← Quay lại trang sách

Chương 38

Cuộc sống của Lila đã thay đổi rõ ràng trong tháng Chín đó. Không dễ dàng, nhưng nó đã thay đổi. Còn tôi, trở về từ Ischia khi trong lòng yêu Nino, bị bố anh sàm sỡ, tôi chắc rằng mình sẽ khóc lóc ngày đêm vì cảm xúc lẫn lộn giữa hạnh phúc và hoảng sợ bên trong. Nhưng thực tế là tôi còn không thể định hình được những cảm xúc của mình vì mọi thứ đã trở về chỗ cũ trong vài giờ. Tôi gạt sang một bên giọng nói của Nino và cảm giác khó chịu từ bộ râu của bố anh. Hòn đảo đã phai mờ và biến mất vào một nơi sâu thẳm bí mật nào đó trong đầu tôi. Tôi dành chỗ cho những gì đang xảy ra với Lila.

Trong ba ngày sau chuyến đi tuyệt vời trên chiếc xe mui trần đó, Lila thường xuyên đến cửa hàng tạp hóa của Stefano, với cái cớ đi chợ, nhưng luôn bảo tôi đi cùng. Tôi đi theo mà tim đập thình thịch, lo sợ có thể Marcello sẽ ập đến, nhưng cũng vui sướng với vai trò là người bạn tâm giao luôn cho lời khuyên, là đồng phạm trong việc thực hiện âm mưu, là đối tượng chú ý của Stefano ngoài mặt. Chúng tôi chỉ là những cô bé, dù có tưởng mình nham hiểm và vô lương tâm. Chúng tôi thêu dệt trên các sự việc - Marcello, Stefano, những đôi giày - bằng đam mê như mọi khi của mình và chúng tôi thấy mình luôn biết cách làm mọi chuyện trở nên hợp lý. “Tớ sẽ bảo anh ta thế này,” cậu ấy giả dụ, còn tôi gợi ý thay đổi một chút: “Không, hãy nói với anh ta thế này”. Rồi cậu ấy và Stefano thảo luận gay gắt ở góc phía sau quầy hàng trong khi Alfonso trao đổi vài lời với tôi, Pinuccia cau có thì phục vụ các bà các chị đến mua hàng và bà Maria đứng ở quầy thu ngân, lo lắng để mắt đến thằng con lớn, người gần đây ít quan tâm đến công việc và chỉ tham gia buôn dưa lê với hội đàn bà.

Dĩ nhiên là chúng tôi tùy cơ ứng biến. Trong lúc hai đứa đi đi về về, tôi cố gắng hiểu xem Lila đang nghĩ gì trong đầu, nhằm đồng điệu với mục đích của cậu ấy. Lúc đầu tôi tưởng cậu ấy chỉ đơn giản muốn kiếm chút tiền cho bố và anh trai bằng việc bán đôi giày độc nhất do nhà Cerullo sản suất cho Stefano với giá cao, nhưng ngay sau đó tôi lại thấy rằng cậu ấy chủ yếu muốn giải thoát khỏi Marcello bằng cách lợi dụng anh chàng nhà tạp hóa. Thực chất, tôi đã từng hỏi cậu ấy vấn đề then chốt này:

“Trong hai người đó cậu thích ai hơn?”

Cậu ấy nhún vai:

“Tớ chưa bao giờ thích Marcello, hắn ta thật ghê tởm.”

“Cậu tính kết hôn với Stefano chỉ để đuổi Marcello ra khỏi nhà cậu đấy à?”

Cậu ấy nghĩ một lúc rồi trả lời ừ.

Từ lúc đó mục đích cuối cùng của mọi âm mưu của chúng tôi chỉ có một: bằng mọi cách ngăn cản Marcello xen vào cuộc sống của cậu ấy. Những chuyện còn lại đến gần như ngẫu nhiên và chúng tôi hài lòng với việc để mọi thứ diễn ra một cách nhịp nhàng, đôi khi chúng còn tạo thành một bản hòa âm thực sự. Hoặc chí ít là chúng tôi tin như thế. Nhưng trên thực tế, Stefano là người duy nhất luôn hành động.

Đúng hẹn, ba ngày sau anh ta đến cửa hàng và mua đôi giày, mặc dù anh ta đi chật. Hai cha con nhà Cerullo, sau khi cân nhắc kỹ càng, đã đòi anh ta hai mươi lăm nghìn lira, nhưng cùng sẵn sàng giảm xuống thấp nhất là mười nghìn lira. Anh ta không phản đối và đã đưa thêm hai mươi nghìn lira để trả cho các bản phác thảo của Lila mà theo anh ta nói, anh ta thích chúng và muốn đem chúng đi đóng khung.

“Đóng khung?” anh Rino hỏi.

“Ừ.”

“Giống tranh của họa sĩ á?”

“Ừ.”

“Và anh cũng đã nói với em gái tôi rằng anh sẽ mua cả bản vẽ của nó?”

“Ừ.”

Stefano không dừng lại ở đó. Những ngày sau anh ta lại xuất hiện tại tiệm giày và thông báo tới người bố và con trai rằng anh ta đã thuê gian bên cạnh cửa hàng của họ. “Tạm thời nó ở đấy, anh ta nói, nhưng nếu ngày nào đó mọi người quyết định mở rộng thêm thì hãy nhớ tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ.”

Trong gia đình Cerullo bàn tán rất lâu, giọng thì thầm, xem câu nói đó của anh ta có nghĩa là gì. “Mở rộng cửa hàng?” Cuối cùng Lila, vì họ không thể tự hiểu ra, đã nói rằng:

“Anh ta đang đề nghị bố và anh Nino chuyển cửa hàng giày thành xưởng sản xuất giày thương hiệu Cerullo.”

“Thế còn tiền nong thì sao?” anh Rino thận trọng hỏi.

“Anh ta lo.”

“Nó nói với mày thế à?” ông Fernando sốt sắng, cảm thấy khó tin, bà Nunzia cũng ngay lập tức phản ứng theo.

“Anh ta đã nói thế với hai người mà,” Lila vừa nói vừa chỉ bố và anh trai.

“Nhưng nó có biết giày làm thủ công giá bao nhiêu không?”

“Hai người đã cho anh ta xem rồi đấy thôi.”

“Vậy nhỡ ta không bán được?”

“Thì hai người mất mặt còn anh ta mất tiền.”

“Thế thôi à?”

“Thế thôi.”

Cả gia đình trải qua những ngày tháng chao đảo. Marcello trở thành kế hoạch dự bị. Anh ta đến lúc tám rưỡi tối và bữa cơm thì chưa sẵn sàng. Thường anh ta chỉ ngồi trước cái ti vi với bà Melina và Ada trong khi đó cả nhà Cerullo bày mưu tính kế trong một phòng khác.

Hiển nhiên người phấn khích nhất là anh Rino: anh ta đã lấy lại năng lượng, tươi tỉnh và vui vẻ, giống như lúc từng chơi thân với anh em Solara, anh ta bắt đầu làm thân với Stefano, Alfonso, Pinuccia và thậm chí cả bà Maria. Khi cuối cùng ông Fernando cũng giải quyết xong các đơn hàng, Stefano đi đến tiệm giày và, sau cuộc trao đổi ngắn ngủi, mọi người đi đến một thỏa thuận miệng theo đó anh ta sẽ ứng trước tất cả chi phí còn hai cha con Cerullo sẽ bắt tay vào sản xuất không chỉ mẫu giày Lila và anh Rino đã làm mà cả những mẫu mã khác nữa, dừng lại ở việc đồng ý chia đôi lợi nhuận. Anh ta lôi những mẩu giấy trong túi ra và cho họ xem từng tờ một:

“Mọi người làm cái này, cái này và cái kia, anh ta nói, nhưng hy vọng là mọi người không mất đến hai năm như trường hợp của đôi đầu tiên theo như cháu biết?”

“Lila chỉ là con gái, ông Fernando bồi rồi phân trần, còn Rino còn chưa học nghề xong.”

Stefano lắc đầu một cách lịch sự.

“Đừng kéo Lila vào chuyện này. Chú cần có thêm thợ học việc.”

“Vậy ai sẽ trả tiền cho họ?” ông Fernando thắc mắc.

“Vẫn là cháu. Chú cứ chọn hai hay ba người theo ý mình, tùy chú đánh giá.”

Nghĩ đến việc có cả nhân viên, ông Fernando đầy hưng phấn và buột miệng kể lể, với vẻ thất vọng rõ ràng về thằng con trai. Ông bắt đầu kể mình học nghề từ người cha quá cố như thế nào. Ông kể chuyện làm việc với máy móc vất vả ra sao ở Casoria. Ông nói rằng sai lầm của mình là cưới bà Nunzia vì bà có đôi tay yếu ớt và không muốn kham khổ. Nhưng nếu ông cưới Ines, ngọn lửa tuổi trẻ từng là một công nhân tuyệt vời, thì ông đã có xưởng giày của riêng mình từ lâu rồi, tốt hơn cả hãng Campanile và có thể còn được trưng bày mẫu mã ở Triển lãm Oltremare. Cuối cùng, ông kể rằng ông có ý tưởng về những đôi giày tuyệt đẹp, những sản phẩm hoàn mỹ mà nếu Stefano không bị ám ảnh với mấy đôi giày ngớ ngẩn của Lila đến thế thì những đôi giày của ông đã có thể được đưa vào sản xuất ngay lập tức - rồi cháu sẽ thấy chúng bán chạy ra sao! Stefano kiên nhẫn lắng nghe nhưng sau đó đáp lại rằng hiện tại anh ta chỉ quan tâm đến việc trông chờ những bức phác thảo của Lila được hoàn thiện. Anh Rino lúc bấy giờ mới lấy những mảnh giấy của em gái, xem xét cẩn thận và hỏi anh ta bằng giọng xen chút mỉa mai:

“Thế đóng khung xong thì cậu định treo chúng ở đâu?”

“Ở đây.”

Rino nhìn bố mình, lúc này mặt ông lại tối sầm và không nói gì.

“Em gái tôi đồng ý cả chứ?” anh hỏi.

Stefano cười:

“Ai muốn làm nếu em gái cậu không đồng ý chứ?”

Anh ta đứng lên, nắm chặt tay ông Fernando rồi hướng về phía cửa. Anh Rino tiễn anh ta ra về và đột nhiên, khi anh chàng bán tạp hóa đã đi về phía chiếc xe mui trần đỏ, Rino không thể nén nổi điều mình đang bận tâm mà thốt lên ở bậc cửa:

“Nhưng thương hiệu giày vẫn là Cerullo!”

Stefano vẫy tay ra hiệu mà không ngoảnh mặt lại:

“Một cô gái nhà Cerullo đã sáng tạo ra những đôi giày đó nên chúng sẽ được đặt tên là giày Cerullo.”