Chương 47
Mọi thứ đột ngột trở lại trật tự cũ khi những lời đồn thổi đến tai Pasquale. Chuyện xảy ra vào một ngày Chủ nhật khi tôi, Carmela, Enzo, Pasquale và Antonio đang đi dạo dọc con phố. Antonio nói:
“Nghe nói Marcello Solara kể cho mọi người rằng Lina đã qua lại với cậu ta.”
Enzo không phản ứng gì, Pasquale lên tiếng ngay tức thì:
“Qua lại thế nào?”
Antonio lúng túng vì có mặt tôi và Carmela, anh ta nói:
“Cậu hiểu mà.”
Họ tránh qua một bên và nói chuyện riêng với nhau. Tôi thấy và nghe được Pasquale càng lúc càng tức điên; cơ thể Enzo đang gồng lên như thể anh ta không có tay, chân, cổ mà là một khối vật chất rắn chắc. Tại sao, tôi tự hỏi, họ lại giận dữ như thế? Lila không phải em ruột mà còn chẳng phải em họ của họ! Nhưng cả ba người lại cảm thấy buộc phải bất bình, hơn cả Stefano, hơn rất nhiều, cứ như thể họ mới là người yêu thực sự của cậu ấy. Nhất là Pasquale, tôi thấy anh ta thật kỳ quặc. Chỉ mới đây thôi anh ta còn nói ra những điều như thế, giờ lại đột nhiên quát tháo, và chúng tôi nghe anh ta nói rất rõ bằng chính tai mình rằng: “Tao sẽ đập nát sọ là khốn đó! Chúng nó đang biến con bé thành một con điếm! Có thể Stefano để mặc chúng nó làm thế, nhưng chắc chắn tao thì không.” Sau đó im lặng, họ quay lại chỗ chúng tôi và cùng đi lòng vòng một cách thẫn thờ, tôi tán gẫu với Antonio, Carmela đi giữa anh trai mình và Enzo. Một lát sau họ đưa chúng tôi về nhà. Tôi nhìn họ đi xa dần, Enzo thấp nhất đi ở giữa còn Antonio và Pasquale ở hai bên.
Hôm sau và mấy ngày sau nữa, có rất nhiều lời bàn tán về chiếc Millecento của nhà Solara. Nó bị băm thành nhiều mảnh. Không chỉ vậy: hai anh em nhà đó bị đánh đập dã man mà không biết là do ai. Họ thề là đã bị ít nhất chục kẻ tấn công trên một con phố tối tăm, chúng đều từ nơi khác đến. Nhưng tôi và Carmela biết rất rõ là chỉ có ba kẻ hành hung và chúng tôi rất lo lắng. Chúng tôi chờ sự trả thù không thể tránh khỏi trong một, hai, ba ngày. Nhưng rõ ràng họ đã làm rất tốt. Pasquale tiếp tục làm thợ nề, Antonio thợ cơ khí, Enzo thì đẩy chiếc xe hàng đi khắp nơi. Anh em nhà Solara thì ngược lại, trong một khoảng thời gian họ chỉ đi bộ, loạng choạng, hơi thất thần và luôn đi cùng bốn hoặc năm người bạn. Tôi thừa nhận rằng tôi rất vui khi nhìn thấy họ như vậy. Tôi tự hào về bạn bè mình. Cùng với Carmen và Ada, tôi trách móc Stefano và cả anh Rino vì họ đã vờ như không có chuyện gì xảy ra. Rồi thời gian trôi qua, Marcello và Michele đã mua một chiếc Giulietta màu xanh lá cây và họ lại ra vẻ như những ông chủ của khu phố. Khỏe mạnh và độc đoán hơn trước. Dấu hiệu mà có lẽ Lila đã đúng: với loại người đó, cần phải chiến đấu bằng cách có được cuộc sống đẳng cấp hơn, hơn cả những gì chúng có thể tưởng tượng. Khi tôi học lớp mười, cậu ấy báo với tôi rằng vào mùa xuân, khi vừa đủ tuổi mười sáu, cậu ấy sẽ kết hôn.