Chương 54
Tôi vui vẻ trở về nhà. Tôi nhốt mình trong nhà vệ sinh để khỏi làm phiền mọi người trong nhà và học đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ. Tôi dậy lúc sáu rưỡi để chép lại bài. Nhưng trước đó tôi đã đọc lại nó trong nét chữ tròn trịa đẹp đẽ của Lila, nét chữ vẫn giống như hồi tiểu học, rất khác với chữ của tôi bây giờ, bé hơn và lược nét. Trong trang giấy vẫn chính xác là những gì tôi viết nhưng rõ ràng và trực diện hơn. Những chỗ bị gạch, bị dịch chuyển, vài bổ sung nhỏ, và bằng cách nào đó đến cả nét chữ của cậu ấy cũng khiến tôi cảm thấy mình đã từng chạy trốn khỏi chính bản thân và giờ đây, tôi đang chạy trước cả trăm bước với một nguồn năng lượng và sự hài hòa mà người bị bỏ lại phía sau không thể có được.
Tôi quyết định giữ lại bài viết bằng nét chữ của Lila. Tôi mang nó nguyên vẹn như thế cho Nino, nhằm lưu lại dấu vết dễ thấy về sự hiện diện của Lila trong lời lẽ của mình. Anh ấy vừa đọc vừa chớp hàng mi dài liên tục. Sau cùng anh ấy nói với sự buồn bã không ngờ:
“Cô Galiani đã đúng.”
“Đúng về điều gì?”
“Em viết tốt hơn anh.”
Mặc dù tôi bối rối phủ nhận, anh ấy vẫn nhắc lại câu nói một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi mà không chào từ biệt. Anh ấy thậm chí không nói cho tôi biết khi nào ra báo hoặc tôi có thể mua nó thế nào, mà tôi cũng chẳng có dũng khí hỏi anh chuyện đó. Thái độ ấy làm tôi khó chịu. Đặc biệt lúc anh rời đi, tôi nhận ra trong vài giây dáng điệu của bố anh.
Lần gặp lại của chúng tôi đã kết thúc như thế. Chúng tôi lại làm hỏng nó một lần nữa. Suốt nhiều ngày sau, Nino xử sự như thể việc viết tốt hơn anh là một tội lỗi mà tôi cần phải chuộc tội. Tôi bực mình. Rồi bỗng nhiên anh ấy lại trao cho tôi thân thể, cuộc đời, sự hiện diện của anh và rủ tôi đi cùng một đoạn đường, tôi lạnh lùng trả lời anh rằng tôi bận, bạn trai tôi phải đến đón tôi.
Trong một thời gian hẳn anh ấy tưởng bạn trai tôi là Alfonso, nhưng mối nghi ngờ đó đã tan biến vào một ngày em gái Marisa của anh xuất hiện ở cổng trường, cô ta có chuyện gì đó cần nói với anh. Chúng tôi không gặp nhau từ sau đợt ở trên đảo Ischia. Cô ta chạy tới chỗ tôi, vui mừng khôn xiết và nói rằng thật tiếc vì tôi không quay lại Barano mùa hè trước. Vì tôi đi cùng Alfonso nên đã giới thiệu cậu ta với cô. Mặc dù anh trai đã bỏ đi nhưng cô ta vẫn nài nỉ đi dạo với chúng tôi. Ban đầu cô ấy kể cho chúng tôi tất cả những đau khổ trong chuyện tình cảm của mình. Sau đó, khi nhận ra tôi và Alfonso không phải người yêu, cô ta ngừng nói chuyện với tôi và bắt đầu trò chuyện với cậu ta theo cách quyến rũ riêng của mình. Trên đường về nhà, chắc hẳn cô ta đã kể cho anh trai rằng giữa tôi và Alfonso chẳng có gì cả, bởi vì ngày hôm sau, anh ấy đã tới lượn lờ xung quanh tôi. Nhưng giờ chỉ nhìn thấy anh là tôi đã căng thẳng. Anh ấy có phải là một kẻ tự phụ như bố mình, mặc dù anh ghét bỏ ông ta? Anh ấy có nghĩ rằng không ai có thể ngừng ca ngợi và yêu mến anh không? Anh ấy có tự cao đến mức không thể chấp nhận tài năng nào khác ngoài chính bản thân mình?
Tôi bảo Antonio đến đón mình ở trường. Anh ta tuân lệnh tôi ngay lập tức, ngạc nhiên đến thất thần, nhưng cũng hài lòng bởi đề nghị đó. Điều khiến anh ta còn ngạc nhiên hơn là ở ngoài đường, trước mắt tất cả mọi người, tôi đã nắm tay anh ta, đan các ngón tay của mình qua kẽ tay anh. Tôi vẫn luôn từ chối đi dạo như thế, kể cả trong hay ngoài khu phố, bởi vì việc đó làm tôi cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ con và đang đi dạo với bố vậy. Nhưng lần này tôi đã làm thế. Tôi biết rằng Nino đang nhìn chúng tôi và tôi muốn anh hiểu ra tôi là ai. Tôi viết văn tốt hơn anh ấy, tôi sắp được đăng bài trên cùng tờ báo với anh, ở trường tôi học giỏi bằng anh, mà có khi còn giỏi hơn và tôi có một chàng trai, anh ấy đây: vì vậy tôi sẽ không bao giờ chạy theo sau anh như một con vật nhỏ trung thành.