← Quay lại trang sách

Chương 30

Tôi như được hồi sinh. Người em họ của cô giáo tên là Nella Incardo, sống ở Barano. Tôi đi đến thị trấn bằng xe buýt và dễ dàng tìm thấy căn nhà. Cô Nella là một người phụ nữ có thân hình to lớn, rất vui vẻ, lịch thiệp, hoạt ngôn và còn độc thân. Cô cho khách du lịch thuê nhà và giữ cho mình căn phòng nhỏ với cái bếp. Tôi sẵn lòng ngủ trong bếp. Tôi phải trải giường vào buổi tối và tháo dỡ tất cả (ván, khung giường và đệm) vào buổi sáng. Tôi phát hiện ra mình phải làm những việc bắt buộc như: thức dậy vào lúc sáu rưỡi sáng, chuẩn bị bữa sáng cho cô Nella và khách thuê trọ của cô ấy - khi tôi đến đã có một cặp đôi người Anh với hai đứa trẻ, dọn dẹp và rửa cốc bát, bày biện bàn ăn cho bữa tối và rửa bát trước khi đi ngủ. Còn lại tôi được tự do. Tôi có thể đọc sách trên sân thượng, nơi hướng ra biển hoặc đi bộ xuống một con đường dốc màu trắng đến một bãi biển dài và rộng mênh mông, tên là Maronti.

Ban đầu, với tất cả nỗi sợ hãi mà mẹ đã tiêm vào đầu tôi và toàn bộ những vấn đề mà tôi gặp phải với cơ thể mình, mỗi ngày tôi ăn mặc chỉnh tề rồi dành thời gian trên sân thượng để viết thư cho Lila, mỗi lá thư đều chất đầy nào là câu hỏi, nào là những lời hay ý đẹp và những lời miêu tả về hòn đảo với niềm phấn khích dạt dào. Nhưng cô Nella một buổi sáng đã trêu tôi, nói rằng: “Cháu làm gì thế? Mặc đồ bơi vào đi!” Khi tôi mặc bộ đồ bơi lên người cô ấy đã phì cười: đó là bộ đồ cho bà già! Cô ấy đã may cho tôi một bộ mà theo cô là hiện đại hơn, khoét sâu xuống ngực, ôm sát mông hơn và có màu xanh nước biển tuyệt đẹp. Tôi mặc thử và cô ấy rất hài lòng, cô bảo rằng đã đến lúc đi ra biển: ở trên sân thượng vậy là đủ rồi!

Hôm sau, giữa hàng nghìn nỗi sợ và tò mò, tôi đã lên đường ra bãi biển Maronti với chiếc khăn tắm và một cuốn sách. Đoạn đường với tôi rất dài, tôi không gặp ai đi ngược lên hay xuống cùng chiều với mình. Bãi biển trải dài bất tận và vắng vẻ với những hạt cát to kêu lạo xạo theo mỗi bước chân. Biển có mùi rất nồng, phát ra những âm thanh khô khan và đơn điệu.

Tôi đứng nhìn vùng nước lớn ấy hồi lâu. Rồi tôi ngồi lên cái khăn tắm, không biết nên làm gì. Cuối cùng tôi đứng lên và đến nhúng chân xuống nước. Sao tôi có thể sống ở một thành phố như Napoli mà chưa từng nghĩ, dù chỉ một lần, đến việc đi tắm biển nhỉ? Nhưng chuyện là vậy đấy. Tôi thận trọng tiến xa thêm, để cho nước dâng từ chân đến mắt cá, rồi đến đùi. Rồi tôi bước hụt một chân và chìm xuống nước. Khiếp sợ, tôi giãy giụa và uống mấy ngụm nước rồi ngoi lên trên mặt nước, hít thở không khí. Tôi nhận ra mình cử động chân tay một cách tự nhiên, bằng cách nào đó nó giúp tôi nổi trên mặt nước. Vậy là tôi biết bơi thật. Mẹ đã thực sự dẫn tôi ra biển từ khi còn nhỏ và quả thật, trong khi mẹ tắm cát thì tôi đã được học bơi. Trong nháy mắt tôi lại nhìn thấy bà, trẻ hơn và đỡ khổ sở hơn, ngồi trên bãi biển cát đen dưới ánh nắng ban trưa, trong bộ đồ màu trắng hoa nhí, cái chân lành lặn được quần áo che tới đầu gối, còn cái chân thọt nằm trọn vẹn dưới lớp cát bỏng rát.

Nước biển và ánh nắng đã nhanh chóng xóa bỏ những nốt mụn viêm trên mặt tôi. Tôi cháy nắng và đen thui. Tôi chờ thư từ Lila - lúc chào từ biệt, chúng tôi đã hứa sẽ viết thư cho nhau - nhưng những lá thư đã không đến. Tôi tập nói một chút tiếng Anh với gia đình nhỏ là khách của cô Nella. Họ hiểu rằng tôi muốn học và họ thật tốt bụng khi nói chuyện với tôi ngày càng nhiều hơn, tôi đã tiến bộ rất nhanh. Cô Nella, người luôn vui vẻ, đã động viên tôi, rồi tôi bắt đầu làm thông dịch viên cho cô ấy. Còn cô thì không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khen ngợi tôi. Cô ấy nấu nướng rất tài và đã làm cho tôi những suất ăn khổng lồ. Cô bảo rằng lúc mới đến trông tôi như cái giẻ lau và bây giờ, nhờ có sự chăm sóc của cô, tôi đã trở nên xinh đẹp.

Nói chung, mười ngày cuối tháng Bảy đã mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc chưa từng biết đến cho tới lúc đó. Tôi đã trải qua một cảm giác mà sau này nó thường xuyên lặp lại trong cuộc đời tôi: niềm vui với những điều mới mẻ. Mọi thứ đều khiến tôi thích thú: dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp bàn ăn, đi dạo quanh Barano, đi lên đi xuống con đường tới bãi biển Maronti, nằm dài đọc sách dưới nắng, ngụp lặn dưới biển và quay trở về đọc sách. Tôi không hề nhớ về bố tôi, các em tôi, mẹ tôi, những con đường trong khu phố hay cả công viên. Tôi chỉ nhớ Lila, nhưng Lila lại không trả lời thư của tôi. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, dù tốt hay xấu, khi tôi không có ở đấy. Đó là một nỗi sợ từ xưa mà tôi chưa bao giờ vượt qua được: nỗi sợ rằng nếu lỡ mất những mảnh đời của cậu ấy, cuộc đời của tôi sẽ mất đi sức mạnh và tầm quan trọng của nó. Và việc cậu ấy không trả lời thư của tôi đã làm nỗi lo đó tăng lên. Trong khi tôi cố gắng chia sẻ với cậu ấy trong thư về niềm vui được tận hưởng những ngày trên đảo Ischia, dòng chữ của tôi và sự im lặng của cậu ấy dường như chứng minh rằng cuộc đời tôi thật lung linh nhưng lại thiếu thốn biến cố đến nỗi để tôi có thời gian viết thư cho cậu ấy mỗi ngày, còn cuộc đời của cậu ấy tuy tăm tối nhưng đầy sôi động.

Mãi đến cuối tháng Bảy cô Nella mới báo với tôi rằng một gia đình nhỏ ở Napoli sắp đến thay cho những vị khách người Anh vào ngày mùng 1 tháng Tám. Đó là năm thứ hai họ đến đây. Họ là những con người tốt bụng, những quý ông quý bà lịch lãm, nhã nhặn: đặc biệt là ông chồng, một quý ông đích thực luôn nói những lời mỹ miều. Rồi cả người con trai lớn, đúng là một thanh niên đẹp trai: cao, gầy nhưng khỏe mạnh, năm nay mười bảy tuổi. “Cháu sẽ không còn một mình nữa đâu,” cô ấy bảo tôi, và tôi cảm thấy bối rối, ngay lập tức tôi cảm thấy lo lắng về chàng thanh niên trẻ sắp xuất hiện này, về nỗi sợ rằng chúng tôi sẽ không nói nổi với nhau dăm ba lời, sợ rằng anh ta không thích tôi.

Những vị khách người Anh vừa rời đi - họ để lại cho tôi hai cuốn tiểu thuyết để tôi có thể luyện đọc và cả địa chỉ của họ để nếu tôi có quyết định đến nước Anh thì hãy ghé qua thăm họ - tôi giúp cô Nella lau dọn các phòng, thay chăn màn và trải lại giường. Tôi sẵn lòng làm việc đó và trong lúc tôi lau sàn nhà cô ấy nói to từ trong bếp:

“Cháu giỏi thật đấy! Cháu còn biết đọc cả tiếng Anh nữa! Chỗ sách cháu đem theo tới đây không đủ cho cháu đúng không?”

Và thế là cô ấy không ngừng khen ngợi tôi từ xa, cao giọng khen tôi kỷ luật thế nào, tôi thông minh ra sao, tôi đọc sách suốt ngày và cả buổi tối thế nào. Khi vào bếp cùng cô, tôi thấy cô đang cầm một cuốn sách trên tay. Cô nói rằng quý ông sẽ đến vào ngày mai đã tặng cuốn sách này cho cô. Ông ấy đã đích thân viết cuốn sách. Cô Nella để nó trên cái tủ đầu giường và mỗi tối cô đọc một bài thơ, ban đầu là đọc thầm rồi sau đọc thành tiếng. Giờ cô ấy đã thuộc lòng các bài thơ trong đó.

“Xem ông ấy viết gì cho cô này,” cô nói và đặt cuốn sách vào tay tôi.

Đó là cuốn Minh chứng bình yên , của ông Donato Sarratore. Phần đề tựa có viết rằng: “Gửi tới Nella, một cô gái ngọt ngào, và món mứt của cô ấy.”