← Quay lại trang sách

Chương 44

Trong vai vị hôn thê, Lila rất hay ghen tị và gây ra không ít phiền toái. Hơn nữa, thái độ của cậu ấy khi còn là một cô nhóc gầy gò đã khiến người ta khó chịu rồi, huống hồ giờ cậu ấy là một cô gái rất may mắn! Chính cậu ấy đã kể lại với tôi về sự phản đối ngày càng lớn từ mẹ của Stefano và đặc biệt là Pinuccia. Hai người phụ nữ tỏ rõ vẻ ác cảm của mình trên mặt. Con bé nhà ông thợ đóng giày ấy nghĩ mình là ai chứ? Nó đã chuốc cho Stefano thứ bùa mê thuốc lú nào? Làm thế nào mà nó hễ mở miệng là thẳng bé liền lập tức mở ví? Nó muốn làm bà chủ trong nhà chúng ta sao?

Nếu như bà Maria chỉ bĩu môi im lặng thì Pinuccia lại không kiềm chế được bản thân và phát khùng lên nói với anh trai thế này:

“Tại sao cái gì anh cũng mua cho nó còn em thì anh không những không mua cho gì, thậm chí em cứ thấy cái gì đẹp là anh lại chỉ biết chỉ trích và bảo đấy toàn là thứ phí tiền?”

Stefano lẳng lặng nhoẻn miệng cười và không đáp lại. Nhưng không lâu sau, thuận theo tính dễ nhường nhịn của mình, anh ta bắt đầu tặng quà cho cả cô em gái. Thế là cuộc chiến giữa hai cô gái nổ ra, họ cùng đi đến tiệm cắt tóc và mua những hộp phấn son giống hệt nhau. Tuy nhiên, việc này chỉ càng làm Pinuccia cau có hơn. Chị ta không hề xấu, chị lớn hơn chúng tôi vài tuổi và có lẽ người chị ta đẹp hơn Lila, nhưng bất cứ thứ gì chị ta mặc hoặc đeo lên người đều không thể gây ấn tượng bằng Lila. Người đầu tiên nhận ra điều đó là mẹ chị ta. Khi nhìn thấy Lila và Pinuccia chuẩn bị đi chơi, làm tóc giống nhau, ăn mặc giống nhau, bà Maria luôn tìm ra cách vòng vo bằng giọng điệu tử tế giả tạo để trách con dâu tương lai về việc gì đó mà cậu ấy đã làm nhiều ngày trước, như để đèn trong bếp hay quên khóa vòi sau khi lấy nước chẳng hạn. Rồi bà ta quay đi như thể có rất nhiều việc phải làm và lẩm bẩm: “Về sớm đấy nhé!”

Bọn con gái chúng tôi trong khu phố cũng sớm gặp những vấn đề tương tự. Vào mỗi ngày nghỉ lễ, Carmela (đứa khăng khăng tự gọi mình là Carmen), Ada và Gigliola ăn diện trên mức cần thiết để ganh đua với Lila - mặc dù họ không nói với ai cũng như với nhau. Nhất là Gigliola, đứa từng làm việc trong tiệm bánh ngọt và đang hẹn hò với Michele Solara, dù chưa chính thức, đã cố tình tự mua và được mua cho những món đồ xinh xắn để có thể khoe khoang khi đi dạo hay ngồi trên ô tô. Nhưng chẳng ai có thể cạnh tranh, Lila dường như nằm ngoài tầm với, như chiếc bóng ngược sáng đầy mê hoặc.

Lúc đầu chúng tôi cố kìm hãm cậu ấy, ép cậu ấy vào những thói quen cũ. Chúng tôi lôi kéo Stefano vào nhóm, chiều chuộng, tâng bốc anh ta và anh ta có vẻ thích thú đến nỗi vào một hôm thứ Bảy, có lẽ bị hối thúc bởi thiện cảm với Antonio và Ada mà anh ta nói với Lila: “Em xem Lenuccia và con cô Melina tối mai có muốn đến ăn gì với chúng ta không nhé.” “Chúng ta” ngụ ý hai người họ cùng với Pinuccia và Rino, người rất muốn dành thời gian rảnh rỗi với em rễ tương lai. Chúng tôi nhận lời nhưng đó là một buổi tối phức tạp. Ada vì sợ lạc lõng nên đã mượn một bộ váy của Gigliola. Stefano và Rino không chọn một quán pizza mà là một nhà hàng ở Santa Lucia. Vì cả tôi, Antonio và Ada đều chưa từng đi ăn nhà hàng, nơi dành cho quý tộc, nên chúng tôi choáng váng vì lo lắng: mặc cái gì, sẽ tốn bao nhiêu tiền? Trong khi bốn người họ tới đó bằng chiếc Giardinetta, chúng tôi đến bằng xe buýt tới quảng trường Plebiscito và đi bộ nốt đoạn đường còn lại. Vừa đến nơi, họ thản nhiên gọi hàng loạt món còn chúng tôi chẳng gọi gì vì sợ hóa đơn quá nhiều tiền so với khả năng. Chúng tôi hầu như im lặng, bởi Rino và Stefano chỉ toàn nói về tiền bạc và chẳng nghĩ gì đến việc để Antonio tham gia vào những câu chuyện khác nhau. Ada vì không cam chịu ra rìa nên cả buổi tối chị ta tìm cách thu hút sự chú ý của Stefano bằng những điệu bộ làm đỏm thái quá, khiến anh trai chị ta bực mình. Cuối cùng đến lúc thanh toán, chúng tôi phát hiện ra anh chàng tạp hóa đã trả xong, trong khi anh Rino chẳng hề phiền lòng vì việc đó thì Antonio tức giận trở về nhà vì anh ta cùng tuổi với Stefano và anh trai của Lila, cũng đi làm như họ và anh cảm thấy mình bị đối xử như kẻ ăn xin. Nhưng ấn tượng hơn nữa là tôi và Ada, với những cảm xúc khác nhau, chúng tôi nhận ra rằng ở một nơi công cộng, ngoài mối quan hệ bạn bè thân thiết, chúng tôi không biết nói gì với Lila, không biết cư xử sao với cậu ấy. Cậu ấy trang điểm và ăn mặc diện đến mức dường như cậu ấy sinh ra để ngồi trong chiếc Giardinetta, chiếc xe mui trần và nhà hàng Santa Lucia, chứ về ngoại hình, cậu ấy không còn phù hợp để lên tàu điện ngầm cùng chúng tôi, đi xe buýt, tản bộ, ăn pizza trên phố Garibaldi, đến rạp phiếu phim của giáo xứ hay khiêu vũ ở nhà Gigliola.

Tối hôm đó, rõ ràng địa vị của Lila đang thay đổi. Ngày tháng trôi qua, cậu ấy trở thành một quý cô phỏng theo người mẫu trong tạp chí thời trang, những phụ nữ trên truyền hình, các cô gái mà cậu ấy từng thấy đi dạo trên phố Chiaia. Nhìn thấy cậu ấy là thấy tỏa ra thứ ánh sáng như một cái tát mạnh giáng xuống bộ mặt nghèo khổ của khu phố. Thân hình bé gái, vẫn còn chút dấu vết khi chúng tôi cùng thêu dệt câu chuyện đưa cậu ấy đến lễ đính hôn với Stefano, đã nhanh chóng bị ném vào lãnh địa tăm tối. Thay vào đó là một cô gái trẻ bước ra dưới ánh sáng mặt trời, người dường như đang thực hiện những điều khoản trong hôn ước giữa hai người, khi khoác tay vị hôn phu của mình đi chơi ngày Chủ nhật; còn Stefano, với những món quà của mình, có vẻ như anh ta muốn cho khu phố biết rằng, nếu Lila xinh đẹp thì cậu ấy còn có thể đẹp hơn nữa. Lila dường như đã khám phá ra niềm vui khi khai thác vẻ đẹp vô tận của mình, niềm vui khi cảm nhận và cho thấy rằng không có dáng vẻ đã được tô điểm nào có thể chứa đựng toàn bộ vẻ đẹp của cậu ấy, đến nỗi kiểu tóc mới, bộ váy mới, phấn mắt hay thỏi son mới chỉ là những ranh giới ngày một cao hơn và xóa đi những giới hạn cũ. Có vẻ Stefano đang tìm kiếm ở cậu ấy biểu tượng rực rỡ nhất về tương lai sung túc và quyền lực mà anh ta hướng đến; còn cậu ấy có lẽ đang sử dụng dấu ấn mà anh ta đóng lên mình để bảo vệ bản thân, anh trai, cha mẹ và những người thân khác khỏi tất cả những gì cậu ấy đã phải thách thức và đối mặt một cách đầy khó khăn từ khi còn nhỏ.

Tôi lúc ấy vẫn chưa biết gì về thứ mà cậu ấy giữ bí mật cho riêng mình, gọi là sự lột xác , sau trải nghiệm khó khăn hôm tất niên. Nhưng tôi biết chuyện cái nồi bị vỡ: nó ở đó, luôn rình rập trong góc nào đó của tâm trí tôi, tôi vẫn nghĩ mãi về nó. Và tôi còn nhớ lúc ở nhà, một buổi tối tôi cố tình đọc lại bức thư cậu ấy gửi cho tôi ở Ischia. Cái cách cậu ấy kể về bản thân mới lôi cuốn làm sao và giờ đây cậu ấy dường như thật xa vời! Tôi phải chấp nhận rằng Lila, người từng viết cho tôi những lời lẽ ấy, đã biến mất rồi. Trong thư vẫn còn cô bé viết câu chuyện Nàng tiên xanh , cô gái nhỏ đã tự học tiếng La tinh và tiếng Hy Lạp, người đã ngấu nghiến cả nửa cái thư viện của thầy Ferraro và thậm chí đã thiết kế những đôi giày được đóng khung trong cửa hàng. Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, tôi không còn nhìn thấy, không cảm nhận được con người ấy nữa. Cô nàng Cerullo căng thẳng và hung hãn dường như đã hy sinh. Mặc dù cả tôi và cậu ấy vẫn sống cùng một khu phố, có cùng tuổi thơ và cùng đang sống năm tháng tuổi mười lăm, nhưng đột nhiên chúng tôi lại ở hai thế giới khác nhau. Nhiều tháng trôi qua, tôi biến thành một cô nàng đeo kính cận luộm thuộm và nhếch nhác, ngày ngày cắm mặt vào những cuốn sách mục nát tỏa ra mùi khó chịu của những quyển được mua từ chợ đồ cũ với giá cao hoặc được cô Oliviero mang đến. Còn Lila thì khoác tay Stefano, tóc tai chải chuốt như một nữ thần, diện những bộ váy áo khiến cậu ấy trông như một diễn viên hay một nàng công chúa.

Tôi quan sát cậu ấy từ trên cửa sổ, cảm thấy hình dáng trước đây của cậu ấy đã vỡ vụn và tôi lại nhớ đến mẩu thư tuyệt vời của cậu, đến cái nồi nứt và biến dạng. Đó là hình ảnh tôi luôn sử dụng mỗi khi cảm thấy có sự rạn nứt bên trong cậu ấy hoặc bên trong tôi. Tôi biết - mà có lẽ là hy vọng - rằng không bao giờ có hình dạng nào có thể chứa đựng Lila và sớm muộn gì cậu ấy sẽ phá vỡ tất cả một lần nữa.