← Quay lại trang sách

Chương 55

Tôi cũng yêu cầu Antonio đi cùng tôi tới lễ cưới của Lila, yêu cầu anh đừng bao giờ để tôi cô đơn, hãy trò chuyện và có khi cả khiêu vũ với tôi nữa. Tôi rất e ngại ngày hôm đó, tôi nhận thấy nó như một vết rạn nứt vĩnh viễn và tôi muốn có ai đó ở bên cạnh mình.

Lời đề nghị này của tôi cuối cùng lại khiến cuộc sống của anh ta dạo gần đây trở nên rối ren. Lila gửi thiệp mời cho tất cả mọi người. Khắp các ngôi nhà trong khu phố, các bà, các mẹ đã miệt mài khâu vá từ trước những bộ váy, mua mũ và túi xách, đi loanh quanh các cửa hàng tìm quà cưới, ví dụ như một bộ ly cốc, đĩa ăn hoặc dao dĩa. Họ dành công sức như vậy không phải vì Lila mà vì Stefano, bởi anh ta rất đáng kính trọng và anh ta cho phép bạn thanh toán vào cuối tháng. Nhưng hơn cả, đám cưới là nơi không ai có thể tự làm xấu hình ảnh của mình, nhất là các cô gái độc thân, đây là dịp để họ có cơ hội tìm người yêu và ổn định cuộc sống, chỉ vài năm sau là đến lượt họ kết hôn.

Chính vì lý do đó mà tôi muốn Antonio đi cùng. Tôi không hề có ý định công khai chuyện của mình - chúng tôi tuyệt đối thận trọng giữ kín mối quan hệ này, nhưng tôi cố gắng kiểm soát nỗi lo phải trở nên hấp dẫn. Nhân dịp này, tôi muốn mình thật chỉn chu, điềm tĩnh với cặp kính cận, bộ váy nghèo nàn mẹ may cho tôi, đôi giày cũ và có thể tự nhủ: mình có tất cả những gì mà một cô gái mười sáu tuổi phải có, mình chẳng cần ai và bất cứ thứ gì.

Nhưng Antonio lại không nghĩ như vậy. Anh yêu tôi, coi tôi là vận may lớn nhất mà anh có được. Anh thường cao giọng hỏi tôi, với một chút lo lắng căng thẳng giấu sau vẻ ngoài vui tươi rằng làm thế nào tôi lại chọn anh ta, một tên ngốc không biết ăn nói. Thực tế là anh ta rất nóng lòng được tới nhà tôi ra mắt, để công khai mối quan hệ của chúng tôi. Hệ quả là, với lời đề nghị đó của tôi, hẳn anh ta nghĩ rằng cuối cùng tôi đã quyết định đường đường chính chính hẹn hò với mình nên đã may chịu một bộ vest, mà không tính đến số tiền đã chi để mua quà cưới, quần áo cho Ada cùng những đứa em khác và một bộ đồ vừa mắt cho bà Melina.

Tôi không nhận ra điều gì cả. Tôi tiếp tục vừa học vừa đi tư vấn khẩn cấp mỗi khi có chuyện lộn xộn giữa Lila, em chồng và mẹ chồng, cùng nỗi lo lắng thú vị về bài báo nhỏ chẳng mấy chốc sẽ được xuất bản. Tôi âm thầm tin rằng mình sẽ chỉ thực sự tồn tại kể từ thời điểm chữ ký của mình xuất hiện trên bản in, Elena Greco, và trong khi chờ đợi, tôi chỉ sống cho qua ngày mà không hề chú ý đến Antonio, người quyết tâm hoàn thiện bộ quần áo dự lễ cưới của mình bằng một đôi giày hiệu Cerullo. Đôi lúc, anh ta lại hỏi tôi: “Em có biết những đôi giày được làm đến đâu rồi không?” Tôi trả lời anh: “Anh hỏi anh Rino di, đằng nào Lina cũng không biết gì hết.”

Đúng là vậy. Tháng Mười một, nhà Cerullo gọi Stefano đến mà không để tâm đến việc ít nhất cũng phải cho Lila xem trước đôi giày vì dù gì cậu ấy vẫn đang sống cùng với họ. Tuy nhiên Stefano cố tình xuất hiện cùng người yêu và Pinuccia - cả ba người họ như bước ra từ màn hình ti vi. Lila kể với tôi rằng khi chứng kiến những đôi giày mình đã thiết kế nhiều năm trước được hoàn thiện, cậu ấy đã trải qua một cảm xúc rất mãnh liệt, như thể một bà tiên hiện ra và thực hiện một điều ước của cậu ấy. Chúng được làm ra đúng như tưởng tượng ngày đó của cậu ấy. Đến cả Pinuccia cũng há hốc miệng kinh ngạc. Chị ta muốn thử một mẫu mà chị ta thích và khen ngợi anh Rino hết lời, làm ra vẻ chị ta coi anh là người sáng tạo thực thụ của những kiệt tác nhẹ nhàng mà chắc chắn, hài hòa mà độc đáo này. Người duy nhất không vui là Stefano. Anh ta chen ngang khi Lila chúc mừng anh trai, bố và mấy thợ phụ, khiến giọng nói ngọt như mật của Pinuccia đang khen ngợi anh Rino phải im bặt, anh ta giơ mắt cá chân lên để cho họ thấy bàn chân đã xỏ giày một cách kỳ dị, rồi anh ta chê bai việc thay đổi thiết kế ban đầu của hết mẫu này đến mẫu khác. Anh ta bực bội nhất là khi so sánh chiếc giày nam do anh Rino và Lila đã giấu bố để làm với chiếc giày hai cha con ông Fernando hoàn thiện. “Miếng đáp tua rua này là gì? Những mũi khâu này là gì? Cái khóa mạ vàng này là gì?” anh ta hỏi một cách khó chịu. Và dù ông Fernando giải thích rằng tất cả những thay đổi này là để đôi giày chắc chắn hơn hoặc nhằm che đi một vài khuyết điểm trong bản thiết kế, Stefano vẫn không lay chuyển. Anh ta nói anh ta đã đầu tư nhiều tiền không phải để có những đôi giày tầm thường mà phải giống y hệt những đôi của Lila.

Không khí rất căng thẳng. Lila tế nhị đứng về phía bố mình, khuyên nhủ người yêu hãy bỏ qua chuyện này: những bức vẽ của cậu ấy chỉ là tưởng tượng của một đứa trẻ và nói cho cùng những thay đổi đó không có gì đáng kể, chúng thực sự cần thiết. Nhưng anh Rino lại ủng hộ Stefano và cuộc tranh luận cứ kéo dài mãi. Mọi người chỉ ngừng tranh cãi khi ông Fernando, kiệt sức vì mệt mỏi, ngồi sụp xuống một góc, nhìn những bức vẽ treo trên tường và nói:

“Nếu cháu muốn có giày đúng dịp Giáng sinh thì để nguyên như thế. Còn nếu cháu muốn có giày hệt như con gái ta thiết kế thì hãy bảo người nào khác làm.”

Stefano nhượng bộ, cả anh Rino cũng vậy.

Những đôi giày xuất hiện trong tủ kính vào Giáng sinh, một cái tủ trưng bày được trang trí với ngôi sao chổi nhồi bông gòn. Tôi đi ngang qua để nhìn chúng: đó là những sản phẩm trang nhã, hoàn thiện một cách tỉ mỉ; chỉ cần nhìn qua đã có ấn tượng về sự sang trọng, đối lập với cái tủ kính tồi tàn, với khung cảnh hoang vắng ở bên ngoài và bên trong tiệm giày, chất đầy những mảnh da thuộc, bàn đóng giày và dùi đục, khuôn gỗ và hộp đựng giày chất cao tới tận trần nhà, đang chờ khách đến. Dù ông Fernando có thay đổi một chút nhưng chúng vẫn là những đôi giày trong mơ của tuổi thơ chúng tôi, không hề phù hợp với hiện thực của khu phố này.

Quả thật, vào Giáng sinh, họ không bán được dù chỉ một đôi. Chỉ có Antonio xuất hiện, anh ta hỏi anh Rino một đôi cỡ 44 và đi thử. Sau này anh ta đã kể cho tôi cảm giác vui sướng khi xỏ vừa vặn đôi giày và anh hình dung ra cảnh cùng tôi ở lễ cưới, trong bộ quần áo mới cùng đôi giày. Nhưng điều đó đã không thành sự thật. Khi anh ta hỏi giá và anh Rino trả lời, anh ta há hốc miệng: “Cậu điên à?” Và khi anh Rino nói: “Tôi bán trả góp theo tháng cho cậu,” Antonio cười nói: “Thế thì tôi thà mua một chiếc Lambretta!”