Chương 29
Rino đã phản ứng với cú ngoặt đó bằng trận sốt dữ dội đến mức anh ta phải nghỉ làm mấy hôm. Khi anh đột ngột dứt cơn sốt, Rino đã có những triệu chứng khác đáng lo ngại: anh không nằm trên giường suốt cả đêm mặc dù vẫn đang ngủ, im lặng và rất lo lắng đi ra cửa, tìm cách mở nó ra và giãy giụa, hai mắt trợn trừng. Bà Nunzia và Lila hoảng hốt lôi anh ta quay trở lại giường.
Mặt khác ông Fernando cùng với vợ đã đoán được ngay ý định thực sự của Marcello, ông bình tĩnh nói chuyện với con gái. Ông giải thích với cậu ấy rằng lời cầu hôn của Marcello Solara không chỉ quan trọng với tương lai của cậu ấy mà còn với tương lai của cả gia đình. Ông giải thích rằng cậu ấy vẫn còn là một cô bé và không phải đồng ý ngay lập tức nhưng ông cũng nói thêm rằng, là một người bố, ông khuyên cô đồng ý. Thời gian hứa hôn kéo dài trong nhà sẽ giúp cậu ấy dần dần chuẩn bị cho hôn nhân.
Lila trả lời, bằng sự điềm tĩnh tương tự như bố mình, rằng cậu ấy thà nhảy xuống hồ nước tự sát còn hơn đính ước và kết hôn với Marcello Solara. Những trận cãi vã nổ ra nhưng không làm cậu ấy đổi ý.
Tôi chết đứng trước tin đó. Tôi vốn biết rõ rằng Marcello muốn đính hôn với Lila bằng mọi giá nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ở độ tuổi của chúng tôi lại có thể nhận được một lời cầu hôn. Thế mà chuyện ấy đã xảy đến với Lila, trong khi cậu ấy còn chưa tròn mười lăm tuổi, người chưa bao giờ lén lút hẹn hò, chưa từng trao cho ai nụ hôn nào. Tôi lập tức đứng về phe cậu ấy. Kết hôn ư? Với Marcello Solara? Có khi còn sinh con đẻ cái? Không, tuyệt đối không! Tôi khuyến khích cậu ấy đấu tranh một lần nữa với bố và thề sẽ ủng hộ cậu ấy, ngay cả khi ông hiện giờ không còn giữ được bình tĩnh và bắt đầu dọa nạt cậu ấy, nói rằng vì muốn tốt cho cậu ấy, ông có thể bẻ gãy xương nếu cậu không chấp nhận một cơ hội tuyệt vời như thế.
Tôi không có cách nào để ở cạnh cậu ấy. Giữa tháng Bảy đã xảy ra một chuyện mà lẽ ra tôi phải đoán trước được nhưng tôi đã mất cảnh giác và rơi vào thế bị động. Một buổi xế chiều, sau chuyến đi dạo thường lệ quanh khu phố để thảo luận với Lila về những việc đang xảy ra với cậu ấy và tìm cách thoát ra khỏi những chuyện đó, tôi trở về nhà và em gái tôi Elisa ra mở cửa. Con bé phấn khởi báo với tôi có cô giáo ở trong phòng ăn, ý là cô Oliviero. Cô đang nói chuyện với mẹ tôi.
Tôi bẽn lẽn xuất hiện trong căn phòng, mẹ tôi càu nhàu đầy buồn bực:
“Cô Oliviero nói con phải nghỉ ngơi, con đã quá mệt rồi.”
Tôi nhìn cô Oliviero mà không hiểu chuyện gì. Có vẻ cô ấy mới là người cần nghỉ ngơi, cô nhợt nhạt và khuôn mặt phù nề. Cô bảo tôi:
“Người em họ cô hôm qua đã trả lời: em có thể qua chỗ cô ấy ở trên đảo Ischia và nghỉ dưỡng ở đó đến hết tháng Tám. Cô ấy sẵn lòng đón tiếp em, em chỉ việc giúp cô ấy một chút việc nhà.”
Cô ấy nói với tôi như thể cô là mẹ tôi và cứ như người mẹ thật sự kia của tôi, người mẹ với cái chân bị tật và con mắt lác chỉ là một sinh vật đáng bỏ đi và vì thế không cần để ý đến. Hơn nữa cô còn không rời đi ngay sau thông báo đó mà nán lại thêm một giờ nữa để cho tôi xem từng cuốn sách mà cô mang đến cho tôi mượn. Cô giải thích cho tôi những cuốn nào phải đọc trước, cuốn nào đọc sau, cô bắt tôi thề là sẽ bọc bìa các cuốn sách trước khi đọc chúng, và phải trả lại toàn bộ chỗ sách đó vào cuối mùa hè mà không có nếp gấp hay quăn mép nào. Mẹ tôi kiên nhẫn chịu đựng. Bà ngồi yên chăm chú, mặc dù con mắt bị lác khiến bà có vẻ nhớn nhác. Bà chỉ bùng nổ sau khi cô giáo cuối cùng cũng ra về - với một cử chỉ khinh bỉ hướng về phía bà và thậm chí cũng không đến xoa đầu em gái tôi, dù con bé rất coi trọng và tự hào về điều đó. Mẹ quay sang tôi căm giận vì sự sỉ nhục mà bà cho rằng do lỗi của tôi nên bà mới phải chịu đựng điều đó. Bà nói:
“Quý cô đây phải đi nghỉ dưỡng ở trên đảo Ischia, quý cô đã phải làm việc vất vả quá! Đi chuẩn bị bữa tối đi, nhanh lên không là tao cho ăn tát.”
Tuy nhiên hai ngày sau, sau khi đã lấy số đo và may vội cho tôi bộ đồ bơi bằng cách sao chép ở chỗ nào đó tôi cũng không rõ, chính bà đã đưa tôi ra tàu. Dọc con đường dẫn ra bến cảng, trong khi mua vé cho tôi và rồi trong lúc đợi để lên tàu, bà không ngừng rót vào đầu tôi những lời căn dặn. Mẹ tôi sợ nhất là đi biển. “Hy vọng là biển lặng,” bà nói như đang độc thoại và bà thề rằng khi tôi còn nhỏ, hồi ba hay bốn tuổi, ngày nào bà cũng đưa tôi đến Coroglio để chữa sổ mũi: biển lúc ấy rất đẹp và tôi đã học bơi từ khi đó. Nhưng tôi lại không nhớ gì về Coroglio cũng như bờ biển hay việc biết bơi và tôi đã nói với mẹ thế. Thế là bà chuyển sang giọng hung hăng như để nói rằng nếu tôi có bị đuối nước thì cũng đừng đổ lỗi cho bà vì bà đã làm mọi thứ cần làm để tránh cho chuyện đó xảy ra rồi, nhưng tất cả là do sự đãng trí của tôi. Rồi bà yêu cầu tôi không được ra xa bờ ngay cả khi biển lặng và phải ở nhà nếu biển động hay có cờ đỏ. “Nhất là, bà nói thêm, nếu con vừa ăn no hoặc đang trong ngày đèn đỏ thì thậm chí con còn không được nhúng chân xuống nước đâu đấy!” Trước khi rời đi bà nói với một thủy thủ già để ông để mắt đến tôi. Khi con tàu nhổ neo, tôi thấy vừa sợ hãi vừa vui sướng. Lần đầu tiên tôi đi xa nhà, tôi đi du lịch, một chuyến đi biển! Cơ thể ì ạch của mẹ tôi - cùng với khu phố và vấn đề của Lila - càng lúc càng rời xa tôi rồi biến mất.