← Quay lại trang sách

Chương 58

Trong bếp có ông Fernando và bà Nunzia sốt ruột đợi chúng tôi, họ đã sẵn sàng một lúc lâu rồi. Tôi chưa bao giờ thấy họ chăm chút ngoại hình như vậy. Ở thời đó, tôi cảm thấy bố mẹ cậu ấy, bố mẹ tôi, tất cả các ông bố bà mẹ đều đã già. Tôi không thấy sự khác biệt lớn giữa họ và ông bà ngoại, ông bà nội: trong mắt tôi, những sinh linh ấy đều có một cuộc đời lạnh lẽo, một sự tồn tại không có điểm chung nào với sự tồn tại của tôi, của Lila, Stefano, Antonio và Pasquale. Những người bị tình cảm ấm áp, suy nghĩ nóng nảy nuốt chửng, chính là chúng tôi. Chỉ tới giờ, trong lúc viết tôi mới nhận ra rằng ông Fernando hồi đó hẳn đã ngoài bốn mươi lăm tuổi, bà Nunzia chắc ít hơn ông vài tuổi và sáng hôm ấy, họ đi cùng nhau, ông ta mặc áo sơ mi trắng, vest tối màu, gương mặt của Randolph Scott, còn bà Nunzia mặc cả cây màu thiên thanh, cùng chiếc mũ nhỏ cùng màu có mạng che mặt, họ trông thật tuyệt vời. Tương tự bố mẹ tôi, lần này tôi có thể nói chính xác hơn về tuổi tác của họ: bố tôi hồi đó ba mươi chín, mẹ tôi ba lăm. Tôi nhìn họ thật lâu, trong nhà thờ. Ngày hôm đó, tôi thấy bực mình khi kết quả học tập của tôi không an ủi được họ dù chỉ một chút xíu, và thậm chí họ, nhất là mẹ tôi, còn cho rằng đó là sự lãng phí thời gian vô ích. Lila lộng lẫy trong vầng hào quang chói lóa từ sắc trắng của bộ váy cưới và tấm voan cài đầu bồng bềnh, cậu ấy bước đến nhà thờ của Hội Thánh trong tay ông thợ giày và tiến đến chỗ Stefano, anh ta rất đẹp trai, đang đứng tại bàn thờ Chúa phủ đầy hoa - thật may vì người bán hoa đã cung cấp đầy đủ hoa cho chúng tôi, trong khi đó mẹ tôi, mặc dù con mắt của bà luôn đảo qua đảo lại như đang hướng ra chỗ khác, đã nhìn tôi chằm chằm để khiến tôi thấy nặng nề vì tôi ở đó, một đứa bốn mắt, đứng xa trung tâm của khung cảnh, trong khi cô bạn hỗn hào của tôi đã chinh phục một người chồng giàu có, một hoạt động kinh doanh cho gia đình và một ngôi nhà của riêng mình với bồn tắm, tủ lạnh, ti vi và điện thoại bàn.

Buổi lễ diễn ra khá lâu, cha xứ khiến nó kéo dài đến vĩnh cửu. Ở lối vào nhà thờ, họ hàng và bạn bè của chú rể tất thảy đều đứng ở một bên, họ hàng và bạn bè cô dâu đứng bên còn lại. Ông thợ ảnh chụp vô số bức trong suốt thời gian buổi lễ - với ánh đèn flash, tấm hắt sáng - trong khi một thợ phụ của ông ta quay lại những khoảnh khắc nổi bật của buổi lễ.

Antonio chăm chú ngồi cạnh tôi suốt buổi lễ trong bộ vest mới may, phó thác cho Ada - rất khó chịu vì với tư cách là nhân viên bán hàng ở cửa hàng của chú rẻ, chị ta muốn có một chỗ ngồi khác - nhiệm vụ ngồi cuối cùng cạnh bà Melina để giám sát bà cùng với mấy đứa em. Anh ta thì thầm vào tai tôi một hai lần gì đó nhưng tôi không đáp lại. Anh ta chỉ được ngồi yên bên cạnh tôi mà không thể hiện cử chỉ thân mật nào để tránh những lời bàn tán. Tôi nhìn khắp cả nhà thờ đông đúc, khách mời chán nản và họ cũng liên tục nhìn xung quanh giống tôi. Mùi hoa tỏa hương nồng nàn, mùi quần áo mới. Gigliola rất lộng lẫy, cả Carmela Peluso cũng rất xinh. Và các chàng trai cũng không kém phần. Enzo và nhất là Pasquale có vẻ muốn thể hiện rằng ở đó, đứng trước bàn thờ Chúa, cạnh Lila, họ còn tạo ấn tượng tốt hơn Stefano. Còn về Rino, trong khi anh chàng thợ xây và anh chàng bán rau quả ngồi ở cuối nhà thờ như những người lính canh đảm bảo buổi lẽ diễn ra thuận lợi thì anh trai của cô dâu lại phá vỡ trật tự của đội hình gia đình bằng việc ra ngồi cạnh Pinuccia, ở vị trí dành cho họ hàng nhà chú rể, anh ta trông cũng hoàn hảo trong bộ cánh mới, đôi giày Cerullo đi dưới chân sáng bóng như mái tóc vuốt sáp của anh. Thật tráng lệ! Rõ ràng, bất kỳ ai nhận được thiệp mời đều không muốn vắng mặt và thậm chí còn tham dự với trang phục lịch sự, theo như tôi và mọi người đều biết, điều đó có nghĩa là không ít người - có lẽ Antonio, người ngồi cạnh tôi, là người đầu tiên - đã phải đi hỏi vay tiền. Rồi tôi nhìn ông Silvio Solara, to béo trong bộ vest tối màu, đứng cạnh chú rể, cổ tay đeo đầy vàng óng ánh. Tôi nhìn vợ ông ta, bà Manuela, đứng cạnh cô dâu, mặc bộ váy đỏ và đeo trang sức khắp người. Tiền chi trả cho buổi lễ sang trọng này đến từ đó. Sau khi Ngài Achille qua đời, chính người đàn ông có gương mặt đỏ gay, đôi mắt xanh lam, đầu hói trắng, và người phụ nữ gầy gò có chiếc mũi dài và đôi môi mỏng là những người cho cả khu phố vay tiền (hoặc, nói rõ hơn, chính bà Manuela quản lý hoạt động đó: nổi tiếng và đáng gờm là cuốn sổ ghi nợ bìa đỏ, bên trong bà ta ghi lại những con số và thời hạn trả tiền). Đám cưới của Lila thực chất là một vụ làm ăn không chỉ với người bán hoa, ông thợ ảnh mà đặc biệt là với hai vợ chồng nhà đó, hơn nữa họ còn cung cấp cả bánh ngọt và túi quà tặng cho khách mời.

Tôi nhận ra Lila không bao giờ nhìn họ. Cậu ấy cũng không quay sang nhìn Stefano mà chỉ chăm chăm nhìn vị cha xứ. Tôi tự nhủ nhìn họ như vậy, từ sau lưng, không phải là một cặp đôi đẹp. Lila cao còn anh ta thì thấp. Lila tỏa ra một năng lượng bên trong mà không ai không nhận ra, còn anh ta thì có vẻ một gã nhỏ con mờ nhạt. Lila rất mực chăm chú như thể cậu ấy gắng hiểu đến tận cùng ý nghĩa thực sự của nghi lễ đó còn anh ta thì ngược lại, chốc chốc lại quay sang nhìn mẹ, cười xã giao với ông Silvio Solara hoặc gãi gãi đầu. Bỗng tôi thấy lo. Tôi nghĩ: nếu như Stefano thực sự không phải như những gì anh ta thể hiện thì sao? Nhưng tôi không nghĩ đến cùng là vì hai lý do. Trước hết, cô dâu chú rể đã nói với nhau lời đồng ý một cách quyết đoán và rõ ràng, trong sự xúc động chung: họ trao nhẫn cho nhau, hôn nhau, và tôi phải chấp nhận rằng Lila đã thực sự có chồng. Sau đó, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến tôi không để ý đến cặp đôi ấy nữa. Tôi nhận ra mình đã nhìn thoáng thấy tất cả mọi người trừ Alfonso, tôi tìm cậu ta trong số những người họ hàng bên chú rể, bên cô dâu và thấy cậu ta ở cuối nhà thờ, lấp ló sau một cái cột. Tôi ra hiệu, cậu ta đáp lại và bước về phía tôi. Nhưng phía sau cậu ta, Marisa Sarratore kiêu ngạo xuất hiện. Và ngay sau đó, một người cao lêu đêu, tay nhét túi quần, đầu tóc rối bời với chiếc áo khoác và cái quần nhàu nhĩ mà anh mặc đi học, đó là Nino.