← Quay lại trang sách

Chương 57

Ngày 12 tháng Ba đã đến, một ngày ẩm thấp, tiết trời đã sang xuân. Lila muốn tôi đến nhà cũ của cậu ấy từ sớm, giúp cậu ấy tắm rửa, chải tóc và mặc đồ. Cô ấy đuổi mẹ ra ngoài và chỉ còn mình chúng tôi ở lại. Cậu ấy ngồi bên mép giường trong bộ đồ lót. Bên cạnh là chiếc váy cưới nhìn như cơ thể của một cô gái đã chết; trước mặt, trên sàn nhà lát gạch hình lục giác, có một cái chậu đồng đựng nước đang bốc hơi. Cậu ấy bất ngờ hỏi tôi:

“Theo cậu, có phải tớ đã sai lầm không?”

“Sai làm việc gì?”

“Việc kết hôn.”

“Cậu vẫn còn nghĩ về chuyện làm chứng à?”

“Không, tớ nghĩ đến cô giáo. Vì sao cô không muốn để tớ vào nhà?”

“Vì cô là một bà già khó tính.”

Cậu ấy im lặng một lúc, nhìn đăm đăm vào chậu nước lấp lánh, rồi nói:

“Dù có chuyện gì xảy ra thì cậu hãy tiếp tục học.”

“Còn hai năm nữa: rồi tớ sẽ lấy bằng và thế là xong.”

“Không, đừng bao giờ ngừng học: tớ sẽ cho cậu tiền, cậu phải học mãi mãi.”

Tôi mỉm cười ái ngại rồi nói:

“Cảm ơn cậu, nhưng đến một lúc nào đó trường học cũng kết thúc!”

“Không phải với cậu: cậu là cô bạn thiên tài của tớ, cậu phải trở thành người giỏi hơn tất cả, cả đàn ông lẫn phụ nữ.”

Cậu ấy đứng dậy, cởi bỏ quần lót và áo ngực, nói tiếp:

“Nào, giúp tớ một tay không thì muộn mất.”

Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy khỏa thân, tôi xấu hổ. Ngày hôm nay tôi có thể nói rằng đó là sự xấu hổ khi thích thú nhìn ngắm thân thể cậu ấy, chứng kiến một cách chủ quan vẻ đẹp tuổi mười sáu của cậu ấy vài giờ trước khi Stefano động vào người cậu, đưa cái đó vào bên trong cơ thể cậu ấy và có thể làm cho hình dáng ấy thay đổi bằng cách khiến cậu ấy có thai. Vào thời điểm ấy, đó chỉ là một cảm giác hỗn độn khi làm một việc thiếu đứng đắn nhưng khó tránh khỏi, trong hoàn cảnh tôi không thể hướng mắt sang chỗ khác hay buông tay mà không nhận ra sự hỗn loạn của chính mình, không thú nhận cảm xúc ấy chính bằng cách rút lui, không gặp mâu thuẫn với sự ngây thơ hồn nhiên của người đang làm cho mình hỗn loạn, không biểu lộ ra, chính xác là bằng cách từ chối, cảm xúc mãnh liệt đang khiến tôi chao đảo. Thế nên tôi buộc phải ở lại và đặt ánh mắt lên bờ vai rộng của cậu ấy, lên bầu ngực với hai núm vú tê cứng, lên phần hông và cặp mông săn chắc, lên vùng kín, lên đôi chân dài, lên đầu gối mềm mại, phần mắt cá nhô lên và đôi bàn chân thanh thoát; và tôi làm như thể không có chuyện gì, trong khi ngược lại mọi thứ đều đang diễn ra, hiển hiện trong căn phòng tồi tàn, tối tăm đó, với đồ đạc xung quanh nghèo nàn và sàn nhà gồ ghề đầy vệt nước bắn - và trái tim tôi loạn nhịp, huyết mạch tôi bừng cháy.

Tôi chậm rãi tắm rửa cho cậu ấy một cách cẩn thận, đầu tiên tôi để cậu ấy cuộn tròn trong chậu nước lớn, tôi bảo cậu ấy đứng lên: tôi vẫn còn nghe bên tai tiếng nước chảy tí tách và tôi giữ lại ấn tượng rằng da thịt của Lila không khác gì cái chậu đồng ví nó mịn màng và săn chắc. Tôi đã có những cảm xúc và suy nghĩ lộn xộn: Ôm lấy cậu ấy, khóc với cậu ấy, hôn cậu ấy, gỡ tóc cho cậu ấy, cười, giả những kỹ năng làm tình và hướng dẫn cậu ấy bằng giọng điệu uyên bác, dùng lời nói để rời xa cậu ấy chính trong khoảnh khắc gần gũi nhất. Nhưng cuối cùng chỉ còn lại suy nghĩ khủng khiếp rằng tôi đang kì cọ cho cậu ấy từ đầu đến chân, vào sáng tinh mơ, chỉ để Stefano có thể vấy bẩn cậu ấy suốt cả đêm. Tôi tưởng tượng cậu ấy trần truồng như lúc bấy giờ, quấn chặt lấy người chồng trên chiếc giường ở ngôi nhà mới, trong khi tàu hỏa chạy rầm rầm dưới cửa sổ họ và da thịt thô bạo của anh ta xâm nhập vào trong cơ thể cậu bằng một cú va chạm dứt khoát, giống như cái nút chai bị ấn từ lòng bàn tay vào bên trong cổ chai rượu. Bỗng tôi cảm thấy liều thuốc duy nhất chống lại nỗi đau mà tôi đang trải qua và sẽ trải qua là tìm lấy một góc nào đó đủ vắng vẻ để Antonio cũng làm điều y hệt với tôi, cùng trong khoảng thời gian đó.

Tôi giúp cậu ấy lau khô người, mặc đồ, khoác lên chiếc váy cưới mà tôi - chính tôi, tôi tự nhủ với niềm hãnh diện trộn lẫn đau khổ - đã chọn cho cậu ấy. Chất liệu chiếc váy trở nên sinh động, chạy trên nền váy trắng tinh khôi là sự ấm áp của Lila, màu đỏ của đôi môi và đôi mắt đen láy rắn rỏi. Cuối cùng cậu ấy xỏ chân vào đôi giày do chính mình thiết kế. Bị anh Rino thúc ép, người có thể sẽ cho rằng mình bị phản bội nếu cậu ấy không đi đôi giày đó, nên Lila đã chọn một đôi gót thấp để không bị cao hơn Stefano quá nhiều. Cậu ấy soi gương, vén chiếc váy lên một chút.

“Đôi giày xấu quá,” cậu ấy nói.

“Không đâu.”

Cậu ấy mỉm cười lo lắng.

“Nhưng đúng mà, cậu nhìn xem: những mộng ước trong đầu tớ giờ đây lại bị đặt ở dưới chân.”

Cậu ấy quay người lại với biểu cảm lo sợ bất ngờ:

“Chuyện gì sẽ xảy ra với tớ hả Lenù?”