← Quay lại trang sách

Chương 49

Tôi bắt đầu công việc, cũng như hẹn hò với Antonio. Cô bán văn phòng phẩm làm cho tôi một loại vé tháng và mỗi sáng tôi băng qua thành phố với ba cô nhóc, trên những chuyến xe buýt đông nghịt và đưa chúng đến chốn rực rỡ đó: những chiếc ô, biển xanh, bờ đê xi măng, sinh viên, những người phụ nữ quý phái vô cùng rảnh rỗi, những phụ nữ phô trương với khuôn mặt đầy dục vọng. Tôi cư xử lịch sự với nhân viên cứu hộ khi họ cố gắng bắt chuyện. Tôi chăm sóc bọn trẻ, bơi thật lâu cùng với chúng để tận dụng bộ đồ bơi cô Nella may cho từ năm ngoái. Tôi cho chúng ăn, chơi với chúng và để chúng uống nước chảy ra liên tục từ đài phun bằng đá, chú ý để chúng khỏi trượt ngã và đập răng vào thành bồn nước.

Chúng tôi trở về khu phố lúc chiều muộn. Tôi trả bọn trẻ cho mẹ chúng rồi chạy đến cuộc hẹn bí mật với Antonio, da cháy sạm, người mặn vị nước biển. Chúng tôi đi đường vòng đến khu hồ nước, tôi sợ bị mẹ bắt gặp và có lẽ còn sợ cô Oliverio nhìn thấy hơn. Tôi đã trao cho anh ta những nụ hôn thật sự đầu tiên của mình. Tôi sớm để anh ta chạm vào ngực và phần giữa đùi mình. Một tối nọ, chính tôi đã cầm lấy của quý của anh giấu trong lớp quần lót, cương, to và khi anh ta cho nó ra ngoài, tôi vô tư nắm lấy bằng một tay trong khi chúng tôi hôn nhau. Tôi chấp nhận những lần đụng chạm đó với hai câu hỏi rất rõ ràng trong đầu. Câu hỏi đầu tiên: Lila có làm những việc như thế này với Stefano không? Câu hỏi thứ hai: khoái cảm mà tôi có được với chàng trai này có giống như tôi cảm nhận vào buổi tối khi ông Donato Sarratore sàm sỡ mình không? Trong cả hai câu hỏi, Antonio chỉ hiện lên là một bóng ma hữu ích, một mặt, để gợi lên tình cảm giữa Lila và Stefano, mặt khác để gọi tên cảm xúc mãnh liệt, phức tạp mà bố của Nino đã gây ra cho tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy tội lỗi. Anh ta rất biết ơn tôi vì những đụng chạm ít ỏi ở hồ nước và phụ thuộc tuyệt đối vào tôi, tới mức tôi nhanh chóng tin chắc rằng anh ta mới là người mắc nợ tôi thứ gì đó, rằng khoái cảm mà tôi tạo ra cho anh còn vượt xa những gì anh tạo ra cho tôi.

Thỉnh thoảng ngày Chủ nhật anh ta lại đi cùng tôi và bọn trẻ con đến Sea Garden. Anh ta chi rất nhiều tiền với điệu bộ điềm nhiên giả tạo, mặc dù tiền anh kiếm được rất ít và hơn nữa anh ghét bị cháy nắng. Nhưng anh ta làm việc đó vì tôi, chỉ để ở bên cạnh tôi mà không cần bất cứ sự bù đắp ngay lập tức nào, vì suốt cả ngày không có lúc nào để hôn hay chạm vào nhau. Thêm vào đó, anh ta còn mua vui cho bọn trẻ con bằng đủ mọi trò hề và trò lặn biển như vận động viên. Trong khi anh chơi với chúng thì tôi nằm dài phơi nắng để đọc sách, trôi tuột theo những trang sách như một con sứa.

Vào một trong những ngày Chủ nhật đó, tôi chợt ngước mắt lên và nhìn thấy một cô gái cao ráo, thân hình mảnh mai, thanh lịch với bộ bikini hai mảnh màu đỏ tuyệt đẹp. Đó là Lila. Đã quen với ánh mắt của đàn ông luôn nhìn mình, cậu ấy đi lại ở nơi đông đúc ấy như thể không có ai, kể cả anh chàng cứu hộ trẻ trung đi đằng trước để dẫn cậu ấy đến chỗ ô che nắng. Cậu ấy không nhìn thấy tôi và tôi không biết có nên gọi cậu ấy không. Cậu ấy đeo kính râm và chưng diện một cái túi vải màu sắc sặc sỡ. Tôi vẫn chưa nói với cậu ấy về công việc của mình, thậm chí cả chuyện của Antonio: có lẽ do tôi e ngại phán xét của cậu ấy về cả hai chuyện này. Chúng tôi chờ cậu ấy gọi tôi, tôi nghĩ ngợi và hướng mắt trở lại cuốn sách nhưng không tài nào đọc được nữa. Một chốc tôi lại quay ra nhìn về phía cậu ấy. Anh nhân viên cứu hộ mở cái ghế gấp và cậu ấy ngồi tắm nắng. Lúc ấy Stefano bước đến, trắng toát trong chiếc áo tắm xanh da trời, tay cầm ví, bật lửa và thuốc lá. Anh ta hôn lên môi Lila như hoàng tử vẫn làm với người đẹp ngủ trong rừng, rồi đến lượt anh ta ngồi lên chiếc ghế gấp.

Tôi vẫn cố gắng đọc. Từ lâu tôi đã quen với việc kỷ luật tự giác nên lần này tôi đã thực sự bắt được nghĩa của từ ngữ trong vòng vài phút - tôi nhớ khi đó mình đang đọc Oblomov . Khi tôi ngước mắt lên, Stefano vẫn ngồi ngắm biển, nhưng Lila không còn ở đó nữa. Tôi đưa mắt tìm cậu ấy và thấy cậu đang nói chuyện với Antonio, còn Antonio đang chỉ vào tôi. Tôi mừng rỡ chào cậu ấy và cậu ấy cũng rạng rỡ chào lại tôi rồi ngay lập tức quay ra gọi Stefano.

Ba chúng tôi cùng tắm biển, trong khi Antonio trông bọn trẻ con nhà cô bán văn phòng phẩm. Thoạt nhìn đó là một ngày vui vẻ. Chợt Stefano kéo tất cả chúng tôi tới quầy bar và gọi đủ món mỹ vị: bánh mì, đồ uống, kem, và bọn trẻ rời tay Antonio ngay tức thì và quay ra dành trọn sự chú ý đến Stefano. Khi hai anh chàng bắt đầu nói chuyện về những vấn đề gì đó tôi không biết, liên quan đến chiếc mui trần, một cuộc trò chuyện mà Antonio đã tạo ấn tượng tốt, tôi đưa bọn trẻ ra ngoài để chúng khỏi làm phiền họ. Lila đi cùng tôi.

“Cô chủ hàng văn phòng phẩm trả cho cậu bao nhiêu?” cậu ấy hỏi tôi.

Tôi nói với cậu ấy.

“Không nhiều lắm. Theo mẹ tớ thì cô ấy trả thế là quá nhiều.”

“Cậu phải làm giá vào, Lenù.”

“Tớ sẽ làm giá khi nào tớ đưa con cậu ra biển.”

“Tớ sẽ trả cho cậu hàng két tiền vàng, tớ biết có được thời gian ở cùng cậu đáng giá chừng nào.”

Tôi nhìn cậu ấy để xem có phải cậu ấy đùa không. Cậu ấy không đùa, nhưng cậu ấy làm vậy ngay sau đó, khi nhắc đến Antonio:

“Anh ta có biết giá trị của cậu không?”

“Bọn tớ mới hẹn hò được hai chục ngày.”

“Cậu yêu anh ta không?”

“Không.”

“Thế sao lại hẹn hò?”

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm.

“Cậu có yêu Stefano không?”

Cậu ấy nói một cách nghiêm túc:

“Yêu rất nhiều.”

“Nhiều hơn cả bố mẹ cậu, hơn cả anh Rino chứ?”

“Hơn bất cứ ai, trừ cậu.”

“Cậu đùa tớ!”

Tuy nhiên trong lúc ấy tôi cũng tự nhủ: dù cậu ấy có đùa giỡn với mình thì được nói chuyện với cậu ấy như thế này thật là tuyệt, dưới ánh nắng mặt trời, ngồi trên nền bê tông nóng bỏng cùng đôi chân ngâm dưới nước; mặc kệ việc cậu ấy không hỏi tôi về cuốn sách mà tôi đang đọc; mặc kệ chuyện cậu ấy không biết gì về kết quả kỳ thi chuyển cấp của tôi; có lẽ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc: ngay cả sau khi cậu ấy kết hôn, điều gì đó giữa chúng tôi vẫn kéo dài. Tôi bảo cậu ấy:

“Ngày nào tớ cũng đến đây. Cậu cũng cùng đến đi.”

Cậu ấy hào hứng với gợi ý đó, cậu ấy nói với Stefano và anh ta đồng ý. Đó là một ngày đẹp trời mà tất cả chúng tôi đều cảm thấy thoải mái một cách diệu kỳ. Rồi mặt trời bắt đầu xuống bóng, đã đến lúc đưa bọn trẻ về nhà. Stefano ra quầy thanh toán và ở đó anh ta phát hiện ra Antonio đã trả trước hết rồi. Anh ta vô cùng áy náy và cảm ơn nhiệt tình. Trên đường về, ngay khi Stefano và Lila lao đi trong chiếc mui trần, tôi trách Antonio. Bà Melina và Ada phải lau cầu thang các tòa nhà, anh ta thì kiếm được có vài xu trong nhà xưởng.

“Sao anh lại trả tiền?” tôi gần như quát lên bằng tiếng địa phương, tôi rất giận.

“Vì anh và em, chúng ta đẹp hơn và quý phái hơn,” anh ta đáp.