mũi vào việc của nhà Carracci và khiến cho Stefano thành kẻ không biết bảo vệ ký ức về bố mình. Nghĩ kỹ thì lần đó, hai anh em họ không chỉ sỉ nhục Pasquale mà cả Stefano nữa. Và thế là giờ anh ta đáp trả lại, như để chơi khăm họ: anh ta làm hòa một cách dứt khoát với nhà Peluso, thậm chí anh ta còn mời họ đến nhà mình dịp năm mới!

“Làm thế thì anh ta được gì?” tôi hỏi Lila.

“Tớ không biết. Có thể anh ta muốn tỏ ra rằng ở khu phố này sẽ không có ai làm thế.”

“Là tha thứ sao?”

Lila lắc đầu hoài nghi. Cậu ấy cố hiểu, cả hai chúng tôi đều cố hiểu - và hành động hiểu là một điều mà chúng tôi vô cùng thích thú. Stefano không có vẻ là kiểu người có khả năng tha thứ. Theo Lila, anh ta đang tính toán một việc khác ở trong đầu. Và dần dà từ một trong những ý tưởng cố định trong đầu cậu ấy thời gian gần đây, tức là từ thời điểm cậu ấy bắt đầu nói chuyện với Pasquale, cậu ấy tin rằng mình đã tìm ra đáp án:

“Cậu có nhớ lúc tớ nói với Carmela là cô ấy có thể hẹn hò với Alfonso không?”

“Có.”

“Stefano tính toán điều gì đó kiểu như vậy.”

“Anh ta muốn kết hôn với Carmela ư?”

“Hơn cả thế.”

Theo như Lila, Stefano muốn đưa mọi chuyện về con số không. Anh ta muốn thử kết thúc cái trước kia. Anh ta không muốn giả vờ như không có chuyện gì giống như bố mẹ chúng tôi vẫn làm, mà hơn thế là thông qua hành động để nói lên một câu kiểu như: tôi biết, bố tôi vẫn là chính ông ấy, nhưng giờ có tôi, có chúng ta, và thế là đủ. Tóm lại, anh ta muốn cho cả khu phố hiểu rằng anh ta không phải Ngài Achille và thậm chí cả gia đình Peluso cũng không còn là gia đình ông thợ mộc đã giết Ngài Achille. Chúng tôi thích cái giả thuyết đó và nhanh chóng chắc chắn về nó, và chúng tôi rất có thiện cảm với chàng trai trẻ nhà Caracci. Chúng tôi quyết định đứng về phe anh ta.

Chúng tôi qua giải thích với anh Rino, Pasquale và Antonio rằng lời mời của Stefano còn hơn cả một lời mời, rằng đằng sau đó là những thách thức quan trọng, bởi chuyện đó giống như anh ta đang nói rằng: trước kia đã xảy ra những chuyện xấu xa; các ông bố của chúng ta, bằng cách này hay cách khác, đã không cư xử đúng mực; từ giờ chúng ta hãy chứng minh rằng những đứa con như chúng ta tốt đẹp hơn họ.

“Hơn họ ư?” anh Rino hỏi, vẻ quan tâm.

“Hơn chứ,” tôi nói, “và hoàn toàn ngược lại với nhà Solara, chúng còn làm những chuyện tồi tệ hơn cha ông chúng.”

Tôi nói rất say sưa bằng tiếng Ý cứ như đang ở trường. Lila cũng quẳng cho tôi một cái nhìn ngạc nhiên và anh Rino, Pasquale, Antonio ấp úng gì đó trong sự bối rối. Pasquale còn thậm chí thử trả lời tôi bằng tiếng Ý nhưng anh ta đã từ bỏ ngay lập tức. Anh ta thất vọng nói:

“Số tiền mà Stefano dùng để đầu tư sinh lời là những gì mà bố hắn ta đã kiếm được từ chợ đen. Cửa hàng tạp hóa ấy trước đây từng là xưởng mộc của bố tôi.”

Lila nhíu mắt, gần như nhắm lại.

“Đúng là vậy. Nhưng các anh muốn đứng về phe của một kẻ muốn thay đổi hay là phe gia đình Solara?”

Pasquale nói với vẻ kiêu hãnh, vừa vì niềm tin vững chắc, vừa vì anh ta ghen tị rõ ràng trước vị thế trung tâm đầy bất ngờ của Stefano trong lời nói của Lila:

“Tôi đứng về phe mình, thế thôi.”

Nhưng anh ta là một chàng trai tốt, anh ta đã nghĩ đi nghĩ lại về điều đó. Anh ta đến nói chuyện với mẹ mình, bàn bạc với cả gia đình. Bà Giuseppina từ một công nhân làm việc không biết mệt mỏi, lúc nào cũng cỏi mở, nhẹ nhàng, hoạt bát đã thay đổi, sau khi người chồng bị bỏ tù, thành một người phụ nữ u uất và mệt mỏi vì số phận đen đủi. Bà tìm đến cha xứ. Cha xứ đến cửa hàng của Stefano, nói chuyện một lúc lâu với bà Maria rồi quay trở lại nói với Giuseppina Peluso. Cuối cùng ai nấy đều cảm thấy thuyết phục rằng cuộc sống đã rất khó khăn rồi và nếu ta có thể nhân dịp năm mới mà xoa dịu những căng thẳng thường ngày thì sẽ tốt hơn cho tất cả. Thế là ngày 31 tháng Mười hai, sau bữa tất niên, vào lúc 23 giờ 30, các gia đình, gia đình của người trước kia là thợ mộc, gia đình ông gác cổng, gia đình ông thợ giày, gia đình ông bán rau quả, gia đình bà Melina - nhân dịp này rất chú ý đến nhan sắc của mình - rồng rắn leo lên tận tầng năm, đến căn hộ cũ của Ngài Achille mà họ từng căm ghét vô cùng, để cùng nhau ăn mừng tất niên.