Chương 28
Nhưng anh Rino không từ bỏ, những ngày sau đó anh ta tiếp tục giày vò em gái bằng lời lẽ và những cái tát. Mỗi lần gặp Lila tôi lại thấy cậu ấy có một vết bầm mới. Sau đó không lâu tôi cảm thấy cậu ấy đã cam chịu. Một buổi sáng anh ta bắt cậu ấy ra ngoài với mình và đi cùng đến tận cửa tiệm giày. Dọc đường cả hai anh em họ đều cẩn trọng tìm cách để chấm dứt cuộc chiến này. Anh Rino nói với cậu ấy rằng anh rất yêu quý cậu ấy nhưng cậu ấy lại chẳng muốn nhận ý tốt từ ai cả, dù là từ bố mẹ lẫn anh em. Lila lẩm bẩm: “Thế ý tốt của anh là gì, ý tốt của gia đình mình là gì? Nói thử xem...” Anh ta dần dần tiết lộ với cậu ấy điều mình nghĩ trong đầu:
“Nếu Marcello thích đôi giày thì bố sẽ đổi ý.”
“Em không tin.”
“Chắc chắn đấy. Và thậm chí nếu Marcello mua nó, bố sẽ hiểu rằng các mẫu giày của em là tốt, chúng có thể kiếm lời và bố sẽ để chúng ta bắt tay vào làm.”
“Cả ba chúng ta ư?”
“Anh, bố và có thể cả em nữa. Bố có thể làm ra một đôi giày tinh xảo trong bốn ngày, tối đa là năm ngày. Còn anh, nếu dốc sức anh sẽ cho em thấy anh cũng có thể làm thế. Chúng ta làm ra những đôi giày, bán chúng và tự cấp vốn, rồi chúng ta lại sản xuất, lại bán và lại tự cấp vốn!”
“Rồi chúng ta bán cho ai? Lúc nào cũng là Marcello Solara à?”
“Nhà Solara buôn bán đủ mọi thứ, họ biết những người đáng tin cậy. Họ sẽ quảng cáo cho chúng ta.”
“Thế họ sẽ làm miễn phí chắc?”
“Nếu họ muốn chia phần trăm, chúng ta sẽ chia cho họ một phần nhỏ.”
“Vậy tại sao họ phải hài lòng với số phần trăm ít ỏi đó?”
“Vì họ thông cảm với anh mà.”
“Nhà Solara á?”
“Ừ.”
Lila thở dài:
“Chúng ta sẽ làm thế này: em sẽ nói chuyện này với bố và xem xem ông nghĩ gì.”
“Em không dám đâu.”
“Hoặc là thế hoặc không gì hết.”
Rino im lặng, vô cùng lo lắng:
“Được thôi. Dù sao thì em mới là người nói đấy nhé, vì em biết ăn nói hơn.”
Ngay tối hôm đó, vào bữa ăn, trước mặt anh trai mang bộ mặt đỏ phừng phừng, Lila đã nói với ông Fernando rằng Marcello không chỉ bày tỏ sự tò mò với kế hoạch sản xuất giày mà có thể anh ta cũng quan tâm đến việc mua chúng và nếu anh ta quan tâm đến việc buôn bán, anh ta thậm chí có thể quảng cáo rộng rãi sản phẩm ở những chỗ anh ta hay trao đổi giao thương, dĩ nhiên là đổi lại ít phần trăm doanh thu.
“Đấy là ý tưởng của con,” Rino giải thích, mặt cúi gầm xuống, “không phải của Marcello.”
Ông Fernando nhìn vợ: Lila hiểu là họ đã nói chuyện với nhau và đã đi đến một kết luận bí mật nào đó.
“Ngày mai, ông nói, tao sẽ đặt đôi giày của hai đứa trên tủ kính của cửa tiệm. Nếu có ai muốn xem nó, thử nó, mua nó hay muốn làm bất cứ cái quái gì thì họ phải nói chuyện với tao, tao là người quyết định.”
Vài ngày sau tôi đi ngang qua trước cửa tiệm. Anh Rino đang làm việc và ông Fernando cũng thế, cả hai đều lom khom, đầu chúi xuống thấp. Tôi nhìn vào tủ kính, giữa những chiếc hộp xì gà và dây giày là đôi giày tuyệt đẹp và hài hòa mang thương hiệu Cerullo. Một tấm biển gắn trên tấm kính, chắc chắn là do anh Rino làm, ghi một cách chính xác và khoa trương rằng: “Ở đây trưng bày giày mang thương hiệu Cerullo”. Ông bố và con trai chờ đợi vận may ập vào cánh cửa nhà họ.
Nhưng Lila thì nghi ngờ, gắt gỏng. Cậu ấy không tin một chút nào vào những giả định ngây thơ của anh trai và e sợ thỏa thuận mờ ám giữa bố mẹ. Tóm lại, cậu ấy ngờ rằng sẽ có điều tồi tệ xảy ra. Một tuần trôi qua và không một ai tỏ ra chút quan tâm nào với đôi giày trong tủ kính, kể cả Marcello. Chỉ vì bị anh Rino đặc biệt mời đến, nếu không muốn nói là bị kéo vào trong cửa tiệm, Solara mới đưa mắt nhìn đôi giày, nhưng như thể anh ta đang nghĩ đến một thứ hoàn toàn khác trong đầu. Anh ta có thử nó, nhưng nói chúng hơi kích, anh ta tháo đôi giày ra ngay lập tức và biến mất mà không nói một lời khen ngợi, như thể anh ta bị đau bụng và phải chạy về nhà. Hai bố con thất vọng. Nhưng hai phút sau Marcello lại xuất hiện. Anh Rino nhảy cẫng lên, khuôn mặt rạng rỡ và chìa tay ra với anh ta cứ như thể từ hành động quay lại rất đơn giản ấy, một thỏa thuận nào đó đã được thiết lập. Nhưng Marcello phớt lờ anh và tiến thẳng đến chỗ ông Fernando. Anh ta nói liền một hơi:
“Cháu có ý định hoàn toàn nghiêm túc, thưa ngài Fernà: cháu mong được nắm tay Lina, con gái của cô chú.”