Chương 51
Cả khu phố nhớ mãi về đám cưới đó. Các công việc chuẩn bị cho đám cưới đan xen với sự ra đời chậm rãi, công phu và náo động của những đôi giày thương hiệu Cerullo và có vẻ đó là hai việc, vì lý do nào đó, chẳng bao giờ đi đến hồi kết.
Hơn nữa đám cưới này cũng ảnh hưởng không ít đến tiệm giày. Ông Fernando và Rino không chỉ miệt mài làm những đôi giày mới, hiện tại chưa đem lại gì, mà còn phải làm hàng nghìn việc lặt vặt khác mang lợi nhuận tức thì vì họ cần có thu nhập gấp. Họ phải gom đủ tiền để đảm bảo cho Lila có một chút hồi môn và trang trải chi phí đồ uống vì họ muốn bằng mọi giá không để bị xem như một lũ ăn mày. Do đó mà sự căng thẳng trong gia đình Cerullo diễn ra trong nhiều tháng liền. Bà Nunzia ngày đêm thêu ga trải giường còn ông Fernando thì liên tục gợi lại khoảng thời gian hạnh phúc đầy nuối tiếc khi, trong căn phòng nhỏ mà ở đó ông làm vua, ông đã dán keo, khâu giày, nện búa một cách bình yên với những chiếc đinh kẹp ngậm ở miệng.
Chỉ có cặp phu thê là thảnh thơi. Giữa họ chỉ có hai lần xích mích nhỏ. Lần đầu là về ngôi nhà tương lai của họ. Stefano muốn mua một căn hộ nhỏ ở khu phố mới trong khi Lila thì ngược lại, cậu ấy thích một căn hộ trong những tòa nhà cũ hơn. Họ tranh luận. Ngôi nhà trong khu phố cũ to hơn nhưng tối tăm và không có tầm nhìn, giống như hầu hết các ngôi nhà trong khu đó. Căn hộ ở khu phố mới thì nhỏ hơn nhưng có cả một bồn tắm lớn giống trong quảng cáo Palmolive, bồn rửa và mặt tiền nhìn ra núi Vesuvio. Chẳng ích gì khi chỉ ra rằng trong khi núi lửa Vesuvio phù du và xa xôi nhạt dần dưới bầu trời đầy mây mù thì những đường ray xe lửa hiện ra rõ ràng chỉ cách đấy không đầy hai trăm mét. Stefano bị cuốn hút bởi những thứ mới mẻ, bởi những căn hộ lát gạch bóng loáng, những bức tường trắng phau và Lila nhanh chóng nhượng bộ. Điều quan trọng nhất với cậu ấy là chưa đầy mười bảy tuổi cậu ấy đã là bà chủ của một ngôi nhà riêng, có nước nóng chảy ra từ vòi và không phải nhà đi thuê mà là nhà thuộc sở hữu của cậu ấy.
Lý do xích mích thứ hai là chuyến trăng mật. Stefano đề xuất đi Venezia còn Lila kiên quyết không đi qua xa khỏi Napoli và điều đó hé lộ xu hướng mà sau này đánh dấu cả cuộc đời của cậu ấy. Cậu ấy gợi ý nghỉ ở Ischia, Capri và có thể ở bờ biển Amalfitana, tất cả những nơi cậu ấy chưa từng đến. Người chồng tương lai đã đồng ý gần như ngay lập tức.
Còn lại chỉ là những căng thẳng rất nhỏ, bắt nguồn từ các vấn đề nội bộ của gia đình hai bên. Ví dụ, nếu Stefano gặp Lila sau khi đến tiệm giày Cerullo, anh ta lúc nào cũng buột miệng nói những lời nặng nề về ông Fernando và anh Rino, việc đó khiến cậu ấy khó chịu và vội vàng bảo vệ họ. Anh ta lắc đầu tỏ ý không mấy thuyết phục, quay ra nhìn lại khoản đầu tư tiền bạc quá lớn trong câu chuyện sản xuất giày. Rồi đến cuối hè, khi căng thẳng giữa anh ta và bố con nhà Cerullo tăng lên, anh ta đặt ra một giới hạn cụ thể cho cái trò làm xong lại tháo bung giày không hồi kết của hai bố con và những người học việc. Anh ta ra lệnh trong tháng Mười một anh ta muốn thấy những kết quả đầu tiên: ít ra là mẫu mã cho mùa đông, cho nam giới và phụ nữ, phải sẵn sàng được trưng bày ở cửa hàng trong dịp Giáng sinh. Sau đó anh ta khá bực mình nên đã bỏ đi cùng Lila, vì anh Rino chỉ chăm chăm đòi tiền chứ không muốn làm việc. Cậu ấy bênh vực anh trai, anh ta đáp trả, cậu ấy nổi nóng và anh ta lùi bước ngay lập tức. Anh ta đi lấy đôi giày là nguyên nhân ra đời của toàn bộ dự án này, đôi giày mua về và chưa bao giờ dùng đến, được giữ gìn như bằng chứng quý giá cho câu chuyện của họ: anh ta chạm vào chúng, đưa lên mũi ngửi và xúc động nói rằng từ đôi giày này anh ta cảm nhận, thấy và sẽ luôn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Lila, gần như vẫn giống một đứa trẻ, đã cùng làm việc bên cạnh đôi tay thô to của người anh trai. Họ đứng trên sân thượng của tòa nhà cũ kỹ nơi Stefano ở, nơi đó họ từng thi đốt pháo với anh em nhà Solara. Anh ta nắm lấy ngón tay của Lila, hôn lên từng ngón một và nói rằng mình sẽ không bao giờ để những ngón tay ấy bị hủy hoại thêm lần nữa.
Chính Lila đã kể cho tôi về hành động đầy yêu thương ấy một cách rất vui vẻ, vào ngày cậu ấy đưa tôi đi xem nhà mới. Thật lộng lẫy: sàn nhà lát gạch vuông sáng bóng, bồn tắm để ngâm mình trong bọt, đồ nội thất được chạm khắc trong phòng ăn và phòng ngủ, tủ lạnh và thậm chí cả điện thoại bàn. Tôi xúc động ghi lại số điện thoại. Chúng tôi sinh ra và sống trong những căn hộ nhỏ, không có phòng riêng, không có chỗ ngồi học. Tôi vẫn đang sống như thế, còn cậu ấy sẽ sớm thoát khỏi nó. Chúng tôi bước ra ban công nhìn ra ga xe lửa và núi Vesuvio, tôi dè dặt hỏi cậu ấy:
“Cậu và Stefano đôi khi đến đây một mình à?”
“Ừ, thỉnh thoảng.”
“Thế hai người làm gì?”
Cậu ấy nhìn tôi như thể không hiểu gì.
“Tức là sao?”
Tôi lúng túng.
“Hai người có hôn nhau không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Rồi sau đấy?”
“Sau đó không làm gì hết, bọn tớ vẫn chưa cưới nhau mà.”
Tôi bối rối. Có thể như vậy sao? Hoàn toàn tự do mà không xảy ra chuyện gì? Bao câu chuyện bàn tán khắp khu phố, những lời gièm pha tục tĩu của anh em Solara, vậy mà họ chỉ trao nhau vài nụ hôn thôi sao?
“Nhưng anh ta không đòi hỏi cậu thêm à?”
“Vì sao, Antonio đòi hỏi cậu à?”
“Ừ.”
“Tớ thì Stefano không đòi hỏi gì cả. Anh ấy cũng đồng ý là phải kết hôn trước đã.”
Tuy nhiên cậu ấy có vẻ rất ngạc nhiên bởi câu hỏi của tôi, cũng như tôi rất ngạc nhiên bởi câu trả lời của cậu ấy. Vậy là cậu ấy không cho phép Stefano làm gì cả, mặc dù họ đi chơi riêng bằng xe hơi, chuẩn bị kết hôn và đã có một căn hộ đầy đủ tiện nghi, chiếc giường với tấm đệm vẫn còn trong bọc. Tôi thì trái lại, tôi chưa chắc sẽ kết hôn mà đã đi xa hơn một nụ hôn từ lâu rồi. Khi cậu ấy hỏi tôi, một cách tò mò hồn nhiên, liệu tôi có trao cho Antonio những thứ mà anh ta đòi hỏi không, tôi thấy xấu hổ vì nói cho cậu ấy sự thật. Tôi trả lời không và cậu ấy có vẻ vui.