Chương 24
Tôi quay trở lại trường và bị kéo vào nhịp học điên cuồng mà thầy cô áp đặt. Rất nhiều bạn cùng lớp bắt đầu đầu hàng, lớp học vơi hẳn. Gino nhận toàn điểm kém và nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã thử giúp cậu ta nhưng thực tế cậu ta chỉ muốn tôi cho chép bài. Tôi để cậu ta làm thế nhưng cậu ta lại lười biếng: thậm chí khi chép bài cậu ta cũng chẳng chú ý, chẳng cố gắng để hiểu bài. Kể cả Alfonso, mặc dù rất kỷ luật, cũng gặp khó khăn. Một hôm, cậu ta bật khóc khi bị hỏi vấn đáp môn tiếng Hy Lạp, điều được cho là rất nhục nhã với một thằng con trai. Dễ thấy rằng cậu ta thà chết còn hơn nhỏ chỉ một giọt nước mắt trước mặt cả lớp, thế nhưng cậu ta đã sụp đổ. Tất cả chúng tôi đều im lặng, vô cùng bối rối, ngoại trừ Gino có thể do căng thẳng, hoặc do mãn nguyện khi trông thấy đến cả thằng bạn ngồi cùng bàn với mình cũng lâm vào cảnh túng quẫn, cậu ta cười phá lên. Tan học tôi bảo cậu ta rằng vì điệu cười ấy nên chúng tôi không còn là một đôi nữa. Phản ứng của cậu ta là lo lắng hỏi tôi: “Cậu thích Alfonso à?” Tôi giải thích với cậu ta rằng chỉ đơn giản là tôi không thích cậu ta nữa. Cậu ta lắp bắp rằng chúng tôi mới chỉ bắt đầu, như thế không đúng chút nào. Là một đôi, giữa chúng tôi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì: bọn tôi hôn nhau nhưng không dùng lưỡi, cậu ta thử chạm vào ngực tôi và tôi đã tức điên rồi đẩy cậu ta ra. Cậu ta cầu xin tôi tiếp tục thêm chút nữa nhưng tôi đã chốt lại quyết định của mình. Tôi nhận thấy mình chẳng mất gì khi không đến trường và trở về nhà cùng cậu ta mỗi ngày.
Mới vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi chia tay với Gino, Lila tâm sự với tôi rằng cậu ấy đã nhận được hai lời tỏ tình gần như đồng thời, những lời tỏ tình đầu tiên trong đời cậu ấy. Một buổi sáng, Pasquale đuổi theo Lila khi cậu ấy đang đi chợ. Anh ta nhếch nhác vì mệt và rất bối rối. Anh ta giải thích với Lila rằng anh ta lo lắng vì không thấy cậu ấy trong tiệm giày nữa và nghĩ rằng cậu ấy bị ốm. Tuy nhiên, giờ thấy cậu ấy mạnh khỏe thì anh ta rất mừng. Nhưng trong khi nói chuyện, niềm vui trên khuôn mặt anh ta thậm chí còn không thể hiện ra lấy một chút. Anh ta ngừng nói như thể bị nghẹn và để giải phóng cổ họng, anh ta gần như hét lên rằng anh ta yêu cậu ấy. Anh ta yêu nhiều đến mức nếu cậu ấy đồng ý, anh ta sẽ đến nói chuyện với anh trai và bố mẹ cậu ngay lập túc để đính hôn một cách kín đáo. Cậu ấy không nói nên lời mất vài phút, nghĩ rằng anh ta đùa cợt. Đúng là tôi đã nói với Lila cả nghìn lần rằng Pasquale để mắt tới cậu ấy nhưng cậu ấy chưa bao giờ tin tôi. Giờ đây, anh ta ở đó, vào một ngày mùa xuân tuyệt đẹp, đôi mắt gần như rưng rưng, anh ta cầu xin cậu ấy, nói với cậu ấy rằng cuộc đời anh ta sẽ là vô nghĩa nếu bị cậu từ chối. Những cảm xúc yêu đương thật khó mà làm sáng tỏ! Lila rất thận trọng, mặc dù không hề nói không nhưng cậu ấy cũng tìm cách từ chối anh ta. Cậu ấy trả lời rằng mình cũng yêu quý anh ta nhưng không phải tình cảm đối với người yêu. Cậu ấy cũng nói với anh ta rằng cậu sẽ luôn biết ơn vì tất cả những gì anh ta đã giảng giải cho cậu ấy: chủ nghĩa phát xít, kháng chiến, chế độ quân chủ, nền cộng hòa, chợ đen, chỉ huy Lauro, phong trào xã hội, nền dân chủ Công giáo, chủ nghĩa cộng sản. Nhưng đính hôn thì không, cậu ấy sẽ không bao giờ đính hôn với bất kỳ ai. Và cậu ấy chốt lại rằng: “Với tất cả các anh, Antonio, anh, Enzo, em đều yêu quý như yêu quý anh Rino.” Bấy giờ Pasquale lẩm bẩm: “Nhưng anh thì không yêu em như yêu quý Carmela.” Anh ta bỏ đi và quay lại với công việc cực nhọc.
“Thế lời tỏ tình còn lại?” tôi tò mò hỏi cậu ấy nhưng cũng hơi lo lắng.
“Cậu sẽ không bao giờ tưởng tượng được đâu!”
Lời tỏ tình thứ hai là của Marcello Solara.
Nghe cái tên đó tôi đã thấy bụng mình thắt lại. Nếu như tình cảm của Pasquale là dấu hiệu cho thấy Lila có khả năng thu hút, thì tình cảm của Marcello, một thanh niên trẻ đẹp, giàu có, sở hữu một chiếc xe hơi, một tên mafia cứng rắn, bạo lực, có thể chiếm lấy mọi cô gái mà anh ta muốn, trong mắt tôi và tất cả những đứa con gái cùng tuổi, bất chấp tai tiếng mà anh ta mang - hoặc có thể là vì tiếng xấu ấy, chính là một bước thăng cấp, chuyển từ một cô gái gầy gò nhỏ bé sang một người phụ nữ có khả năng bắt bất cứ ai phải phục tùng.
“Rồi chuyện gì đã xảy ra?”
Marcello đang lái chiếc Millecento, một mình, không đi cùng em trai, và anh ta đã nhìn thấy Lila đang trên đường về nhà dọc con phố. Anh ta không áp sát cậu ấy, không nói chuyện với cậu ấy qua cửa kính ô tô. Anh ta bỏ lại chiếc xe giữa phố, để cửa xe mở và lao về phía cậu ấy. Lila vẫn tiếp tục bước đi còn anh ta đi phía sau. Anh ta cầu xin cậu ấy tha thứ vì trước đó đã cư xử không ra gì và thừa nhận rằng cậu ấy hẳn là làm đúng nếu khi ấy giết chết anh ta bằng con dao xén. Anh ta xúc động gợi lại lần họ đã khiêu vũ theo điệu rock tuyệt như thế nào tại bữa tiệc của mẹ Gigliola, dấu hiệu cho thấy họ rất hòa hợp với nhau. Cuối cùng anh ta chuyển sang dành cho cậu ấy rất nhiều lời khen ngợi: “Em đã trưởng thành nhường nào, đôi mắt em mới đẹp làm sao, em thật xinh đẹp biết bao.” Và rồi anh ta kể về giấc mơ mà anh ta đã trải qua đêm trước đó: anh ta ngở lời hẹn hò với cậu ấy, cậu ấy nói đồng ý, anh ta tặng cậu ấy một chiếc nhẫn đính ước giống hệt chiếc nhẫn có đính ba viên kim cương của bà anh ta. Cuối cùng, Lila cất lời trong khi vẫn tiếp tục rảo bước. Cậu ấy hỏi: “Ồ, trong giấc mơ đó tôi đã nói đồng ý với anh?” Marcello khẳng định điều đó và cậu ấy đáp lại: “Thế thì đấy đúng là mơ rồi vì anh chỉ là đồ súc vật, anh và gia đình anh nữa, ông nội anh, cha anh, em trai anh, và tôi sẽ không bao giờ hẹn hò với anh dù anh có nói sẽ giết tôi đi nữa.”
“Cậu nói với anh ta thế á?”
“Tớ còn nói tệ hơn thế cơ.”
“Sao cơ?”
Marcello bị xúc phạm, anh ta đáp lời cậu ấy rằng tình cảm của anh ta vô cùng tinh tế: đó chính là tình yêu, ngày đêm anh ta chỉ nghĩ đến cậu ấy, và vì thế anh ta không phải súc vật mà là một kẻ đang yêu. Còn cậu ấy đáp lại rằng nếu một người cư xử như cách anh ta cư xử với Ada, nếu chính người đó vào đêm giao thừa đã chĩa súng vào mọi người, thì bảo kẻ đó là súc vật còn xúc phạm cả loài vật. Marcello cuối cùng cũng hiểu rằng cậu ấy không nói đùa mà thực sự coi anh ta không bằng con ếch hay con kỳ nhông, thế là anh ta đột nhiên thất vọng. Anh ta lẩm bẩm một cách yếu ớt: “Là em trai anh nó bắn.” Nhưng anh ta không nói hết câu vì anh ta hiểu rằng sau câu nói đó cậu ấy sẽ coi thường anh ta hơn nữa. Và anh ta đã đúng. Lila bước nhanh hơn và khi anh ta cố gắng bắt kịp thì cậu ấy quát lên rằng: “Biến đi!” và cậu ấy bỏ chạy. Marcello bấy giờ mới dừng lại như thể anh ta không nhớ ra mình đang ở đâu và mình phải làm cái gì. Thế là anh ta cúi đầu quay trở lại chiếc Millecento.
“Cậu đã làm thế với Marcello Solara?”
“Phải.”
“Cậu điên rồi! Đừng có nói với ai là cậu đã đối xử với anh ta như thế nhé.”
Ngay lúc ấy tôi thấy đó là một lời khuyên thừa thãi, tôi nói vậy chỉ để thấy rằng mình quan tâm đến việc của cậu ấy. Lila là kiểu người thích lý luận và mơ mộng viển vông về chuyện này chuyện nọ nhưng cậu ấy chẳng bao giờ buôn chuyện, khác với bọn tôi, những đứa thường xuyên buôn dưa lê. Và thực tế, cậu ấy chỉ nói với mình tôi về tình cảm của Pasquale, tôi chưa từng nghe cậu ấy kể chuyển đó với bất cứ ai khác. Trái lại, cậu ấy kể với tất cả mọi người về chuyện của Marcello Solara. Tới nỗi khi tôi gặp Carmela, cô ta đã bảo tôi rằng: “Cậu có biết cô bạn cậu đã từ chối Marcello Solara không?” Tôi gặp Ada và chị ta bảo tôi: “Này, bạn em thậm chí còn nói không với Marcello Solara đấy!” Pinuccia Carracci ở cửa hàng tạp hóa đã thì thầm vào tai tôi: “Có đúng là bạn em đã từ chối Marcello Solara không đấy?” Thậm chí Alfonso một hôm ở trường đã hỏi tôi đầy ngạc nhiên rằng: “Bạn cậu đã từ chối Marcello Solara à?”
Khi gặp Lila tôi nói với cậu ấy:
“Đáng ra cậu không được nói chuyện đó cho tất cả mọi người biết, Marcello sẽ nổi điên lên đấy.”
Lila nhún vai. Cậu ấy có việc phải làm với đám em, nhà cửa, bà mẹ, ông bố và cậu ấy đã đem chuyện đó đi kể suốt một thời gian dài. Dù gì thì từ sau đêm giao thừa cậu ấy cũng chỉ chăm lo việc nhà.