← Quay lại trang sách

Chương 45

Sau buổi tối tệ hại ở nhà hàng Santa Lucia, không còn dịp nào giống như thế xảy ra nữa, và không phải do cặp đôi kia không mời lại chúng tôi mà vì chúng tôi luôn trốn tránh, nay lý do này, mai lý do kia. Thay vào đó, khi không bị đống bài vở rút cạn năng lượng, tôi thả mình vào một buổi khiêu vũ tại nhà bạn bè, một chiếc pizza với cả nhóm hồi xưa. Tuy nhiên, tôi chỉ thích đi khi chắc chắn rằng Antonio cũng đến, người gần đây vô cùng quan tâm tới tôi, anh đang tán tỉnh tôi một cách kín đáo và đầy ân cần. Đành rằng anh có làn da bóng nhẫy và đây mụn đầu đen, vài chỗ răng có màu xanh nhạt và bàn tay thì thô dày - có lần, những ngón tay rắn chắc của anh dễ dàng vặn các bu lông trên bánh xe bị thủng lốp của chiếc ô tô cũ rích mà Pasquale sắm được. Nhưng anh ta có mái tóc xoăn đen tuyền khiến bạn muốn chạm vào và, mặc dù rất nhút nhát, mỗi lần hiếm hoi mở miệng anh ta đều nói những thứ hài hước. Và ngoài ra, anh ta là người duy nhất để ý đến tôi. Enzo hiếm khi xuất hiện, anh ta có cuộc sống riêng mà chúng tôi hầu như không biết gì về nó, nhưng khi có mặt, anh ta chỉ chú tâm đến Carmela, nhưng không bao giờ vồn vã mà luôn thờ ơ và từ tốn như thường lệ. Về phần Pasquale, có vẻ anh ta đã mất sạch hứng thú với những cô gái sau khi bị Lila từ chối. Anh ta thậm chí rất ít chú ý đến Ada, người rất hay làm duyên trước mặt anh ta, dù rằng chị ta nhắc đi nhắc lại rằng chị ta không thể cứ mãi nhìn khuôn mặt xấu xí của chúng tôi nữa.

Tất nhiên, trong những buổi tối đó sớm muộn gì chúng tôi cũng nói chuyện về Lila, kể cả có vẻ không ai muốn nhắc đến tên cậu ấy: hội con trai đều có chút thất vọng, từng người bọn họ đều muốn có vị trí của Stefano. Nhưng người kém vui nhất là Pasquale: nếu không có mối thâm thù với nhà Solara thì có lẽ anh ta đã công khai đứng về phía Marcello để chống lại gia đình Cerullo. Những đau khổ vì tình yêu đã gặm nhấm trái tim anh và chỉ thoáng thấy Lila và Stefano ở bên nhau cũng đã đủ cướp đi mọi niềm vui sống của anh ta rồi. Tuy vậy, về bản chất anh ta là người giàu tình cảm và biết suy nghĩ, thế nên anh ta rất chú ý kiểm soát hành động của mình và đứng về phía lẽ phải. Khi biết Marcello và Michele đối đầu với Rino vào một buổi tối nọ, mặc dù họ chưa động đến một ngón tay lên người anh và mới xả một tràng lăng mạ, Pasquale đã hoàn toàn đứng về phía Rino. Ai cũng biết việc ông Silvio Solara, bố của Michele và Marcello, đích thân đến tiệm giày mới sửa sang lại của ông Fernando và nhẹ nhàng trách ông ta vì đã không biết dạy dỗ con gái; rồi, khi nhìn quanh ông ta quan sát thấy người thợ giày có thể làm ra mọi đôi giày mà ông ta muốn, nhưng rồi ông sẽ bán chúng đi đâu? Ông ta sẽ không bao giờ tìm được cửa hàng nào muốn nhập chúng về. Chưa kể đến với tất cả keo dán xung quanh, tất cả đống chỉ, sáp, khuôn giày, miếng lót và đế giày này, chẳng cần làm gì chúng cũng bắt lửa. Thế là Pasquale thề rằng nếu tiệm giày Cerullo có xảy ra hỏa hoạn, anh ta sẽ cùng vài người bạn thân tín đốt cháy quán bar Solara. Nhưng với Lila thì anh ta chê trách. Anh ta nói cậu ấy lẽ ra phải trốn khỏi nhà hơn là chấp nhận việc Marcello mò tới đó để tán tỉnh cậu mỗi tối. Anh ta nói rằng đáng lẽ cậu ấy phải lấy búa đập tan cái ti vi thay vì ngồi xem cùng với kẻ mà ai cũng biết rằng anh ta mua nó chỉ để có được cậu ấy. Cuối cùng, anh ta nói rằng cậu ấy là một cô gái quá thông minh để thực lòng yêu một kẻ ngớ ngẩn và đạo đức giả như Stefano Carracci.

Những lúc như vậy, tôi là đứa duy nhất không giữ im lặng mà dứt khoát phản đối những lời chỉ trích của Pasquale. Tôi đối đáp lại như: trốn khỏi nhà không dễ dàng chút nào; không dễ gì làm trái ý muốn của những người anh yêu thương; đúng là chẳng có gì dễ dàng hết, và đó chính là lý do anh chỉ trích cậu ấy thay vì nổi giận với anh bạn Rino của anh: chính anh ta là người khiến Lila vướng vào đống rắc rối ấy với Marcello, và nếu Lila không tìm được lối thoát, Marcello hẳn đã cưới cậu ấy. Cuối cùng tôi chốt lại bằng bài ca tụng Stefano, rằng trong tất cả đám con trai quen biết Lila từ nhỏ và yêu quý cậu ấy, anh ta là người duy nhất dũng cảm giúp đỡ và hỗ trợ cậu ấy. Thế là sự im lặng khó chịu bao trùm và tôi cảm thấy rất tự hào vì đã đẩy lùi mọi lời chỉ trích chĩa vào cô bạn của tôi bằng giọng điệu và ngôn ngữ khiến họ ấn tượng.

Nhưng một tối nọ chúng tôi cãi nhau gay gắt. Tất cả chúng tôi, có cả Enzo, đang ăn pizza ở quán Retiflo, nơi ta có thể gọi một chiếc pizza margherita và một cốc bia với giá năm mươi lira. Lần đó đám con gái gây sự trước: hình như Ada đã nói rằng chị ta thấy Lila thật nực cười khi cứ đi ra ngoài đường là lại diện đầu tóc chỉn chu và quần áo tươm tất như vương hậu Soraya, kể cả lúc đi rắc thuốc diệt gián trước cửa nhà, và ít nhiều gì thì tất cả chúng tôi đều phì cười. Sau đó, chuyện này dẫn sang chuyện kia, Carmela chốt lại một câu rõ ràng rằng theo cô ta Lila đã đến với Stefano vì tiền, để ổn định cho anh trai và cả gia đình cậu ấy. Tôi sắp phản bác lại như mọi lần thì Pasquale ngắt lời tôi:

“Vấn đề không phải ở chỗ đó! Vấn đề là Lina biết những đồng tiền đấy đến từ đâu.”

“Anh không định lôi Ngài Achille, chợ đen, buôn lậu, vay nặng lãi và tất cả những thứ rác rưởi trước và sau chiến tranh vào đấy chứ?” tôi nói.

“Ừ đấy! Và nếu bạn em ở đây lúc này thì cô ta sẽ đồng tình với anh thôi.”

“Stefano chỉ là một thương nhân biết buôn bán.”

“Thế đống tiền anh ta dốc vào tiệm giày nhà Cerullo hẳn là tiền từ cửa hàng tạp hóa đấy nhỉ?”

“Vậy theo anh thì từ đâu?”

“Đấy là tiền từ đống trang sức của những bà mẹ trong gia đình mà ông Achille đã giấu dưới đệm. Lina sống như quý bà nhờ máu của tất cả những người nghèo trong khu phố này. Và cô ta được hắn chi tiền bao, cô ta và cả gia đình cô ta, còn trước cả khi kết hôn.”

Tôi định trả lời anh ta thì Enzo chen vào với vẻ thờ ơ thường lệ của mình:

“Xin lỗi, Pascà, anh nói ‘được bao’ ý là gì?”

Chỉ cần nghe câu hỏi đó là tôi hiểu chuyện này sẽ rất tệ. Pasquale đỏ mặt, lúng túng:

“Bao tức là bao thôi. Xin lỗi cậu chứ ai trả tiền khi Lina đi vào tiệm làm tóc, khi cô ta mua quần áo và túi xách? Ai đã đổ tiền vào tiệm giày để ông thợ giày sản xuất giày?”

“Tóm lại, ý anh là không phải Lina đang yêu, đã đính hôn và sắp kết hôn với Stefano mà là em ấy đã tự bán mình?”

Tất cả chúng tôi đều im lặng. Antonio lẩm bẩm:

“Không phải đâu, Enzo. Pasquale không có ý như thế; cậu biết là cậu ta yêu quý Lina giống như tất cả chúng ta yêu quý em ấy mà.”

Enzo ra hiệu im lặng.

“Anh im di, Anto’, để Pasquale trả lời.”

Pasquale chán nản nói:

“Ờ đúng, cô ta đã bán thân! Và cô ta đã bị mua chuộc bởi chỗ tiền mà cô ta tiêu mỗi ngày.”

Lúc đó tôi định nói chen vào lần nữa, nhưng Enzo chạm vào tay tôi.

“Xin lỗi, Lenù, nhưng tôi muốn biết Pasquale gọi một cô gái đã bán thân là gì.”

Đến đây Pasquale trở nên hung hãn đến mức tất cả chúng tôi đọc được điều đó trong ánh mắt của anh và anh ta gào lên những điều mình muốn nói, muốn hét lên với cả khu phố từ nhiều tháng nay:

“Con đĩ, tao gọi nó là con đĩ! Lina đã và đang cư xử như một con đĩ!”

Enzo đứng lên và trầm giọng nói:

“Ra ngoài đi.”

Antonio bật dậy, giữ tay Pasquale khi anh ta định đứng lên, và nói:

“Thôi nào, đừng làm quá lên thế, Enzo. Điều Pasquale nói không phải là lời buộc tội, chỉ là sự chỉ trích mà ai trong số chúng ta cũng muốn nói ra thôi.”

Enzo trả lời, lần này anh ta lớn tiếng:

“Tôi không thấy thế.”

Và anh ta đi về phía lối ra, vừa đi vừa lầm rầm: “Tôi đợi cả hai anh ở bên ngoài.”

Chúng tôi ngăn Pasquale và Antonio đi theo anh ta, không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ hằm hè một lúc rồi mọi thứ quay trở lại như trước.