← Quay lại trang sách

Chương 41

Tất cả chỉ diễn ra trong hơn một tháng và Lila cuối cùng cùng có vẻ hạnh phúc. Cậu ấy đã tìm ra giải pháp cho kế hoạch sản xuất giày, đã cho anh trai và cả gia đình mình cơ hội, đã thoát khỏi Marcello Solara và trở thành vợ sắp cưối của chàng trai giàu có được kính nể nhất khu phố này. Cậu ấy còn muốn gì hơn nữa? Không gì cả. Cậu ấy đã có mọi thứ. Khi năm học mới bắt đầu, cuộc sống hằng ngày của tôi lại càng u ám hơn bình thường. Tôi lại đâm đầu vào học và để tránh bị thầy cô bắt được mình chưa học bài, tôi quay trở lại cày cuốc đến tận mười một giờ đêm và đặt báo thức lúc năm rưỡi sáng. Tôi và Lila gặp nhau ngày một ít đi.

Đổi lại tôi đã thân thiết hơn với em trai của Stefano, Alfonso. Mặc dù làm việc trong cửa hàng tạp hóa cả mùa hè, cậu ta vẫn xuất sắc vượt qua kỳ thi lại với bảy điểm mỗi môn trước đó bị trượt: tiếng La tinh, tiếng Hy Lạp và tiếng Anh. Gino, người mong cậu ta trượt để có thể cùng học lại, đã rất thất vọng. Khi cậu ta nhận ra cả hai chúng tôi đã học lớp mười, ngày nào cũng đi học và về nhà cùng nhau, cậu ta trở nên chua ngoa và nhỏ nhen hơn. Cậu ta không thèm nói chuyện với tôi, bạn gái cũ của cậu ta, cũng như với Alfonso, bạn cũ ngồi cùng bàn, mặc dù cậu ta học ngay cạnh lớp chúng tôi và chúng tôi thường xuyên chạm mặt cậu ta ngoài hành lang, rồi cả trên đường. Nhưng cậu ta còn quá đáng hơn, cậu ta nói xấu hai đứa tôi và những lời đồn nhanh chóng đến tai tôi. Cậu ta nói tôi phải lòng Alfonso và tôi chạm vào người cậu ta suốt các tiết học mặc dù cậu ta không đáp lại bởi vì, như Gino biết rất rõ vì đã ngồi cùng nhau cả năm học, Alfonso không thích con gái mà thích con trai hơn. Tôi kể chuyện đó cho cậu em nhà Carracci với hy vọng cậu ta sẽ cho Gino một trận, như một hành động bắt buộc trong những trường hợp như thế này, nhưng cậu ta chỉ nói với giọng khinh thường bằng tiếng địa phương: “Ai chẳng biết cậu ta mới là thằng pê đê.”

Alfonso là một khám phá thú vị theo ý trời. Ở cậu ta toát ra ấn tượng về một con người sạch sẽ và có giáo dục. Mặc dù cậu ta có nhiều nét rất giống anh trai Stefano - mắt giống, mũi giống và miệng giống, mặc dù khi lớn lên cơ thể cậu ta cũng đang thay đổi giống anh trai, đầu to, chân hơi ngắn so với thân trên, và mặc dù ánh mắt và cử chỉ của cả hai người họ đều thể hiện sự dịu dàng, nhưng tôi nhận thấy ở cậu ta hoàn toàn không có sự kiên quyết như trong mỗi tế bào của Stefano và sau cùng, theo tôi, không có quyết tâm cất đi vẻ lịch thiệp vào một nơi sâu kín để mình có thể bật lên bất cứ lúc nào, Alfonso là một cậu trai mang lại cảm giác an tâm, thuộc kiểu người rất hiếm trong khu phố mà bạn biết rõ họ sẽ không bao giờ làm chuyện gì xấu xa với mình. Chúng tôi đi trên đường mà chỉ nói với nhau vài lời, nhưng không cảm thấy lúng túng. Cậu ta luôn có thứ tôi cần và nếu không có thì cậu ta sẽ chạy đi kiếm. Cậu ta yêu quý tôi mà không hề gây áp lực và chính tôi cũng dần dần có cảm tình với cậu. Ngày đầu tiên đi học chúng tôi đã ngồi cùng bàn, ở thời đó ấy là việc rất táo bạo; kể cả khi tụi con trai khác trêu chọc cậu ta vì cứ quanh quẩn bên cạnh tôi và dù bọn con gái có liên tục hỏi chúng tôi có phải người yêu không, vẫn không đứa nào muốn chuyển chỗ. Cậu ta là người đáng tin cậy. Nếu thấy tôi cần thời gian riêng, cậu ta sẽ âm thầm đợi tôi hoặc chào tạm biệt và rời đi. Nếu nhận ra tôi muốn cậu ta ở lại bên cạnh, cậu ta sẽ ở lại ngay cả khi có việc khác cần làm.

Tôi đã viện đến cậu ta để trốn tránh Nino Sarratore. Khi lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nhau từ xa sau khi trở về từ Ischia, Nino chạy ngay đến gặp tôi một cách rất thân thiết, nhưng tôi đã lạnh lùng gạt anh ấy ra sau khi chỉ nói hai từ. Vậy mà tôi thích anh ấy lắm, chỉ cần thân hình cao ráo mảnh khảnh của anh xuất hiện, mặt tôi đã đỏ lựng và tim đập loạn xạ. Nhưng rồi bây giờ, khi Lila đã thực sự đính hôn, đính hôn chính thức - và với một vị hôn phu thật tuyệt vời! Một người đàn ông hai mươi hai tuổi chứ không phải một cậu bé: lịch thiệp, quyết đoán và dũng cảm, điều cấp bách hơn bao giờ hết với tôi lúc này là cũng có một người bạn trai đáng ghen tị để cân bằng lại mối quan hệ của chúng tôi. Hẳn sẽ thật tuyệt khi cả bốn chúng tôi đi chơi, Lila cùng với hôn phu của cậu ấy, tôi với anh chàng của tôi. Chắc chắn Nino không có xe mui trần màu đỏ. Chắc chắn anh ấy vẫn còn là học sinh và không có một xu dính túi. Nhưng anh ấy cao hơn tôi hai mươi xăng ti mét, còn Stefano thì thấp hơn Lila vài phân. Nếu muốn anh ấy còn nói tiếng Ý chuẩn như sách giáo khoa. Anh ấy đọc, nói về mọi thứ và rất nhạy cảm với những vấn đề lớn lao liên quan đến tình hình của nhân loại, trong khi đó Stefano sống khép kín trong cửa hàng tạp hóa, hầu như chỉ nói tiếng địa phương, chưa bao giờ học quá trường dạy nghề, để mẹ mình làm thu ngân vì bà tính toán giỏi hơn và mặc dù là người lành tính, anh ta lại đặc biệt nhạy cảm với những vòng tiền sinh lời. Tuy nhiên, mặc dù bị nuốt chửng trong tình yêu và đoán được nếu hẹn hò với anh thì tôi sẽ nhận được bao nhiêu uy tín trong mắt Lila, nhưng đây là lần thứ hai kể từ khi gặp và yêu anh, tôi không thể xây đắp mối quan hệ này. Tôi có những lý lẽ có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều so với thời thơ ấu. Nhìn thấy anh ấy khiến tôi liên tưởng ngay đến ông Donato Sarratore mặc dù họ chẳng giống nhau chút nào. Và sự ghê tớm lẫn tức giận dấy lên trong tôi khi nhớ về việc ông ta đã gây ra mà tôi không thể đẩy ra, kéo dài tới tận con trai ông ta. Chắc chắn là tôi yêu anh ấy. Tôi mong được nói chuyện với anh, đi dạo cùng anh và đôi khi tôi dằn vặt mình trong suy nghĩ: vì sao mình lại cư xử như vậy? Cha anh không phải là anh, mà anh cũng không phải cha mình, hãy làm như những gì Stefano đã làm với gia đình Peluso! Nhưng tôi không thể. Ngay khi tưởng tượng lúc hôn anh, tôi cảm nhận được miệng của ông Donato, một dòng khoái cảm lẫn ghê tởm đan xen giữa cha con họ trong cùng một con người.

Một chuyện khiến tôi hãi hùng xảy đến, làm cho tình hình càng phức tạp thêm. Đến giờ tôi và Alfonso đã có thói quen đi bộ về nhà. Chúng tôi đi đến tận quảng trường Quốc gia rồi về đại lộ Meridionale. Đó là một cuộc đi dạo thật dài nhưng chúng tôi nói chuyện về bài vở, thầy cô, bạn học và cuộc dạo chơi thật dễ chịu. Bỗng một ngày, sau khi đi qua những cái ao, ở lối rẽ vào đại lộ, tôi quay người lại và hình như đã nhìn thấy ở bờ kè đường sắt ông Donato Sarratore trong bộ đồng phục nhân viên soát vé. Tôi rùng mình vì tức giận và sợ hãi, tôi quay đi ngay lập tức. Khi ngoảnh mặt nhìn lại, ông ta không còn ở đó nữa.

Cho dù sự xuất hiện của ông ta là thật hay không thì tôi vẫn bị ấn tượng bởi tiếng tim đập trong lồng ngực, nó như một phát súng và, không biết vì lý do gì, đoạn thư của Lila viết về tiếng cái nồi đồng vỡ lại hiện lên trong tâm trí tôi. Ngày hôm sau tôi lại nghe thấy âm thanh ấy, chỉ vì thoáng nhìn thấy Nino. Sau đó, vì sợ mà tôi tự mình nguôi ngoai bằng tình cảm với Alfonso, luôn theo sát cậu ta cả lúc đi lẫn lúc về. Ngay khi bóng dáng lêu đêu của chàng trai tôi yêu xuất hiện, tôi quay sang ngay với cậu con út của Ngài Achille như thể tôi có chuyện gì khẩn cấp lắm cần nói và chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.

Tóm lại, đó là một giai đoạn hỗn loạn: tôi những muốn ôm ghì lấy Nino nhưng lại bám chặt vào Alfonso. Thậm chí vì sợ cậu ta chán ghét và bỏ tôi để đi với những cô bạn khác, tôi luôn đối xử rất tốt với cậu ta, đôi khi tôi còn nói chuyện với cậu ta bằng giọng ngọt ngào như sáo thổi. Nhưng ngay khi nhận ra rằng tôi có nguy cơ khiến cậu ta thích mình hơn, tôi đã đổi giọng. “Nếu cậu ta hiểu lầm và tỏ tình với mình thì sao?” tôi hoang mang. Như thế sẽ rất xấu hổ nên tôi sẽ phải từ chối cậu ta: Lila, cô bạn đồng niên của tôi đã đính hôn với một người đàn ông trưởng thành là Stefano và nếu như tôi cặp với một thằng nhóc, em trai chồng chưa cưới của cậu ấy thì thật nhục nhã. Tuy nhiên đầu óc tôi lại vẽ ra những đường ngoằn nghèo không thể kiểm soát, tôi cứ tưởng tượng lan man. Một lần khi trở về nhà cùng Alfonso trên đại lộ Meridionale và cảm nhận cậu ta ở bên cạnh mình giống như một người cận vệ hộ tống tôi giữa hàng nghìn hiểm nguy của thành phố này, tôi mê mẫn với suy nghĩ hai anh em nhà Carracci, Stefano và cậu ta, có nhiệm vụ bảo vệ Lila và tôi khỏi những điều xấu xa trên thế giới này, mặc dù bằng cách thức khác nhau. Điều xấu xa mà chính chúng tôi đã trải qua lần đầu tiên khi leo lên những bậc thang dẫn tới nhà họ, khi chúng đi đòi lại những con búp bê mà bố họ đã lấy của chúng tôi.