← Quay lại trang sách

Chương 40

Vậy là hai tối sau đó, trước toàn thể gia đình ngoại trừ anh Rino đã ra ngoài đi dạo, trước lúc ngồi vào bàn ăn và bật ti vi, Lila hỏi Marcello:

“Anh đưa tôi đi ăn kem được không?”

Marcello không tin nổi vào tai mình:

“Kem? Trước khi ăn tối ư? Anh với em?” Và anh ta hỏi ngay bà Nunzia: “Thưa cô, cô có muốn đi với bọn cháu không?”

Bà Nunzia bật ti vi rồi nói:

“Không, cảm ơn cháu, Marcè. Nhưng đừng đi quá lâu đấy. Mười phút thôi nhé, vừa đủ thời gian để đi và về.”

“Vâng, anh ta vui vẻ hứa, cảm ơn cô.”

Anh ta nhắc lại câu cảm ơn ít nhất bốn lần. Anh ta tin rằng thời khắc mình mong đợi đã lâu cuối cùng cũng đến, Lila sắp nói lời đồng ý.

Nhưng khi vừa ra khỏi tòa nhà cậu ấy đã đứng đối mặt với anh ta, nói rõ từng lời với vẻ xấu xa lạnh lùng mà cậu ấy vốn có từ những năm đầu đời:

“Tôi chưa bao giờ nói tôi muốn lấy anh.”

“Anh biết. Nhưng giờ thì em muốn rồi?”

“Không.”

Marcello với thân hình vạm vỡ, một chàng trai hai mươi ba tuổi, khỏe mạnh và lạc quan, tựa vào cột đèn với trái tim tan nát:

“Hoàn toàn không ư?”

“Không. Tôi yêu người khác rồi.”

“Là ai?”

“Stefano.”

“Anh biết, nhưng anh không thể tin nổi.”

“Anh phải tin thôi, chuyện là vậy đấy.”

“Anh sẽ giết cả em và tên đó!”

“Anh có thể thử ngay với tôi.”

Marcello lao khỏi cột đèn, phẫn nộ, nhưng anh ta thở hắt ra và tự cắn nắm đấm của mình đến ứa máu:

“Anh quá yêu em, anh không thể làm vậy.”

“Thế thì hãy bảo em trai anh, bố anh, một người bạn của anh, có thể họ sẽ làm được. Nhưng hãy nói rõ với mọi người rằng họ phải giết tôi trước. Bởi vì nếu anh động vào bất cứ ai khác trong khi tôi vẫn sống thì chính tôi sẽ giết các anh, và anh biết tôi sẽ làm thật đấy, anh sẽ là người đầu tiên tôi ra tay.”

Marcello vẫn cắn ngón tay một cách giận dữ. Rồi anh ta nén lại tiếng nức nở khiến lồng ngực anh run lên và quay lưng bỏ đi.

Cậu ấy hét theo phía sau:

“Bảo ai đến lấy cái ti vi đi, chúng tôi không cần đâu!”