Chương 35
Bức thư đã làm tôi băn khoăn rất nhiều. Thế giới của Lila, như thường lệ, đã nhanh chóng bao trùm lên thế giới của tôi. Tôi thấy tất cả những gì mình viết cho cậu ấy trong tháng Bảy và tháng Tám thật tầm thường và tôi điên cuồng muốn gỡ gạc. Tôi không ra biển mà bắt tay ngay vào viết một bức thư trả lời nghiêm túc với văn phong gãy gọn, rõ ràng và quen thuộc với thư của cậu ấy. Nhưng nếu như các bức thư trước tôi viết ra rất dễ dàng - tôi viết hết trang này đến trang khác chỉ trong vài phút đồng hồ mà không bao giờ sửa lại - thì bức thư này tôi đã phải viết đi viết lại mà nó vẫn đầy mùi giả tạo: lòng căm thù của Nino đối với cha mình, vai trò câu chuyện của bà Melina trong việc làm nảy sinh tâm trạng buồn bã của tôi, toàn bộ mối quan hệ của tôi với gia đình Sarratore và cả nỗi lo lắng của tôi về những gì đang xảy ra với cậu ấy. Ông Donato trên thực tế là một người đàn ông xuất chúng, trong thư lại biến thành người cha của một gia đình tầm thường; và chính tôi, khi viết về Marcello, tôi chỉ đưa ra được những lời khuyên hời hợt. Cuối cùng, thứ duy nhất có vẻ chân thực là nỗi thất vọng vì nhà cậu ấy có ti vi còn tôi thì không.
Tóm lại, tôi không thể trả lời cậu ấy mặc dù đã tách mình khỏi biển, mặt trời và niềm vui ở bên Ciro, Pino, Clelia, Lidia, Marisa, ông Sarratore. May mà cô Nella bất ngờ giữ tôi trên sân thượng bầu bạn và mang cho tôi một cốc xi rô hạnh nhân. Và may sao, khi từ ngoài biển trở về, gia đình Sarratore lấy làm tiếc vì tôi ở nhà và họ lại tổ chức tiệc chúc mừng tôi. Bà Lidia muốn tự tay chuẩn bị một chiếc bánh ga tô phủ đầy kem, cô Nella mở một chai rượu Vermouth, ông Donato thì hát những bài truyền thống của Napoli, Marisa tặng tôi một con cá ngựa bằng sợi gai mà cô ta được mua cho tối hôm trước ở ngoài bến cảng.
Tôi đã bình tĩnh lại nhưng vẫn không thể gạt ra khỏi đầu mình sự thật là Lila đang gặp rắc rối trong khi tôi đang vui vẻ và được mọi người yêu mến. Tôi đã nói với giọng hơi nghiêm trọng rằng tôi đã nhận được một bức thư của một có bạn và cô ấy cần tôi nên tôi nghĩ mình sẽ rời đi sớm hơn dự kiến. “Cùng lắm là ngày kia,” tôi thông báo dù chính mình cũng không chắc lắm. Thực tế là tôi chỉ nói để được nghe thấy cô Nella bảo rằng cô rất tiếc, bà Lidia nói Ciro sẽ buồn lắm, Marisa sẽ thất vọng còn ông Sarratore thì thốt lên vẻ tiếc nuối: “Chúng ta sẽ ra sao nếu không có cháu đây?” Mọi thứ đều khiến tôi xúc động và hài lòng hơn với bữa tiệc.
Rồi Pino và Ciro bắt đầu ngáp nên bà Lidia và ông Donato đã đưa chúng đi ngủ. Marisa giúp tôi rửa bát đĩa, cô Nella nói nếu tôi muốn nghỉ ngơi thêm chút ít thì cô ấy sẽ dậy chuẩn bị bữa sáng. Tôi phản đối, đó là nhiệm vụ của tôi. Tất cả, từng người một trở về phòng, chỉ mình tôi ở lại. Tôi dọn giường của mình trong cái góc quen thuộc và kiểm tra xem có gián hay muỗi không. Ánh mắt tôi liếc thấy mấy cái nồi đồng.
Lời lẽ của Lila mới sống động làm sao! Tôi nhìn những cái nồi mà lòng ngày càng lo lắng. Tôi nhớ rằng cậu ấy vẫn luôn thích ánh sáng lấp lánh của chúng và khi rửa, cậu ấy chăm chút đánh bóng chúng vô cùng tỉ mỉ. Không phải ngẫu nhiên mà bốn năm trước, cậu ấy đã đặt lên một chiếc nồi đồng vệt máu chảy ra từ cổ lão Achille, khi lão bị đâm. Và nó vẫn còn đó khi lúc này, cậu ấy đang nén lại tâm trạng bị đe dọa và lo âu trước một lựa chọn khó khăn xảy đến với mình, bằng cách làm nổ tung chiếc nồi như một tín hiệu, như thể hình dạng của nó đột ngột biến mất. Tôi biết phải hình dung thế nào về những chuyện đó nếu không có cậu ấy? Liệu tôi có thể thổi hồn vào mỗi đồ vật và để nó đồng điệu với cuộc đời của tôi không? Tôi tắt đèn. Tôi cởi quần áo và đặt mình xuống giường cùng bức thư của Lila và cái thẻ đánh dấu trang màu thiên thanh của Nino, những thứ quý giá nhất mà tôi có trong thời điểm đó.
Làn mưa ánh trăng hắt vào từ cửa sổ lớn. Tôi hôn lên tấm thẻ đánh dấu trang như vẫn làm mỗi buổi tối, cố gắng đọc lại bức thư của cô bạn dưới ánh sáng yếu ớt. Những chiếc nồi sáng lóe lên, cái bàn kêu cót két, trần nhà đè nặng lên ngôi nhà tràn ngập không khí buổi đêm và biển khơi. Tôi lại thấy xấu hổ trước khả năng viết lách của Lila, trước những thứ mà cậu ấy biết sáng tạo còn tôi thì không, mắt tôi nhòa đi. Tôi hạnh phúc, chắc chắn rồi, vì cậu ấy thật tài giỏi dù không đến trường, cũng không có sách vở của thư viện, nhưng niềm hạnh phúc đó lại khiến tôi tủi thân.
Rồi tôi nghe có tiếng bước chân. Tôi nhìn thấy bóng ông Sarratore bước vào bếp, đi chân trần, mặc bộ đồ ngủ màu xanh. Tôi kéo chăn lên. Ông ấy đến chỗ vòi nước, lấy một cốc nước uống. Ông nán lại trước bồn rửa bát vài giây, đặt cốc nước xuống và đi gần đến giường tôi. Ông ấy ngồi xổm xuống cạnh tôi, cùi chỏ tì lên mép tấm ga trải giường.
“Ta biết cháu còn thức,” ông nói.
“Vâng.”
“Đừng nghĩ về cô bạn của cháu nữa, nghỉ ngơi đi!”
“Bạn ấy không khỏe, bạn ấy cần cháu?”
“Ta mới là người cần cháu,” ông nói rồi vươn người tới hôn lên miệng tôi, không nhẹ nhàng như con trai ông mà dùng lưỡi để cạy hai bờ môi tôi.
Tôi nằm im bất động.
Ông ta tiếp tục hôn tôi say đắm, gạt nhẹ tấm chăn ra để lấy tay lần lên ngực tôi, sờ soạng tôi dưới lớp áo ngủ. Rồi ông ta dừng lại và lần xuống giữa chân tôi, ấn mạnh hai ngón tay lên quần lót. Tôi không nói cũng không làm gì cả, tôi cứng đờ trước hành động của ông, trước nỗi sợ hãi và trước khoái cảm dù tôi không mong muốn. Ria mép ông ta đâm vào môi trên, cái lưỡi sần sùi. Ông ta từ từ dứt khỏi miệng tôi và rời tay ra.
“Tối mai chúng ta sẽ có cuộc đi dạo tuyệt vời trên bãi biển, ta và cháu, ông ta nói với giọng khàn khàn, ta rất thích cháu và ta biết cháu cũng rất yêu quý ta. Có đúng không?”
Tôi không nói gì. Ông ta lại lướt qua đôi môi tôi một lần nữa, thì thầm chúc tôi ngủ ngon, rồi đứng dậy và ra khỏi căn bếp. Tôi vẫn nằm im, không rõ trong bao lâu. Tôi cố gắng thoát khỏi cảm giác của cái lưỡi và những cái vuốt ve sờ soạng của ông ta nhưng không thể. Nino đã muốn cảnh báo tôi, anh ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra ư? Tôi cảm nhận được nỗi căm thù không thể kìm nén đối với Donato Sarratore và kinh tởm chính mình, vì thứ khoái cảm vẫn lưu lại trong cơ thể. Giờ đây chuyện ấy có vẻ khó tin, nhưng theo những ký ức xưa cũ nhất mà tôi nhớ được, tôi chưa từng tự mang lại khoái cảm cho mình cho tới tối hôm đó, tôi không biết nó là gì, cảm nhận được nó trong người khiến tôi kinh ngạc. Tôi không biết mình giữ nguyên tư thế đó trong bao lâu. Rồi những tia sáng đầu tiên xuất hiện, tôi cựa quậy, thu dọn toàn bộ đồ đạc, gấp lại giường, viết hai dòng cảm ơn cô Nella rồi rời đi.
Hòn đảo gần như không có âm thanh gì, mặt biển phẳng lặng, chỉ có mùi hương của biển là đậm đặc. Bằng những đồng tiền mẹ để cho tôi hơn một tháng trước, tôi bắt chuyến tàu đầu tiên khởi hành. Ngay khi tàu nhổ neo và hòn đảo xa dần với sắc màu dịu nhẹ của buổi sớm mai, tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có gì đó để kể cho Lila mà không có chuyện cậu ấy có thể đáp lại bằng một điều gì đó đáng nhớ không kém. Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra rằng sự chán ghét đối với ông Sarratore và sự ghê tởm với chính mình sẽ ngăn tôi mở miệng. Quả thật đây là lần đầu tôi phải lựa lời để kể về cái kết bất ngờ trong kỳ nghỉ của mình.