← Quay lại trang sách

Chương 31

Tôi lập tức viết thư cho Lila: hàng trang giấy chất chứa nỗi băn khoăn lo lắng, niềm vui, ý muốn bỏ trốn, dự đoán về khoảnh khắc gặp Nino Sarratore, tôi sẽ đi con đường đến bãi biển Maronti cùng anh ấy, chúng tôi sẽ cùng nhau tắm biển, ngắm trăng và sao, sẽ ngủ dưới cùng một mái nhà... Tôi chỉ biết nhớ về khoảnh khắc mãnh liệt đã từ cả thế kỷ trước ấy - ôi, thời gian trôi thật nhanh! - khi anh ấy nắm tay em trai mình và tỏ tình với tôi. Chúng tôi khi ấy chỉ là những đứa trẻ: bây giờ tôi thấy mình đã lớn, gần như đã già.

Ngày hôm sau tôi ra bến xe để giúp những vị khách mang hành lý. Tôi rất bối rồi, cả đêm tôi không ngủ được. Chiếc xe khách lại gần rồi dừng lại, các vị khách bước xuống xe. Tôi nhận ra ông Donato Sarratore và bà vợ Lidia, tôi nhận ra Marisa, mặc dù cô ta đã thay đổi rất nhiều, tôi nhận ra Clelia lúc nào cũng nấp một bên và Pino bé nhỏ giờ đã là một cậu bé nghiêm túc, và tôi đoán cậu nhóc đầy thất thường đang khiến bà mẹ khổ sở hẳn là cậu bé vẫn còn ngồi trên xe nôi vào cái lần cuối cùng tôi nhìn thấy gia đình Sarratore đầy đủ thành viên, dưới những hàng đống đồ vật mà bà Melina ném ra. Nhưng tôi không thấy Nino.

Marisa hồ hởi quàng tay qua cổ tôi khiến tôi vô cùng ngạc nhiên: suốt những năm trước kia, tôi chưa bao giờ, tuyệt đối chưa bao giờ nhớ về cô ta, trong khi cô ta bảo thường xuyên nghĩ về tôi với nỗi nhớ mong da diết. Khi cô ta đề cập đến khoảng thời gian ở khu phố và nói với bố mẹ cô rằng tôi là con gái nhà Greco, ông nhân viên gác cổng, bà Lidia, mẹ cô ta đã nhếch mép khó chịu và chạy ngay đến kéo đứa con trai nhỏ để mắng mỏ nó điều gì đó, trong khi ông Donato Sarratore bắt đầu bận bịu với đống hành lý mà không nói lấy một câu đại loại như: bố cháu có khỏe không?

Tôi đã thất vọng. Gia đình Sarratore ổn định phòng ốc còn tôi thì ra biển với Marisa. Cô ta biết rất rõ bãi biển Maronti và cả hòn đảo Ischia, cô đã sốt sắng muốn đến bến cảng sầm uất hơn, đến Forio và Casamicciola, nói chung là đâu cũng được trừ Barano vì theo cô ta đó là một nơi chán chết. Cô ta kể với tôi rằng cô đang học để làm thư ký doanh nghiệp và có một anh bạn trai mà tôi sẽ sớm biết vì anh ta sẽ đến thăm cô, nhưng một cách bí mật. Cuối cùng, cô ta nói một chuyện khiến tim tôi đập mạnh. Cô ta biết mọi thứ về tôi: cô ta biết tôi đang học cấp ba, biết rằng ở trường tôi học rất giỏi và tôi hẹn hò với Gino, con trai ông dược sĩ.

“Ai kể với cậu thế?”

“Anh trai tớ.”

Vậy là Nino đã nhận ra tôi! Vậy là anh ấy biết tôi là ai, và anh ấy không thờ ơ mà có thể là do ngại ngùng, khó xử hoặc xấu hổ vì lời tỏ tình mà anh ấy đã nói với tôi khi còn bé.

“Tớ chia tay Gino lâu rồi, tôi nói, anh trai cậu không cập nhật tin tức cẩn thận.”

“Anh ấy chỉ nghĩ đến học thôi, anh ấy nói với tớ ngần ấy chuyện về cậu là quá nhiều rồi, bình thường đầu óc anh ấy lúc nào cũng như trên mây ấy.”

“Thế anh ấy không đến à.”

“Anh ấy chỉ đến khi nào bố rời đi.”

Cô ta kể với tôi bằng giọng rất chỉ trích về Nino. Anh ấy là kiểu người vô cảm. Anh ấy chẳng hứng thú với cái gì bao giờ, không tức giận mà cũng chẳng lịch thiệp. Anh ấy khép mình trong chính cái vỏ riêng, điều duy nhất anh ấy quan tâm là học. Anh ấy chả thích gì, anh ấy là đồ máu lạnh. Người duy nhất có thể làm phiền anh ấy một chút là bố họ. Không phải là họ cãi nhau, anh ấy là một đứa con trai biết tôn trọng và vâng lời. Nhưng Marisa biết rõ một điều rằng Nino không thể chịu đựng được bố mình. Cô ta thì ngược lại, cô vô cùng yêu quý ông ấy. Đó là người đàn ông tốt bụng và thông minh nhất trên thế giới.

“Thế ông ấy ở có lâu không, bố cậu ấy? Bao giờ ông ấy rời đi?” tôi hỏi cô với sự quan tâm có lẽ là thái quá.

“Chỉ ba ngày thôi. Ông ấy phải về đi làm.”

“Vậy ba ngày nữa Nino sẽ đến?”

“Đúng thế. Anh ấy bịa là mình phải giúp gia đình một người bạn chuyển nhà.”

“Và sự thật không phải thế đúng không?”

“Anh ấy làm gì có bạn. Vả lại anh ấy còn chẳng dịch chuyển một hòn sỏi từ chỗ này sang chỗ kia giúp mẹ tớ, người duy nhất mà anh ấy còn có chút yêu quý, chứ đừng nói là giúp một người bạn!”

Chúng tôi tắm biển rồi hong khô người bằng cách đi dạo dọc bờ biển. Cô ta vừa cười vừa cho tôi xem một thứ mà tôi chưa từng để ý đến. Cuối bãi biển màu đen có những hình thù màu trắng bất động. Cô ta vừa cười vừa kéo tôi lên chỗ bãi cát bỏng rát và bất ngờ những hình thù đó trở nên rõ ràng là những con người. Người sống và phủ đầy bùn. Họ chữa bệnh theo cách đó, không ai biết vì điều gì. Chúng tôi nằm ườn trên bãi cát lăn lộn, huých vào nhau, chơi trò xác ướp giống như những người kia. Chúng tôi đã rất vui vẻ, sau đó chúng tôi lại xuống biển tắm lần nữa.

Buổi tối gia đình Sarratore dùng bữa trong căn bếp và họ mời cô Nella và tôi ăn tối cùng họ. Đó là một buổi tối tuyệt vời. Bà Lidia không nhắc gì đến khu phố nhưng, làn sóng thù địch đầu tiên qua đi, bà hỏi thăm tình hình của tôi. Khi Marisa nói với bà ấy rằng tôi rất chăm học và học cùng trường với Nino, bà đặc biệt trở nên tử tế. Nhưng người thân thiện nhất trong tất cả là ông Donato Sarratore. Ông ấy khen cô Nella, tán dương tôi vì kết quả học tập mà tôi đạt được, ông dành toàn bộ sự chú ý tới bà Lidia, chơi đùa với Ciro, với đứa con nhỏ, ông ấy muốn dọn dẹp và ngăn tôi rửa bát đĩa.

Tôi quan sát ông rất kỹ và ông ấy có vẻ là một người khác với người mà tôi từng nhớ. Đúng là ông ấy gầy hơn và để ria mép nhưng ngoại trừ vẻ ngoài thì có điều gì đó hơn thế đã thay đổi mà tôi không thể nắm rõ và điều đó hiện ra qua cách cư xử của ông ấy. Có thể ông ấy ân cần hơn bố tôi và lịch thiệp hơn mức bình thường.

Cảm giác này càng tăng lên trong hai ngày sau đó. Ông Sarratore không cho phép bà Lidia và hai đứa con gái chúng tôi mang theo bất cứ thứ gì khi đi ra biển. Ông ấy vác cái ô, túi xách cùng khăn tắm và đồ ăn trưa, cả lượt đi lẫn lượt về trong khi đường về nhà toàn là đường dốc. Ông ấy chỉ để chúng tôi xách đồ khi Ciro mè nheo và nằng nặc đòi bế. Cơ thể ông khô ráo, ít lông. Ông ấy mặc bộ đồ bơi màu sắc không rõ ràng, không phải bằng vải, có vẻ là loại len nhẹ. Ông ấy bơi rất lâu nhưng không ra xa bờ, ông ấy muốn cho tôi và Marisa xem kiểu bơi sải. Con gái ông cũng bơi giống bố, cánh tay giơ lên chậm chạp và rất gượng gạo, rồi tôi bắt đầu bắt chước họ ngay lập tức. Ông ấy nói bằng tiếng Ý nhiều hơn tiếng địa phương và có xu hướng nói dông dài, dùng những câu lắt léo và vòng vèo không ngờ, đặc biệt là với tôi. Ông ấy vui vẻ mời tôi, bà Lidia và Marisa chạy tới chạy lui trên bờ biển cùng mình để làm săn chắc cơ bắp, vừa chạy vừa chọc chúng tôi cười bằng cách nhăn mặt, nói giọng hài hước và bước đi kỳ cục. Khi ông ấy tắm biển cùng vợ, họ nổi sát bên nhau trên mặt biển, nói chuyện thì thầm và thường xuyên cười đùa. Ngày ông ấy rời đi, tôi thấy buồn, cũng như Marisa, bà Lidia và cô Nella. Ngôi nhà mặc dù vẫn vang lên những giọng nói của chúng tôi nhưng có vẻ yên lặng như một cái nhà xác. Thứ duy nhất an ủi tôi là cuối cùng Nino cũng đến.