← Quay lại trang sách

Chương 46

Tôi kể vụ cãi vã đó để giải thích năm ấy đã trôi qua như thế nào và bầu không khí xung quanh những lựa chọn của Lila ra sao, đặc biệt là giữa những thanh niên đã từng và rất có thể vẫn còn yêu cậu ấy, ham muốn cậu ấy một cách bí mật hoặc công khai. Đối với tôi, thật khó để nói mình thấy thế nào trong mớ cảm xúc hỗn độn đó. Trong hoàn cảnh nào tôi cũng bảo vệ Lila và tôi thích làm việc đó, tôi thích nghe chính mình nói bằng uy quyền của một đứa học những môn khó nhằn. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi sẽ sẵn sàng kể ra, có khi còn kèm theo chút phóng đại, rằng thực tế là Lila đứng sau mọi bước đi của Stefano, và cậu ấy cùng tôi đang tiến hành từng bước như thể đó là một bài toán, cho đến khi có kết quả cuối cùng: ổn định cuộc sống, sắp xếp công việc cho anh trai, cố gắng thực hiện kế hoạch sản xuất giày và thậm chí là lấy tiền để sửa kính cho tôi khi nó hỏng.

Tôi đi ngang qua cửa hàng cũ của ông Fernando và cảm nhận cảm giác chiến thắng của một người trung gian. Rõ ràng Lila đã làm được. Cửa hàng giày chưa từng có biển hiệu giờ đã treo một cái biển phía trên cánh cửa cũ dòng chữ: Cerullo. Ông Fernando, anh Rino và ba người thợ học việc đục, đẽo, gọt, giũa từ sáng tới khuya đầu chúi xuống bàn. Được biết bố con họ đã cãi nhau rất nhiều. Ông Fernando cho rằng những đôi giày, đặc biệt là giày nữ, không thể làm giống như mẫu Lila thiết kế vì đó chỉ là trí tưởng tượng của một đứa trẻ. Anh Rino khẳng định điều ngược lại và đến chỗ Lila để yêu cầu cậu ấy can thiệp. Nhưng Lila nói cậu ấy không muốn nghe chuyện đó nữa nên anh Rino đã tới gặp Stefano và lôi anh ta đến cửa hàng để đích thân ra lệnh cho ông Fernando. Stefano đến đó và nhìn một lúc lâu những bức vẽ của Lila treo trên tưởng, anh ta mỉm cười một mình rồi điềm tĩnh nói rằng anh ta muốn những đôi giày đúng như trong hình vẽ, anh ta cố tình treo những bức vẽ lên đó là vì vậy. Nói chung mọi thứ diễn ra từ từ. Ban đầu, những người thợ nhận chỉ dẫn của ông Fernando rồi anh Rino lại thay đổi, mọi thứ chững lại và phải bắt đầu lại từ đầu, ông Fernando nhận ra những thay đổi và lại sửa lại toàn bộ, thế rồi Stefano đến và a lê hấp, tất cả bắt đầu lại từ con số 0; cuối cùng là những tiếng quát tháo, đập phá đồ đạc.

Tôi liếc nhìn rồi chạy thẳng một mạch. Nhưng những bức vẽ treo trên tường vẫn nằm lại trong đầu tôi. Tôi nghĩ: “Những bức vẽ đó, với Lila là một ước mơ, không liên quan gì đến tiền bạc hay buôn bán. Tất cả công việc này có được nhờ óc sáng tạo của cậu ấy, được Stefano tôn vinh chỉ vì tình yêu. Cậu ấy thật may mắn vì đang yêu và được yêu nhiều đến thế! Thật may mắn khi cậu ấy được anh ta mê mẩn vì chính con người cậu và vì những gì cậu ấy biết sáng tạo ra! Giờ đây khi Lila đã cho anh trai mình những gì anh ta mong muốn, giờ đây khi cậu ấy đã đưa anh ra khỏi mọi nguy hiểm, chắc chắn cậu ấy sẽ sáng tạo ra những thứ khác nữa. Vì vậy tôi không muốn mất dấu cậu ấy. Chuyện gì đó sẽ xảy ra.”

Nhưng không có gì xảy ra cả. Lila giữ nguyên vai bạn gái của Stefano. Và kể cả lúc hai đứa trò chuyện, khi tôi có chút thời gian, cậu ấy luôn tỏ vẻ hài lòng với những thay đổi của bản thân, như thể cậu ấy không nhìn thấy gì ngoài chuyện đó, không muốn thấy gì nữa trừ đám cưới, ngôi nhà và những đứa con.

Tôi vô cùng đau đớn. Cậu ấy có vẻ dịu dàng hơn, không còn gay gắt như mọi khi. Mãi sau tôi mới nhận ra điều đó, khi nghe được từ Gigliola Spagnuolo những lời đồn tai tiếng về cậu ấy.

Gigliola giận dữ nói với tôi bằng tiếng địa phương:

“Bây giờ bạn cậu làm công chúa rồi! Nhưng Stefano có biết rằng khi Marcello đến nhà cô ta, cô ta đã thổi kèn cho anh ta mỗi tối không?”

Tôi không biết “thổi kèn” là gì. Tôi biết từ đó khi còn nhỏ nhưng hễ nghe thấy nó tôi lại cảm thấy xúc phạm, một thứ gì đó vô cùng nhục nhã.

“Không phải vậy.”

“Marcello bảo thế đấy.”

“Anh ta là kẻ nói dối.”

“Thế á? Và anh ta nói dối cả với em trai mình?”

“Michele bảo thế với cậu à?”

“Ừ.”

Tôi mong những lời đàm tiếu đó không tới tai Stefano. Mỗi lần từ trường về nhà tôi lại tự nhủ: có lẽ mình phải báo cho Lila, trước khi có chuyện gì không hay xảy ra. Nhưng tôi sợ cậu ấy nổi điên lên và, vì cách cậu ấy trưởng thành và trở thành người như hiện tại, tôi sợ cậu ấy sẽ cầm dao đi thẳng đến chỗ Marcello Solara. Tuy vậy, cuối cùng tôi đã quyết định: tốt hơn là nên nói cho cậu ấy những gì tôi biết, như vậy cậu ấy sẽ có sự chuẩn bị để đối phó với tình huống đó. Nhưng tôi phát hiện ra cậu ấy đã biết tất cả. Không chỉ thể: cậu ấy còn biết nhiều hơn tôi về việc “thổi kèn” nghĩa là gì. Tôi hiểu ra điều đó vì cậu ấy dùng cách nói rõ ràng hơn để bảo tôi rằng cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện đó với bất kỳ người đàn ông nào, vì nó khiến cậu ấy thấy kinh tởm, huống chi là Marcello Solara! Sau đó cậu ấy kể cho tôi rằng tin đồn đã đến tai Stefano và anh ta hỏi về mối quan hệ giữa cậu ấy và Marcello trong thời gian anh ta lui tới nhà Cerullo. Cậu ấy giận dữ trả lời: “Chả có mối quan hệ nào cả! Anh điên à?” Rồi Stefano rối rít đáp lại rằng anh ta tin tưởng cậu ấy, rằng anh ta chưa bao giờ nghi ngờ một chút nào và anh ta hỏi vậy chỉ để cậu ấy biết rằng Marcello chỉ toàn kể những chuyện bẩn thỉu về cậu ấy thôi. Nhưng cùng lúc, anh ta lại có biểu hiện lơ đễnh, như thể đang nhìn theo những cảnh tàn sát hình thành trong đầu mình dù không muốn. Lila nhận ra điều đó và họ đã nói chuyện một lúc lâu, cậu ấy thú nhận với anh ta rằng cậu ấy cũng muốn giết người. Nhưng có ích gì? Cậu ấy nói không dứt và cuối cùng họ đã quyết định một thỏa thuận chung, đứng trên cả nhà Solara, trên cả logic của khu phố.

“Đứng trên ư?” tôi ngạc nhiên hỏi cậu ấy.

“Ừ, lờ họ đi: Marcello, em trai, ông, bố anh ta, tất cả. Làm như thể bọn họ không tồn tại.”

Thế là Stefano tiếp tục làm việc mà không bảo vệ danh dự của vợ chưa cưới, Lila tiếp tục cuộc sống trong vai vị hôn thê mà không viện đến con dao xén hay thứ gì khác, anh em Solara tiếp tục phát tán những tin đồn tục tĩu. Khi tạm biệt cậu ấy, tôi sững sờ. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi không hiểu. Tôi cảm thấy cách cư xử của nhà Solara rõ ràng hơn, tương đồng với thế giới mà chúng tôi biết từ khi còn nhỏ. Nhưng còn cậu ấy và Stefano, họ đang nghĩ gì trong đầu, họ tưởng mình đang sống ở đâu? Cách họ xử sự không hề có trong những bài thơ tôi học ở trường hay những cuốn tiểu thuyết tôi đọc. Tôi bối rối. Họ không phản ứng trước những lời lẽ xúc phạm, kể cả những lời sỉ nhục thực sự không thể chịu được mà anh em Solara gây ra cho họ. Họ cư xử lịch thiệp và tử tế với tất cả mọi người, như thể John và Jacqueline Kennedy trong chuyến thăm một khu phố ổ chuột. Khi họ tản bộ cùng nhau, anh ta quàng tay lên vai cậu ấy và dường như không có quy tắc cũ nào có giá trị với họ: họ cười đùa, ôm và hôn lên môi của nhau. Tôi thấy họ phóng nhanh trên chiếc mui trần, chỉ hai người kể cả buổi tối, lúc nào cũng ăn mặc như diễn viên điện ảnh và tôi nghĩ: ai biết họ đi đâu làm gì, không bị giám sát và không giấu giếm mà được sự cho phép của bố mẹ, của anh Rino, để làm những việc của riêng họ mà không quan tâm người ta nói gì. Có phải Lila là người đã buộc Stefano làm theo những cách ứng xử biến họ thành cặp đôi được hâm mộ nhất và cũng được bàn tán nhiều nhất trong khu phố không? Đó có phải là thứ mới nhất được cậu ấy tạo ra không? Cậu ấy muốn ra khỏi khu phố ngay ở trong khu phố? Cậu ấy muốn kéo chúng tôi ra khỏi chính mình, xế toạc lớp vỏ cũ kỹ và cho chúng tôi một lớp vỏ mới, phù hợp với lớp vỏ mà cậu ấy đang tự tạo ra ư?