← Quay lại trang sách

Chương 36

Tôi trở về thành phố Napoli đắm chìm trong một mùi hôi thối và nóng bức ngột ngạt. Mẹ tôi, không nói lời nào về ngoại hình mới của tôi - không còn mụn và đen sạm vì bêu nắng, bà trách tôi vì trở về sớm hơn dự kiến.

“Con đã làm trò gì vậy? bà nói, con làm mấy trò ngu ngốc rồi bị cô bạn của cô giáo đuổi về hả?”

Còn bố tôi lại khác, mắt ông long lanh và ông khen, nhắc đi nhắc lại cả trăm lần câu: “Ôi Đức mẹ, tôi có đứa con gái xinh đẹp làm sao!” Mấy đứa em tôi thì nói với vẻ khinh thường: “Nhìn chị cứ như dân da đen í.”

Tôi soi gương và cũng bàng hoàng nhận ra: nắng đã biến da tôi thành màu bánh mật rạng rỡ, nhưng mặt, cánh tay và chân thì như được tô màu vàng sậm. Chừng nào tôi còn đắm chìm trong màu sắc của Ischia, xung quanh toàn là những khuôn mặt cháy nắng thì sự thay đổi của tôi có vẻ hợp với môi trường; còn bây giờ, một khi quay về với khung cảnh khu phố, nơi mỗi gương mặt, mỗi con phố đều giữ vẻ xanh xao ốm yếu, ngoại hình mới của tôi lại có vẻ kệch cỡm, gần như khác thường. Con người, nhà cửa, đường sá đông đúc và bụi bặm khiến tôi cảm tưởng giống một bức ảnh in kém, như trên những tờ báo.

Tôi chạy đi tìm Lila ngay khi có thể. Tôi đứng dưới sân gọi, cậu ấy thò mặt ra và vội vã chạy ra ngoài. Cậu ấy ôm chầm lấy tôi, hôn tôi, khen tôi không ngớt cứ như chưa từng làm thế bao giờ, đến nỗi tôi choáng ngợp bởi ngần ấy tình cảm được bộc lộ ra ngoài. Lila vẫn như vậy, nhưng trong hơn một tháng qua, cậu ấy còn đang thay đổi thêm. Cậu ấy không còn dáng vẻ của một cô bé mà là một phụ nữ, một phụ nữ ít nhất đã được mười tám tuổi, mà với tôi thế tức là người lớn. Những bộ quần áo cũ đã ngắn và chật, như thể cậu ấy lớn lên trong vòng vài phút và chúng ôm sát cơ thể cậu ấy quá mức cần thiết. Cậu ấy còn cao lên, bờ vai thẳng, cơ thể đã có đường cong. Khuôn mặt nhợt nhạt với cái cổ gầy của cậu ấy với tôi là một nét đẹp tinh tế và hiếm ai có.

Lila có vẻ căng thẳng, cậu ấy nhìn ngó xung quanh khi đi trên phố, ngoái về sau nhưng không nói lý do với tôi. Cậu ấy chỉ bảo: “Đi với tớ,” và muốn tôi đi cùng đến cửa hàng tạp hóa của Stefano. Cậu ấy khoác tay tôi và nói: “Đây là chuyện tớ chỉ có thể làm với cậu, may mà cậu đã về: tớ cứ tưởng phải đợi đến tận tháng Chín.”

Trên đường đến công viên, chúng tôi chưa bao giờ đi dính sát vào nhau và hạnh phúc đến thế vì được gặp lại nhau. Cậu ấy kể rằng mọi chuyện ngày một tệ hơn. Tối hôm trước, Marcello mang bánh ngọt và sâm banh đến rồi tặng cậu ấy một chiếc nhẫn nạm kim cương. Cậu ấy nhận nó và đeo lên tay để tránh phiền hà trước mặt bố mẹ, nhưng ngay trước khi anh ta ra về, ở cửa nhà, cậu ấy trả nó lại một cách phũ phàng. Marcello phản đối, đe dọa cậu ấy như anh ta vẫn làm dạo gần đây, ngày một thường xuyên hơn, rồi anh ta bật khóc. Ông Fernando và bà Nunzia nhận ra ngay có chuyện không ổn. Mẹ cậu ấy quý mến Marcello, bà thích những món đồ tốt mà anh ta mang đến mỗi tối và hãnh diện sở hữu một cái ti vi; còn ông Fernando cảm thấy cuộc sống vất vả của mình sắp đến hồi kết bởi vì, nhờ mối quan hệ thông gia tương lai với nhà Solara, ông có thể trông đợi vào một tương lai không chút phiền muộn. Thế là, ngay khi Marcello ra về, cả hai đã tra hỏi cậu ấy nhiều hơn bình thường để biết chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên, lần đầu tiên, sau ngần ấy thời gian, anh Rino đã bảo vệ em gái, anh ta gào lên rằng nếu em gái mình không muốn một thằng đần như Marcello thì con bé có quyền bất khả xâm phạm là từ chối thằng đó và nếu họ cứ khăng khăng gả cậu ấy cho hắn thì đích thân anh ta sẽ đốt hết: nhà, tiệm giày, chính anh ta và cả gia đình. Cha con xông vào đánh nhau, bà Nunzia đứng giữa can ngăn và hàng xóm láng giềng đều mất giấc. Không chỉ vậy: Rino bực tức lao lên giường, anh ta đột nhiên lăn ra ngủ và một tiếng sau lại bị mộng du. Họ tìm thấy anh trong bếp, đang châm hết que diêm này sang que diêm khác và huơ qua van bình ga để xem có bị rò không. Bà Nunzia hoảng hốt gọi Lila dậy và bảo: “Thằng Rino muốn thiêu sống cả nhà thật kìa!” Lila chạy ra xem và trấn an mẹ mình: anh Rino đang ngủ và đang nằm mơ, ngược lại với khi thức, anh ta thực sự lo bị rò rỉ khí ga. Cậu ấy đưa anh trai về giường và đặt anh ngủ tiếp.

“Tớ không thể chịu được nữa, cậu ấy kết luận, cậu không biết tớ đang trải qua chuyện gì đâu, tớ phải thoát khỏi chuyện này.”

Cậu ấy ghì lấy người tôi như thể tôi có thể tiếp thêm năng lượng cho cậu ấy.

“Cậu thì ổn, cậu ấy nói, và mọi chuyện với cậu đều ổn: cậu phải giúp tớ.”

Tôi nói cậu ấy có thể tin tưởng mọi thứ vào tôi và cậu ấy có vẻ nhẹ nhõm, cậu ấy ôm chặt lấy cánh tay tôi thì thầm:

“Nhìn kìa!”

Tôi thấy từ xa một đốm màu đỏ đang nhấp nháy đèn.

“Cái gì thế?”

“Cậu không nhìn thấy à?”

Tôi không thấy rõ.

“Đó là cái xe mới Stefano tự mua.”

Chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa hàng tạp hóa mới được cơi nới, giờ có hai lối vào và rất đông khách. Các bà các chị khách trong lúc chờ đến lượt phục vụ đã đưa mắt nhìn biểu tượng của sự giàu sang và cao quý đó một cách đầy ngưỡng mộ: trong khu phố chưa từng có phương tiện nào giống như thế, toàn bộ bằng kính và kim loại, mui trần. Một chiếc xe hơi dành cho các quý ông, khác hẳn chiếc Millecento của nhà Solara.

Tôi đi vòng quanh chiếc xe trong khi Lila đứng trong bóng râm và quan sát đường phố, như thể cậu ấy đang chờ bị tấn công bất kỳ lúc nào. Tại cửa vào hàng tạp hóa, Stefano xuất hiện trong chiếc tạp dề nhem nhuốc, cái đầu to và vầng trán cao mang lại cảm giác hơi mất cân xứng nhưng không gây khó chịu. Anh ta băng qua đường, chào tôi một cách thân thiết và bảo:

“Trông em tuyệt quá! Nhìn như một diễn viên vậy!”

Anh ta cũng có vẻ khỏe khoắn: anh ta bị bắt nắng giống tôi, có khi chúng tôi là hai người duy nhất trong cả khu phố được hưởng cái không khí lành mạnh như vậy. Tôi nói với anh ta:

“Người anh đen hết rồi kìa!”

“Anh đi nghỉ một tuần.”

“Ở đâu?”

“Ở đảo Ischia.”

“Em cũng ở Ischia.”

“Anh biết, Lina đã bảo với anh: anh đã tìm em nhưng không gặp.”

Tôi chỉ chiếc xe:

“Nó đẹp đấy!”

Stefano tỏ vẻ đồng tình khiêm tốn trên khuôn mặt. Anh ta ám chỉ Lila với ánh mắt thích thú:

“Anh mua nó cho bạn em mà cô ấy không muốn tin.” Tôi nhìn Lila đang đứng trong bóng râm, nghiêm trọng với biểu cảm căng thẳng. Stefano hơi mỉa mai cậu ấy: “Giờ Lenuccia về rồi, em sẽ làm gì?”

Lila trả lời như thể cậu ấy khó chịu với chuyện đó:

“Chúng ta đi thôi. Nhưng ta đã thỏa thuận: anh rủ cậu ấy, không phải tôi: tôi chỉ đi cùng hai người thôi.”

Anh ta mỉm cười và quay trở vào cửa hàng.

“Chuyện gì thế?” tôi ngơ ngác hỏi.

“Tớ không biết,” cậu ấy đáp, ý muốn nói là cậu ấy không biết chính xác mình đang dính vào chuyện gì. Cậu ấy mang vẻ mặt như lúc phải làm một phép tính khó, nhưng không có vẻ xấc xược mọi khi: rõ ràng cậu ấy đang lo lắng, như thể đang thử làm một thí nghiệm mà không rõ kết quả. “Mọi chuyện đã bắt đầu, cậu ấy nói với tôi, khi chiếc xe này xuất hiện.” Stefano mới đầu còn đùa cợt rồi ngày càng nghiêm túc hơn, anh ta thề đã mua chiếc xe cho cậu ấy, vì hân hạnh được mở cửa xe cho cậu ấy và mời cậu lên xe một lần. “Chiếc xe này là dành cho em, chỉ cho mình em!” anh ta tuyên bố với cậu ấy. Và từ khi người ta chuyển chiếc xe đến, vào cuối tháng Bảy, anh ta liên tục mời cậu ấy - nhưng không quấy rầy mà lịch thiệp - đầu tiên là đi dạo một vòng với anh ta và Alfonso, rồi với anh ta và Pinuccia, rồi thậm chí với anh ta và mẹ anh ta. Nhưng cậu ấy luôn từ chối. Cuối cùng cậu ấy đã hứa với anh ta: “Tôi sẽ đi khi nào Lenuccia trở về từ Ischia.” Và bây giờ chúng tôi ở đó và điều gì phải đến sẽ đến.

“Thế anh ta có biết về Marcello không?”

“Chắc chắn là anh ta biết.”

“Thế giờ thế nào?”

“Anh ta cứ nài nỉ thôi.”

“Tớ sợ, Lila à.”

“Cậu có nhớ chúng ta đã làm bao nhiêu việc mà chúng ta sợ không? Tớ đã cố tình đợi cậu về.”

Stefano quay trở lại khi đã cởi tạp dề: mái tóc đen, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt đen láy, áo sơ mi trắng và quần tối màu. Anh ta mở cửa xe, ngồi sau vô lăng và nâng mui xe. Tôi định chui vào ghế sau chật hẹp của xe nhưng Lila ngăn tôi lại và ngồi vào đó. Tôi chẳng thoải mái gì khi ngồi cạnh Stefano, anh ta lên đường ngay lập tức hướng về phía những tòa nhà mới xây.

Hơi nóng hòa cùng với gió. Tôi thấy dễ chịu, vừa vì đang say sưa với tốc độ, vừa vì sự điềm tĩnh toát ra từ con người của Carracci. Có vẻ Lila đã giải thích hết cho tôi mà chẳng khác nào không giải thích gì. Đúng là có một chiếc xe thể thao mới sáng bóng vừa được mua chỉ để chở cậu ấy đi lòng vòng, và chuyến đi ấy vừa mới bắt đầu. Đúng là chàng trai trẻ này, mặc dù biết chuyện về Marcello Solara, đã phá vỡ các quy tắc của đàn ông mà không hề tỏ ra chút lo lắng nào. Đúng là có tôi, bị lôi vào chuyện đó một cách vội vàng để che giấu những lời bí mật, thậm chí có thể là tình bạn giữa họ, nhờ vào sự hiện diện của tôi. Nhưng là kiểu bạn gì? Chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng đang xảy ra với cuộc dạo chơi trên xe này, nhưng Lila không thể hoặc không muốn cung cấp cho tôi những chi tiết cần thiết để hiểu. Cậu ấy nghĩ cái gì trong đầu? Không thể có chuyện cậu ấy không biết mình đang gây ra một trận lôi đình còn kinh khủng hơn lúc cậu ấy ném giấy tẩm mực trong lớp học. Tuy vậy cũng có khả năng là cậu ấy không thực sự nhắm đến điều gì cụ thể cả. Cậu ấy là thế, phá vỡ mọi sự cân bằng chỉ để xem mình có thể gắn lại chúng bằng cách nào khác. Vì thế mà chúng tôi ở đây, chạy xe thật nhanh, làn tóc bay trong gió, Stefano lái xe rất tài tình và tôi, đứa ngồi cạnh, cứ như người yêu của anh ta vậy. Tôi nghĩ đến cách anh ta nhìn tôi, khi nói rằng trông tôi như diễn viên. Tôi nghĩ tới khả năng lúc này anh ta thích mình hơn cả bạn mình. Tôi hoảng sợ khi nghĩ đến tình huống Marcello Solara bắn chết anh ta. Con người đáng mến với những cử chỉ tự tin của anh ta sẽ tan biến, giống như chiếc nồi mà Lila đã viết trong thư cho tôi.

Chiếc xe vòng qua các tòa nhà mới nhằm tránh đi qua quán bar Solara.

“Anh chẳng quan tâm Marcello nhìn thấy chúng ta hay không, Stefano nói một cách bình thản, nhưng nếu em bận tâm thì được thôi.”

Chúng tôi chui qua đường hầm để phóng về phía đường Marina. Đó là con đường tôi và Lila đã đi nhiều năm trước, khi cơn mưa ập đến. Tôi nhắc lại quãng thời gian đó, cậu ấy cười và Stefano muốn chúng tôi kể cho anh ta nghe. Chúng tôi kể lại mọi chuyện, cả ba rất vui vẻ và trong khi nói chuyện chúng tôi đã tới Granili.

“Các em thấy thế nào? Nó chạy nhanh phải không?”

“Cực nhanh,” tôi hào hứng nói.

Lila không bình luận gì. Cậu ấy nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại vỗ vào vai tôi để chỉ cho tôi những ngôi nhà hay cảnh nghèo đói rách rưới trên phố, như thể cậu ấy nhìn thấy ở đó một sự khẳng định về điều gì và tôi phải ngay lập tức hiểu ra. Rồi cậu ấy đột ngột hỏi Stefano một cách nghiêm túc:

“Anh có thực sự khác biệt không?”

Anh ta nhìn cậu ấy qua gương chiếu hậu.

“Khác với ai?”

“Anh biết mà.”

Anh ta không trả lời ngay. Rồi anh ta nói bằng tiếng địa phương:

“Em muốn anh nói sự thật không?”

“Có.”

“Mục đích của anh là thế nhưng anh không biết nó sẽ đi đến đâu.”

Tại thời điểm đó tôi đã xác nhận được rằng Lila đã khiến tôi im lặng không ít lần trên đường. Giọng điệu đầy ngụ ý đó đã chứng minh rằng giữa họ có một thỏa thuận và họ đã nói chuyện nhiều lần trước đó, một cách nghiêm túc chứ không phải để đùa cợt. Tôi đã bỏ lỡ điều gì trong thời gian trên đảo Ischia? Tôi quay ra nhìn cậu ấy, cậu ấy không đáp lại ngay và tôi nghĩ rằng câu trả lời mơ hồ của Stefano khiến cậu ấy lo lắng. Tôi nhìn cậu ấy tắm mình dưới nắng, hai mắt lim dim, chiếc áo sơ mi căng lên vì bộ ngực và vì gió thổi.

“Cái nghèo nơi đây còn khủng khiếp hơn chỗ chúng ta,” Lila nói. Rồi cậu ấy cười và nói thêm một điều chẳng liên quan: “Đừng tưởng là tôi đã quên vụ anh muốn chọc thủng lưỡi tôi!”

Stefano gật đầu đồng ý.

“Đó là một giai đoạn khác rồi,” anh ta nói.

“Chỉ có kẻ hèn nhát mới không chịu tiến lên! Anh còn to gấp đôi tôi đấy.”

Anh ta mỉm cười khó chịu và nhấn ga thẳng hướng đến bến cảng mà không trả lời. Chuyến đi kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi đã quay về phố Rettifilo và quảng trường Garibaldi.

“Anh trai em không được khỏe,” Stefano nói khi chúng tôi gần về đến khu phố. Anh ta vẫn nhìn cậu ấy qua gương chiếu hậu và hỏi: “Những đôi giày bày trong cửa hàng là em làm à?”

“Sao anh lại biết chuyện đôi giày?”

“Rino chỉ toàn nói về chúng.”

“Thế thì sao?”

“Chúng đẹp vô cùng.”

Cậu ấy nheo mắt, nhíu lại gần như nhắm chặt:

“Anh mua chúng đi,” cậu ấy nói giọng gây sự.

“Các em bán giá bao nhiêu?”

“Nói chuyện với bố tôi ấy.”

Stefano quay ngoắt đầu xe làm tôi nghiêng người đập vào cánh cửa, chúng tôi đi vào con phố có cửa hàng giày.

“Anh làm gì thế?” Lila thắc mắc, giờ đã cuống lên.

“Em bảo mua thì anh mua.”