← Quay lại trang sách

Chương 50

Tôi có tình cảm với Antonio mà gần như không nhận ta. Những trò chơi tình dục của chúng tôi trở nên táo bạo và thú vị hơn một chút. Tôi tự nhủ nếu Lila lại tới Sea Garden, tôi sẽ hỏi chuyện gì xảy ra giữa cậu ấy và Stefano khi họ đi chơi xa một mình trong xe ô tô. Họ có làm những việc giống tôi và Antonio không hay còn hơn thế, ví dụ như những việc mà hai anh em nhà Solaro đồn thổi? Tôi không có ai để so sánh ngoài cậu ấy. Nhưng tôi không có cơ hội để thử hỏi cậu ấy những câu đó, cậu ấy không đến Sea Garden nữa.

Công việc của tôi kết thúc trước lễ Ferragosto vài ngày và niềm vui với nắng và biển cũng chấm dứt. Cô bán hàng rất hài lòng về cách tôi chăm sóc bọn trẻ; mặc dù chúng, bất chấp yêu cầu của tôi, đã kể cho mẹ mình rằng thỉnh thoảng có một thanh niên trẻ bạn tôi đến bãi biển và chơi ngụp lặn với chúng. Thay vì trách móc tôi, cô ấy ôm lấy tôi và nói: “Tốt quá! Cháu cứ thoải mái một chút đi, cháu quá nghiêm túc so với tuổi đấy.” Rồi cô ấy nói tiếp một cách ranh mãnh: “Nhìn xem con bé Lina Cerullo làm đủ thứ chuyện điên rồ kìa!”

Ở chỗ hồ nước, buổi tối, tôi nói với Antonio:

“Lúc nào cũng vậy, từ khi bọn em còn nhỏ, mọi người luôn nghĩ rằng cậu ấy hư còn em thì ngoan.”

Anh ta hôn tôi, thầm thì một cách hài hước:

“Sao thế, không phải vậy à?”

Câu trả lời đó làm tôi mềm lòng và ngăn tôi nói với anh ta rằng chúng tôi phải chia tay. Đó là một quyết định cấp thiết với tôi, tình cảm tôi có với anh không phải là tình yêu, tôi yêu Nino và tôi biết rằng mình sẽ mãi mãi yêu anh ấy. Tôi đã chuẩn bị những lời cần nói với Antonio, tôi muốn nói chậm rãi với anh ta rằng: chúng ta đã có khoảng thời gian đẹp đẽ, anh đã giúp đỡ em rất nhiều trong lúc em buồn, nhưng giờ năm học lại bắt đầu và năm nay em bắt đầu lên cấp ba, em có những môn học mới, việc học hành sẽ khó khăn và em phải học rất nhiều; em rất tiếc nhưng bọn mình phải dừng lại. Tôi thấy mình cần phải làm điều này và chiều nào tôi cũng ra chỗ hẹn của hai đứa ở hồ nước với đoạn văn chuẩn bị sẵn của mình. Nhưng anh ta quá si mê, quá nồng nhiệt đến nỗi tôi không có đủ dũng khí để nói ra và tôi hoãn lại. Lễ Ferragosto tới. Lễ Ferragosto trôi qua. Gần hết tháng. Tôi tự nhủ mình không thể hôn, động chạm và để một người động chạm trong khi mình chẳng có gì ngoài một chút cảm tình với người đó; Lila rất yêu Stefano, tôi đối với Antonio thì không.

Thời gian trôi đi và tôi không hề tìm được thời điểm thích hợp để nói với anh ta. Anh ta lo lắng. Nhìn chung tình trạng của bà Melina đang trầm trọng thêm cùng với tiết trời nóng bức, nhưng đến nửa sau tháng Tám, sự trầm trọng ấy lại càng rõ rệt. Ông Sarratore, mà bà gọi là Donato, lại xuất hiện trong đầu bà ấy. Bà bảo đã nhìn thấy ông ta, rằng ông ta đã đến để tìm bà, những đứa con không biết làm sao để trấn an mẹ mình. Tôi thấy lo lắng khi nghĩ đến việc ông Sarratore thực sự đã xuất hiện trên những con đường trong khu phố và ông ta tìm tôi chứ không phải bà Melina. Ban đêm, tôi đột ngột tỉnh giấc với cảm giác ông ta đã lẻn vào từ cửa sổ và đang ở trong phòng. Rồi tôi bình tĩnh lại và tự nhủ: ông ta hẳn đang nghỉ ở Barano, ở bãi biển Maronti, chắc chắn ông ta không ở đây, trong cái nóng nực, ruồi nhặng, bụi bặm như thế này.

Nhưng một buổi sáng nọ khi đang đi chợ, tôi nghe có tiếng ai đó gọi. Tôi quay người lại và nhận ra ông ta ngay lập tức. Rồi tôi nhận ra bộ râu đen, những đường nét dễ chịu ánh lên bởi ánh nắng và cái miệng với đôi môi mỏng. Tôi tiếp tục đi thẳng, ông ta đi theo sau. Ông ta nói đã rất buồn khi không thấy tôi ở nhà cô Nella, ở Barano, mùa hè này. Ông ta nói ông luôn nghĩ về tôi, rằng không có tôi ông ta không thể sống được. Ông ta còn nói thêm rằng để vun đắp nên tình yêu giữa tôi và ông ta, ông ta đã viết rất nhiều bài thơ và muốn đọc chúng cho tôi nghe. Cuối cùng ông ta nói muốn gặp tôi, nói chuyện yên tĩnh với tôi và rằng nếu tôi khước từ ông ta sẽ tự tử. Thế là tôi dừng lại và lẩm bẩm bảo ông ta hãy để tôi yên, tôi đã có người yêu và không bao giờ muốn nhìn thấy ông ta nữa. Ông ta thất vọng. Ông ta thì thầm rằng sẽ chờ tôi mãi mãi, rằng mỗi ngày vào lúc giữa trưa ông ta sẽ đứng ở cửa hầm trên đại lộ. Tôi lắc đầu thật mạnh: tôi sẽ không bao giờ tới đó. Ông ta vươn người ra định hôn tôi, tôi giật lùi về phía sau với vẻ ghê tởm và ông ta cười thất vọng. Ông ta thì thầm: “Cháu thật thông minh và nhạy cảm, ta sẽ mang cho cháu những bài thơ mà ta tâm đắc nhất,” rồi ông ta bỏ đi.

Tôi hoàn toàn khiếp sợ và không biết phải làm gì. Tôi quyết định cầu cứu Antonio. Tối hôm đó, ở hồ nước, tôi nói với anh ta rằng mẹ anh đã đúng, ông Donato Sarratore đang lảng vảng trong khu phố. Ông ta đã chặn tôi ở trên đường. Ông ta bảo tôi nói với bà Melina rằng ông ta sẽ mãi mãi đợi bà ấy, hằng ngày, ở cửa hầm, vào giữa trưa. Antonio sầm mặt lại, lẩm bẩm: “Anh phải làm gì đây?” Tôi bảo anh rằng chính tôi sẽ đi cùng anh ta đến chỗ hẹn và chúng tôi sẽ nói rõ với ông ta về tình hình sức khỏe của mẹ anh.

Cả đêm tôi không ngủ vì lo lắng. Ngày hôm sau chúng tôi ra đường hầm. Antonio lầm lì không nói gì, anh ta bước đi rề rà, tôi cảm thấy một gánh nặng trên vai đang khiến anh chậm lại. Một phần trong anh tức giận, phần còn lại thì sợ hãi. Tôi tức giận nghĩ: anh ta có thể đến đối đầu với nhà Solara vì em gái Ada và vì Lila nhưng giờ anh ta lại sợ sệt, ông Donato Sarratore trong mắt anh ta là một người quan trọng, có uy tín. Thấy anh ta như vậy tôi lại càng quyết tâm hơn, tôi chỉ muốn lay mạnh anh ta và hét vào mặt: có thể anh chưa viết được cuốn sách nào, nhưng anh tuyệt vời hơn gã đó rất nhiều! Nhưng tôi chỉ đành khoác tay anh ta.

Ông Sarratore thấy chúng tôi từ xa và nhanh chóng định biến mất trong bóng tối của đường hầm. Nhưng tôi gọi ông ta:

“Ông Sarratore!”

Ông ta miễn cưỡng quay lại.

Tôi dùng kính ngữ để nói với ông ta, điều mà thời dó không tồn tại trong môi trường của chúng tôi:

“Không biết ông có nhớ Antonio không, anh ấy là con trai lớn của bà Melina.”

Ông Sarratore cất tiếng rất vang và đầy trìu mến:

“Chắc chắn là ta nhớ rồi! Chào cháu, Antonio!”

“Tôi và anh ấy là người yêu.”

“Ồ, tốt quá.”

“Và chúng tôi đã cùng nhau bàn bạc rất nhiều, giờ anh ấy sẽ giải thích cho ông.”

Antonio hiểu rằng đã tới lượt mình và anh ta nhợt nhạt, căng thẳng, khó khăn khi phải nói tiếng Ý:

“Tôi rất mừng khi gặp lại ông, thưa ông Sarratore. Tôi không phải người hay quên và tôi luôn biết ơn ông vì những gì ông đã làm cho chúng tôi sau cái chết của bố tôi. Tôi đặc biệt cảm ơn ông vì đã tìm giúp tôi công việc ở xưởng của ông Gorresio, nhờ ông mà tôi mới học được nghề này.”

“Nói với ông ta về mẹ của anh đi”, tôi sốt ruột chen ngang.

Anh ta khó chịu và ra hiệu cho tôi im lặng. Anh ta nói tiếp:

“Tuy nhiên gia đình ông không sống trong khu phố nữa nên không nắm rõ tình hình. Mẹ tôi, chỉ cần nghe thấy tên ông, bà sẽ không còn là mình nữa. Và nếu nhìn thấy ông, dù chỉ một lần thì chắc chắn bà ấy sẽ bị tống vào nhà thương điên.”

Ông Sarratore luống cuống:

“Antonio, con trai, ta chưa bao giờ có ý định làm hại mẹ cháu. Đúng ra, cháu vẫn còn nhớ ta đã làm những gì cho gia đình cháu. Và quả thật ta luôn muốn và chỉ muốn giúp đỡ bà ấy và tất cả các cháu thôi.”

“Vậy nếu ông vẫn muốn giúp bà ấy thì đừng tìm bà ấy nữa, đừng gửi sách cho bà ấy và đừng xuất hiện trong khu phố nữa.”

“Cháu không thể yêu cầu ta chuyện như vậy được, cháu không thể cấm ta đến thăm lại những nơi thân thuộc đối với ta!” ông Sarratore nói bằng giọng ấm áp và xúc động giả tạo.

Giọng điệu đó làm tôi tức điên. Tôi biết cái giọng đấy, ông ta đã thường xuyên dùng giọng điệu đó ở Barano, trên bãi biển Maronti. Giọng điệu dễ chịu và ân cần: ông Sarratore cho rằng một người đàn ông sâu sắc, viết nên những câu thơ và bài báo cho tờ Roma hẳn phải có giọng như vậy. Tôi chực ngắt lời nhưng Antonio đã làm tôi ngạc nhiên khi lên tiếng trước. Anh ta khom vai, rụt đầu xuống đồng thời đưa tay về phía trước ngực ông Donato Sarratore, dùng những ngón tay khỏe của mình chạm vào ông ta. Anh ta nói tiếng địa phương:

“Tôi không cấm ông! Nhưng tôi hứa với ông rằng nếu ông lấy đi chút lý trí còn lại của mẹ tôi, tôi sẽ khiến ông không bao giờ muốn quay lại cái nơi khốn nạn này nữa đấy.”

Sarratore mặt mũi tái mét:

“Được, ông ta vội vàng nói, ta hiểu rời, cám ơn cháu.”

Ông ta quay gót đi về hướng nhà ga.

Tôi quàng tay Antonio rời đi, đầy tự hào về sự bùng nổ của anh nhưng tôi nhận ra anh đang run rẩy. Tôi nghĩ, có thể là lần đầu tiên, về việc xảy ra với anh, từ khi còn rất nhỏ, về cái chết của bố mình, rồi về công việc, trách nhiệm rơi xuống đầu anh và sự suy sụp của người mẹ. Tôi kéo anh đi mà trong lòng thấy đầy yêu thương, và tôi lại tự đề ra một cái hạn khác: tôi sẽ chia tay anh sau đám cưới của Lila, tôi tự nhủ.