← Quay lại trang sách

Chương 32

Tôi thử gợi ý Marisa đi ra bến cảng chờ anh ấy nhưng cô ấy từ chối, nói rằng anh trai không xứng đáng được chờ đón như thế. Nino đến vào buổi tối. Thân hình anh cao, rất gầy, áo sơ mi màu thiên thanh, quần sẫm màu, chân đi dép xăng đan và trên vai khoác một chiếc túi, anh ấy không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào khi gặp tôi trên đảo Ischia, trong ngôi nhà đó, đến nỗi tôi nghĩ rằng hẳn là ở Napoli họ có điện thoại và Marisa đã tìm cách báo tin cho anh ấy biết. Tại bàn ăn, anh nói năng nhát gừng và không xuất hiện vào bữa sáng. Anh ấy thức giấc muộn, chúng tôi cũng ra biển muộn và anh ấy gần như chẳng cầm gì theo. Anh lao xuống biển ngay, không chút do dự và bơi ra chỗ rộng một cách rất tự nhiên chứ không hề phô trương khả năng điêu luyện như bố mình. Anh ấy biến mất, tôi sợ rằng anh bị chết đuối, nhưng cả Marisa lẫn bà Lidia đều không lo lắng. Anh ấy lại xuất hiện gần hai giờ sau đó và bắt đầu đọc sách, vừa đọc vừa hút hết điếu này đến điếu khác. Anh ấy đọc sách cả ngày, không nói lời nào với chúng tôi và dúi các đầu thuốc lá đã tắt xuống cát thành hai hàng. Tôi cũng đọc sách, từ chối khi Marisa rủ đi dạo dọc bờ biển. Bữa tối anh ấy ăn thật nhanh rồi đi ra ngoài. Tôi dọn dẹp bàn, rửa bát đĩa và nghĩ đến anh ấy. Tôi tự trải giường cho mình ở trong bếp và lại cầm sách đọc để chờ anh quay về. Tôi đọc sách đến một giờ đêm rồi ngủ thiếp đi dưới ánh đèn còn đang bật và cuốn sách mở ra đặt trên ngực. Sáng sớm tôi thức dậy thì đèn đã tắt và cuốn sách đã được gập lại. Tôi tự nhủ chắc chắn là anh và tôi cảm nhận một ngọn lửa tình yêu chưa từng có chạy trong huyết quản.

Trong vòng vài ngày mọi thứ đã tiến triển. Tôi nhận ra anh ấy thỉnh thoảng nhìn tôi rồi quay sang chỗ khác. Tôi hỏi anh ấy đọc sách gì và nói với anh ấy cuốn sách mà tôi đọc. Chúng tôi trò chuyện về những cuốn sách của mình, điều ấy làm cho Marisa phát chán. Lúc đầu anh ấy còn có vẻ lắng nghe tôi một cách chăm chú, rồi giống hệt như Lila, một khi bắt đầu nói thì anh ấy để mình ngày càng cuốn theo những lời nói của bản thân. Vì muốn anh ấy nhận ra sự thông minh của mình, tôi đã nhăm nhe ngắt lời anh ấy, chen vào những lời bình phẩm, nhưng việc đó thật khó, anh ấy có vẻ vui vì tôi ở đây, nhưng chỉ khi tôi giữ yên lặng và lắng nghe, việc mà tôi sớm cam chịu. Vả lại anh ấy nói những điều mà tôi cảm thấy không thể hiểu được hoặc không thể nói một cách tự tin như anh ấy, hơn nữa anh ấy còn nói với thứ tiếng Ý mạnh mẽ và hấp dẫn.

Thỉnh thoảng Marisa lại ném nắm cát vào lưng chúng tôi hoặc hét lên chen ngang: “Vẫn chưa xong hả? Ai thèm quan tâm cái ông Dostoyevsky với mấy ông Karamazov chú!” Thế là Nino đột ngột dừng lại và đi ra xa dọc bờ biển, đầu cúi thấp, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ. Tôi ngồi một lúc với Marisa để nói chuyện về bạn trai của cô vì anh ta không thể bí mật đến gặp cô được nữa. Điều đó khiến cô bật khóc. Tôi cảm thấy tốt dần lên và không thể tin nổi rằng cuộc sống có thể như thế. Có lẽ, tôi nghĩ, những cô gái ở phố Via dei Mille - như cô gái mặc đồ màu xanh lá từ đầu đến chân chẳng hạn - cũng có một cuộc sống như thế này.

Cứ ba hay bốn ngày ông Donato Sarratore lại tới nhưng chỉ ở cùng lắm là hai mươi tư giờ rồi lại đi. Ông ấy bảo ông không thể ngừng nghĩ đến ngày 13 tháng Tám, khi ông sẽ ở lại Barano trọn vẹn hai tuần. Ngay khi bố xuất hiện, Nino trở thành một cái bóng. Anh ấy ăn, biến mất, rồi trở về khi đêm muộn và không nói bất cứ câu nào. Anh ấy nghe bố nói với nụ cười ngoan ngoãn và dù ông có nói gì đi nữa, dù không đồng tình thì anh ấy cũng chẳng lên tiếng phản đối. Lần duy nhất anh ấy nói điều gì đó một cách kiên quyết và rõ ràng là khi ông Donato đề cập tới ngày 13 tháng Tám mà ông đã mong đợi từ lâu. Thế là, hai phút sau, anh ấy nói với mẹ mình - chứ không phải với ông Donato - rằng ngay sau lễ Ferragosto [1] anh ấy phải quay lại Napoli vì đã hẹn gặp vài người bạn cùng lớp - họ định tụ tập ở một ngôi nhà nông thôn gần Avellino - và bắt tay vào làm bài tập hè. “Đó là lời nói dối, Marisa thầm thì với tôi, anh ấy chả có bài tập nào cả.” Nhưng bà mẹ lại khen anh ấy, ông bố cũng thế. Thậm chí ông Donato còn bắt đầu ngay tức thì một trong những bài diễn văn yêu thích của ông: Nino rất may mắn được đi học; ông ấy chỉ có thể học đến năm thứ hai ở trường kỹ thuật rồi phải bắt đầu đi làm; nhưng nếu ông có thể học hành như con trai mình, ai biết được ông ấy sẽ tiến xa đến đâu! Và ông ấy chốt lại: “Học đi, Ninù, cố lên. Bố rất tự hào về con! Hãy làm những điều mà bố chưa thực hiện được.”

Kiểu nói đó khiến Nino khó chịu hơn bất kỳ thứ gì khác. Sẵn sàng làm mọi thứ để thoát khỏi bố mình, cuối cùng anh ấy rủ tôi và Marisa ra ngoài cùng mình. Anh ấy nói lí nhí với bố mẹ như thể chúng tôi toàn hành hạ anh: “Các em ấy muốn ăn kem và đi dạo, con sẽ đưa hai đứa đi?”

Những lúc như thế Marisa rất sung sướng lao đi thay đồ còn tôi buồn bã vì chỉ có duy bốn bộ đồ rách nát. Nhưng có vẻ anh ấy không quan tâm lắm việc tôi xinh hay xấu. Ngay khi ra khỏi nhà anh ấy bắt đầu chuyện trò, điều này khiến Marisa thất vọng, cô ta nói thà ở nhà còn tốt hơn. Tôi thì chăm chút bắt từng lời Nino nói. Rồi tôi rất đổi kinh ngạc khi thấy trong đám đông ngoài bến cảng, trong khi đám thanh niên và hội ít tuổi hơn nhòm ngó tôi và Marisa, cười cợt và tìm cách tiếp cận chúng tôi, anh ấy không hề thể hiện vẻ sẵn sàng đánh nhau một chút nào, không như Pasquale, Rino, Antonio, Enzo khi bọn họ đi chơi với chúng tôi và khi ai đó liếc mắt nhìn chúng tôi quá lâu. Là vệ sĩ bảo vệ của chúng tôi thì anh ấy chẳng có giá trị mấy. Có lẽ bởi anh ấy bị cuốn theo những gì đang trôi qua trong đầu mình và mong muốn nói điều đó với tôi, anh ta để mặc cho mọi chuyện xảy ra.

Vậy là Marisa đã kết bạn với những chàng trai ở Forio: họ đến thăm cô ta ở Barano, cô ta rủ họ ra bãi biển Maronti cùng chúng tôi và chẳng mấy chốc, tối nào cô ta cũng đi chơi với họ. Cả ba chúng tôi đi ra bến cảng nhưng vừa đến nơi Marisa đã đi gặp những người bạn mới của mình (tôi không thể tưởng tượng được cảnh Pasquale cũng thoải mái như thế với Carmela, hoặc Antonio với Ada) còn tôi và Nino đi dạo dọc bờ biển. Sau đó chúng tôi gặp nhau vào khoảng mười giờ và quay trở về nhà.

Một buổi tối, ngay khi chỉ có mình chúng tôi, Nino bất ngờ nói với tôi rằng từ nhỏ anh ấy đã ghen tị với mối quan hệ giữa tôi và Lila. Anh ấy nhìn chúng tôi từ xa, lúc nào cũng ở bên nhau, lúc nào cũng chuyện trò và anh ấy muốn làm bạn với chúng tôi nhưng chưa bao giờ đủ dũng cảm. Rồi anh ấy cười và nói:

“Em có nhớ lời tỏ tình của anh không?”

“Có.”

“Anh đã rất thích em.”

Mặt tôi đỏ phừng phừng, tôi lẩm bẩm một cách ngu ngốc:

“Cảm ơn anh.”

“Anh đã nghĩ rằng chúng ta sẽ đính hôn và sẽ luôn ở bên nhau, cả ba chúng ta: anh, em và cô bạn của em.”

“Cả ba ư?”

Anh ấy cười vì chính sự ngây thơ của mình.

“Khi đó anh chẳng hiểu gì về chuyện cưới xin cả.”

Rồi anh ấy hỏi tôi về Lila,

“Cô bé ấy còn đi học không?”

“Không.”

“Thế cô ấy làm gì?”

“Giúp đỡ bố mẹ.”

“Cô ấy rất có tài, không ai theo kịp được cô ấy, cô ấy làm đầu óc anh rối bời!”

Anh ấy đã nói chính xác như thế - cô ấy làm đầu óc anh rối bời - và nếu như ban đầu tôi chỉ hơi khó chịu vì quả thật anh ấy vừa tiết lộ với tôi rằng lời tỏ tình khi ấy của anh chỉ nhằm chen chân vào mối quan hệ giữa tôi và Lila, thì đến đây tôi đã thực sự đau đớn, tôi cảm nhận thấy nỗi đau ngay giữa lồng ngực.

“Cậu ấy không còn như trước nữa, tôi nói, cậu ấy thay đổi rồi.”

Rồi tôi những muốn nói thêm rằng: “Anh đã nghe thấy những gì thầy cô nói về em ở trường chưa?” May mà tôi kiềm chế được. Tuy nhiên, kể từ cuộc trò chuyện đó, tôi không viết thư cho Lila nữa: tôi thấy khó khăn khi kể cho cậu ấy tất cả những gì đang xảy ra với mình và dù gì cậu ấy cũng không trả lời thư của tôi. Thay vào đó, tôi dành toàn bộ mối quan tâm của mình cho Nino. Tôi biết anh ấy dậy muộn và tôi kiếm đủ mọi cớ để không ăn sáng với mọi người. Tôi chờ anh ấy, đi ra biển cùng anh ấy, đích thân chuẩn bị đồ và mang đồ cho anh, chúng tôi tắm biển cùng nhau. Nhưng khi Nino bơi ra xa bờ, tôi cảm thấy mình không thể đi theo nên tôi quay trở lại bờ và lo lắng quan sát vệt nước mà anh để lại với một chấm nhỏ màu đen của cái đầu. Tôi đâm ra lo sợ lạc mất Nino và tôi hạnh phúc khi thấy anh ấy quay trở lại. Tóm lại, tôi yêu anh ấy, tôi biết điều đó và tôi hạnh phúc vì yêu anh.

Nhưng trong khi đó ngày lễ Ferragosto đang đến rất gần. Một buổi tối, tôi nói với anh rằng tôi không muốn ra bến cảng mà thích đi dạo trên bờ biển Maronti hơn, đó là một đêm trăng tròn. Tôi đã hy vọng rằng anh ấy sẽ đi cùng tôi, từ chối đưa cô em gái đang nài nỉ đòi ra bến cảng - cô ta kể với tôi rằng lúc đó cô đã có một anh bạn trai ở trên đảo, họ đã ôm hôn nhau, phản bội cậu bạn trai ở Napoli. Nhưng anh ấy đã đi với Marisa. Tôi, vì vấn đề nguyên tắc, tôi đã đi trên con đường đầy đá và sỏi dẫn ra bãi biển. Cát lạnh, xám đen dưới ánh trăng, biển chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào. Không có lấy một bóng người và tôi bật khóc vì cô quạnh. Tôi là cái gì, tôi là ai? Tôi thấy mình xinh xắn trở lại, không còn mụn, mặt trời và biển cả đã khiến tôi mảnh mai, thế nhưng người mà tôi thích và muốn người đó thích mình lại không hề có chút tình cảm nào với tôi. Tương lai của tôi có dấu hiệu gì phía trước? Số phận của tôi là gì? Tôi nghĩ tới khu phố như một vực thẳm mà cố gắng thoát khỏi nó là điều viễn vông. Rồi tôi nghe thấy tiếng lạo xạo trên cát, quay người lại, tôi nhìn thấy bóng Nino. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Chắc anh ấy quay về rồi một giờ sau ra đón em gái. Tôi thấy anh bồn chồn, đập gót chân trái xuống cát. Anh ấy không nói về những cuốn sách mà bất ngờ bắt chuyện về người cha của mình:

“Anh sẽ dành cả cuộc đời mình, anh nói như thể đây là một nhiệm vụ, để cố gắng không giống ông ấy.”

“Ông ấy là người tử tế.”

“Ai cũng nói vậy.”

“Thế thì sao?”

Anh ta nhăn mặt mỉa mai mà trong vài giây nó khiến anh trở nên xấu xí.

“Bà Melina khỏe không?”

Tôi nhìn anh kinh ngạc. Tôi đã rất cẩn thận không bao giờ nhắc đến bà Melina trong những ngày chỉ toàn những cuộc trò chuyện tán gẫu này, và giờ chính anh là người nói về điều đó.

“Cũng ổn.”

“Bà ấy từng là tình nhân của bố anh. Ông ấy biết rõ rằng bà Melina rất dễ bị tổn thương nhưng ông vẫn tiếp tục chinh phục bà ấy chỉ vì cái tính kiêu ngạo. Vì tính tự phụ mà ông ấy sẽ khiến người khác đau khổ mà không bao giờ cảm thấy mình có trách nhiệm. Vì ông ấy tin rằng mình có thể đem lại hạnh phúc cho mọi người, tin rằng ông sẽ được tha thứ mọi chuyện. Ông đi lễ Chủ nhật hằng tuần. Ông đối xử với con cái bằng sự tôn trọng. Ông toàn tâm toàn ý với mẹ anh. Nhưng ông lại liên tục phản bội bà. Ông ấy là kẻ đạo đức giả, thật ghê tởm.”

Tôi không biết nói gì với Nino. Trong khu phố, những chuyện tồi tệ hơn còn có thể xảy ra, bố con thường động tay động chân như anh Rino và ông Fernando chẳng hạn. Nhưng bạo lực trong vài câu nói kia được nói ra một cách thận trọng khiến tôi đau lòng. Nino căm ghét bố mình bằng tất cả sức lực của anh ấy, đấy là lý do vì sao anh ta nói nhiều về anh em Karamazov. Nhưng đó không phải vấn đề. Điều khiến tôi vô cùng bối rối là ông Donato Sarratore, sau những gì tôi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, ông ấy cũng không có gì đáng chê trách, ông ấy là người cha mà bất kỳ cô bé cậu bé nào cũng mong ước, và thực tế là Marisa tôn sùng ông ấy. Hơn nữa, nếu tội lỗi của ông ấy là khả năng yêu đương thì tôi không thấy gì đặc biệt xấu xa cả - ngay cả mẹ tôi còn giận dữ nói về bố tôi rằng ai mà biết được ông ấy đã làm những trò gì. Do đó những lời lẽ đả kích, giọng điệu sắc bén ấy thật kinh khủng đối với tôi. Tôi lẩm bẩm:

“Ông ấy và bà Melina đắm chìm trong đam mê giống như nữ hoàng Dido và người hùng Aeneas. Đó là một mối tình đau khổ nhưng cũng rất cảm động.”

“Ông ấy đã thề trước Chúa sẽ chung thủy với mẹ anh! anh ấy bất chợt cao giọng, ông ấy không tôn trọng Người lẫn vợ mình!” Và anh ấy nóng giận bật dậy, đôi mắt long lanh tuyệt đẹp. “Đến cả em cũng không hiểu anh,” anh ấy vừa nói vừa sải bước bỏ đi.

Tôi đi theo anh, tim đập thình thịch.

“Em hiểu anh,” tôi thì thào và rón rén nắm lấy cánh tay của anh.

Chúng tôi thậm chí chưa từng động chạm cơ thể, sự tiếp xúc này đốt cháy các ngón tay tôi và tôi buông anh ra ngay lập tức. Nino cúi xuống và hôn lên môi tôi, một nụ hôn rất nhẹ.

“Ngày mai anh đi,” anh ấy nói.

“Nhưng ngày kia mới là ngày 13 mà!”

Anh ấy không trả lời. Chúng tôi quay lại Barano, nói chuyện về những cuốn sách rồi đi đón Marisa ở bến cảng. Tôi cảm nhận bờ môi của anh trên môi tôi.

[1] Feragosto (ngày Đức Mẹ lên trời theo Công giáo) là một ngày lễ lớn được tổ chức rộng rãi trên toàn nước Ý vào ngày 15 tháng Tám hằng năm.