Chương 37
Anh ta dừng xe trước tiệm giày, mở cửa xe cho tôi và nắm lấy tay để giúp tôi xuống xe. Anh ta không để tâm đến Lila, cậu ấy tự xoay xở và ở lại phía sau. Anh ta và tôi dừng lại trước cửa kính, trước con mắt của anh Rino và ông Fernando từ bên trong cửa hàng, tò mò và bối rối nhìn chúng tôi.
Khi Lila bước tới, Stefano mở cửa nhường tôi vào trước và bước vào mà không nhường lối cho cậu ấy. Anh ta vô cùng lịch sự với bố và anh trai của Lila, hỏi liệu có thể xem mấy đôi giày không. Rino vội vàng lấy giày, anh ta xem xét rồi khen:
“Đôi giày vừa nhẹ vừa chắc chắn, và còn có đường khâu thật đẹp.” Anh ta hỏi tôi: “Em thấy thế nào, Lenù?”
Tôi vô cùng bối rối:
“Chúng rất đẹp.”
Anh ta quay sang ông Fernando:
“Con gái chú đã nói với cháu rằng cả ba bố con đã làm việc rất chăm chỉ và mọi người có kế hoạch làm những đôi giày khác nữa, cho cả phụ nữ.”
“Đúng,” anh Rino vừa nói vừa ngạc nhiên nhìn em gái.
“Đúng, ông Fernando thận trọng nói, nhưng không phải ngay bây giờ.”
“Vậy không biết có bản vẽ nào để hiểu rõ hơn không?”
Anh Rino bảo em gái, hơi căng thẳng vì sợ bị từ chối:
“Đi lấy các bản phác thảo ra đây.”
Lila tiếp tục khiến anh ta ngạc nhiên khi không phản đối. Cậu ấy đi ra phía sau cửa hàng và quay lại đưa xấp giấy trên tay cho anh trai, rồi anh ta chuyển cho Stefano. Đó là tất cả các mẫu giày mà cậu ấy nghĩ ra gần hai năm trước.
Stefano cho tôi xem bản phác thảo một đôi giày nữ với phần gót rất cao.
“Em sẽ mua đôi này chứ?”
“Ồ, có chứ!”
Anh lại tiếp tục xem các mẫu giày. Rồi anh ta ngồi xuống cái ghế đẩu và cởi chiếc giày bên chân phải ra.
“Số bao nhiêu đây?”
“43, nhưng cũng có thể là 44,” anh Rino nói dối.
Lila lại khiến chúng tôi kinh ngạc, cậu ấy quỳ gối trước mặt Stefano và dùng cây đón gót giúp anh ta xỏ chiếc giày mới. Rồi cậu ấy tháo chiếc giày còn lại ra và làm lại y hệt.
Stefano, người cho đến thời điểm đó vẫn đóng vai một người đàn ông thực tế và làm việc có hiệu quả, đã bối rối trông thấy. Anh ta chờ Lila đứng dậy và vẫn ngồi lại khoảng vài giây để lấy lại hơi thở. Rồi anh ta đứng lên, bước vài bước.
“Chật,” anh ta bảo.
Anh Rino tối sầm mặt, thất vọng.
“Chúng tôi có thể đặt nó vào máy để nới rộng ra,” ông Fernando chen ngang, nhưng giọng không chắc chắn lắm.
Stefano nhìn tôi và hỏi:
“Đôi giày có hợp với anh không?”
“Hợp,” tôi đáp.
“Thế thì anh mua đôi này.”
Ông Fernando bình thản, anh Rino mặt mày rạng ngời:
“Nhìn này, Ste’, đây là mô đen chỉ có của nhà Cerullo, có giá lắm đấy.”
Stefano cười, cất giọng trìu mến:
“Thế nếu không phải mô đen đặc biệt nhà Cerullo, theo cậu tôi có mua không? Khi nào chúng được hoàn thiện?”
Anh Rino nhìn bố với gương mặt phấn khởi.
“Chúng tôi phải giữ đôi giày trong máy ít nhất ba ngày,” ông Fernando giải thích, nhưng rõ ràng ông có thể nói mười, hai mươi ngày hay một tháng vì ông cần có thời gian đối diện với thông tin đầy bất ngờ này.
“Tốt quá: mọi người hãy nghĩ một mức giá thân tình và cháu sẽ trở lại mua nó sau ba, bốn ngày.”
Anh ta gập những bản phác thảo lại và nhét nó vào túi trước cặp mắt bối rối của chúng tôi. Rồi anh ta bắt tay ông Fernando, anh Rino và hướng ra phía cửa.
“Những bức vẽ!” Lila lạnh lùng nói.
“Anh có thể trả lại em ba ngày nữa không?” Stefano hỏi với giọng lịch sự và không chờ câu trả lời, anh ta mở cửa. Anh ta nhường tôi ra trước rồi đi theo ngay phía sau.
Tôi đã ngồi yên trong xe cạnh anh ta khi Lila ra đến nơi. Cậu ấy giận dữ:
“Anh coi bố tôi và cả anh tôi là đồ ngu à?”
“Ý em là sao?”
“Nếu anh tưởng anh có thể giở trò với gia đình tôi và tôi thì anh nhầm rồi.”
“Em đang xúc phạm anh đấy: anh không phải Marcello Solara.”
“Vậy thì anh là ai?”
“Một thương nhân: những đôi giày em thiết kế quả là chưa từng có. Và anh không chỉ nói đến đôi giày anh mua, mà là tất cả các đôi khác.”
“Thì sao?”
“Thì em hãy để anh suy nghĩ và ta sẽ gặp lại nhau sau ba ngày nữa.”
Lila nhìn chằm chằm như muốn đọc suy nghĩ trong đầu anh ta và không rời chiếc xe. Cuối cùng cậu ấy nói một câu mà tôi không bao giờ dám thốt ra:
“Nghe đây, Marcello đã thử đủ mọi cách để mua chuộc tôi, nhưng không ai mua được tôi hết.”
Stefano nhìn thẳng vào mắt cậu ấy một giây dài.
“Còn anh sẽ không chi một đồng lira nếu anh không tin rằng nó có thể đẻ ra một trăm lira.”
Anh ta nổ máy và chúng tôi rời đi. Bây giờ tôi chắc chắn rằng: chuyến đi kia là kết quả của một dạng thỏa thuận mà họ đã đạt được sau rất nhiều cuộc gặp và bàn luận. Tôi nói lí nhí bằng tiếng Ý:
“Làm ơn, Stefano, anh thả em ở góc phố được không? Nếu mẹ nhìn thấy em trên xe với anh bà sẽ vả vỡ mặt em mất.”