← Quay lại trang sách

Chương 59

Tiếp sau là một đám đông nháo nhác xung quanh cô dâu chú rể. Họ bước ra từ nhà thờ trong tiếng nhạc đệm của đàn đại phong cầm, ánh đèn flash của ông thợ ảnh. Lila và Stefano dừng lại trong sân nhà thờ giữa những cái ôm hôn, sự hỗn loạn của những chiếc ô tô và sự sốt ruột của họ hàng đang phải chờ đợi trong khi những người khác, chẳng phải máu mủ ruột thịt - nhưng lại quan trọng hơn, được yêu quý hơn, ăn mặc giàu sang hơn, hoặc có lẽ là vì các quý bà với những cái mũ đặc biệt xa hoa - lên ô tô ngay tức thì và đi vào phố Orazio, tới nhà hàng.

Alfonso thật bảnh bao! Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta trong bộ vest tối màu, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt. Bước ra khỏi những bộ quần áo học sinh nhàu nát, khỏi những chiếc tạp dề của người tạp hóa, tôi không chỉ thấy cậu ta trưởng thành hơn tuổi mười sáu của mình mà bất ngờ - tôi nghĩ - cậu ta còn khác cả về hình thức bên ngoài so với anh trai Stefano. Cậu ta giờ cao hơn, gầy hơn, đặc biệt là có vẻ đẹp trai như một vũ công người Tây Ban Nha mà tôi từng xem trên ti vi, cặp mắt to, đôi môi căng mọng, chưa hề có dấu hiệu mọc râu. Marisa rõ ràng đã dính chặt lấy cậu ta, mối quan hệ của họ đã phát triển, hẳn họ đã xuất hiện cùng nhau mà tôi không biết. Phải chăng Alfonso dù rất để ý đến tôi nhưng vẫn bị khuất phục bởi mái tóc xoăn của Marisa và lối nói chuyện không dứt của cô ta đã miễn cho cậu ta lấp đầy các khoảng trống của cuộc trò chuyện vì cậu ta rất nhút nhát? Có phải họ đã hẹn hò? Tôi nghi ngờ điều đó, đáng lẽ cậu ta phải nói với tôi. Nhưng mọi thứ rõ ràng đã diễn ra tốt đẹp đến nỗi cậu ta đã mời cô ta đến lễ cưới của anh trai mình. Còn Marisa, chắc hẳn để có được sự cho phép của bố mẹ, đã buộc Nino phải đi theo.

Thế là anh ấy cũng ở đó, ở sân trước nhà thờ, chàng thanh niên trẻ nhà Sarratore, hoàn toàn lạc điệu với bộ quần áo luộm thuộm, dáng người cao lênh khênh, gầy gò, tóc tai dài thượt và rối tung, hai tay thọc sâu vào túi quần, dáng vẻ của một kẻ không biết phải đặt mình ở vị trí nào, cặp mắt hướng về cô dâu chú rể như tất cả mọi người nhưng không có một chút quan tâm mà chỉ vì không biết nhìn đi đâu khác. Sự xuất hiện bất ngờ đó đã mang đến cảm xúc hỗn loạn ngày hôm ấy. Chúng tôi chào nhau ở nhà thờ, chỉ bằng một tiếng thì thầm - chào, chào. Sau đó Nino bám đuôi em gái và Alfonso, tôi thì bị Antonio bám chặt lấy cánh tay và, dù tôi đã ngay lập tức luồn lách ra ngoài thì cuối cùng tôi vẫn ở lại trò chuyện cùng Ada, bà Melina, Pasquale, Carmela và Enzo. Giờ, trong đám đông chen chúc, khi cô dâu chú rể bước lên một ô tô dài màu trắng cùng ông thợ ảnh và trợ lý để đi ra chụp ảnh tại công viên Rimembranza, tôi lại lo mẹ của Antonio sẽ nhận ra Nino, sẽ đọc được trên khuôn mặt anh một vài nét của ông Donato. Nhưng đó chỉ là lo lắng vô căn cứ. Mẹ của Lila, bà Nunzia, đã kéo bà Melina đi theo mình, biến mất cùng với Ada và lũ con nhỏ trong một chiếc xe hơi chở bà đi.

Sự thực là không có ai nhận ra Nino, kể cả Gigliola, Carmela hay Enzo cũng không nhận ra. Họ cũng không để ý Marisa dù cô ta vẫn giữ những nét hồi còn bé. Hai anh em nhà Sarratore đi ngang qua mà không một ai để ý. Trong khi đó, Antonio đã đẩy tôi về phía chiếc ô tô cũ kỹ của Pasquale, Carmela và Enzo cũng lên xe, chúng tôi chuẩn bị rời đi rồi mà tôi còn không biết nói gì ngoài câu: “Bố mẹ tôi đâu? Hy vọng là có ai đó để ý.” Enzo trả lời rằng đã nhìn thấy họ lên một chiếc xe nào đó và tóm lại là không còn gì phải làm nữa đâu, chúng tôi lên đường trong khi Nino vẫn đứng yên trong sân trước nhà thờ với vẻ ngẩn ngơ cùng Alfonso và Marisa, hai người khi ấy đang nói chuyện với nhau. Tôi vừa kịp liếc nhìn rồi mất dấu anh ấy.

Tôi trở nên lo lắng. Antonio khẽ nói vào tai tôi, anh ta nhạy cảm với từng thay đổi trạng thái của tôi:

“Có chuyện gì vậy”

“Không có gì.”

“Có gì làm em khó chịu à?”

“Không.”

Carmela cười:

“Cô ấy khó chịu vì Lina đã kết hôn và cô ấy cũng muốn kết hôn đấy!”

“Vì sao, thế em thì không à?” Enzo thắc mắc.

“Em á, nếu là em, em sẵn sàng kết hôn ngay ngày mai!”

“Với ai?”

“Ồ, em biết rõ mình kết hôn với ai đấy!”

“Im đi, Pasquale lên tiếng, chẳng ai thèm lấy em đâu.”

Chúng tôi đi về phía Marina, Pasquale lái rất hăng. Antonio đã sửa lại chiếc xe đến mức anh ta lái nó chẳng khác gì xe đua. Anh ta nhấn ga ầm ầm mà không thèm để ý những đoạn xóc vì đường xấu. Anh ta lao nhanh vượt lên những xe đi trước mình như thể anh ta muốn chồm lên chúng, phanh gấp chỉ vài xăng ti mét trước khi va vào chúng, bất ngờ bẻ lái rồi vượt lên trước. Mấy đứa con gái chúng tôi hét lên kinh hoàng hoặc bực bội yêu cầu anh ta mà chỉ làm anh ta cười hỉ hả và còn lái tệ hơn nữa. Antonio và Enzo thì không phản ứng gì, cùng lắm họ chỉ nhận xét nặng nề với những tay lái xe chậm rề rề, họ hạ cửa kính và gào lên mấy câu bậy bạ trong khi Pasquale lao vút qua.

Chính trên đoạn đường tới phố Orazio, tôi bắt đầu cảm thấy một cách rõ ràng mình như một người xa lạ và bị chính cảm giác ấy làm cho không vui. Tôi đã lớn lên cùng những cô cậu thanh niên đó, tôi luôn cho rằng cách cư xử của họ là bình thường, lời nói bạo lực của họ cũng là của tôi. Nhưng từ sáu năm nay, hằng ngày tôi đi theo con đường mà họ hoàn toàn không biết tới và tôi đã đối mặt với nó một cách xuất sắc để rồi cuối cùng trở thành người giỏi nhất. Tôi không thể sử dụng bất cứ điều gì tôi học được mỗi ngày với họ, tôi phải kiềm chế bản thân, theo cách nào đó là tự hạ mình. Ở đây tôi buộc phải đặt những gì mình thể hiện ở trường trong ngoặc đơn hoặc chỉ dùng đến chúng để phản bội và làm họ hổ thẹn. Tôi tự hỏi mình đang làm gì trên chiếc xe đó. Có bạn bè, chắc chắn rồi, có người yêu, chúng tôi đang đi tới bữa tiệc cưới của Lila. Nhưng chính bữa tiệc đó đã chứng tỏ rằng Lila, người duy nhất còn quan trọng với tôi dù cuộc sống của chúng tôi khác biệt, đã không thuộc về chúng tôi nữa và, không có cậu ấy, mọi hòa giải giữa tôi và những thanh niền đó, với chiếc xe đang chạy trên đường, đã cạn kiệt rồi. Vì sao lúc đó tôi không ở cùng Alfonso, người mà tôi chia sẻ cả nguồn gốc lẫn cuộc chạy trốn? Vì sao tôi không dừng lại để nói với Nino hãy ở lại, hãy đến bàn đón tiếp, hãy nói với tôi khi nào bài viết của tôi lên báo, hãy nói chuyện với tôi, hãy cùng nhau đào một cái hang để trốn khỏi kiểu lái xe của Pasquale, khỏi sự thô tục của anh ta và khỏi những lời lẽ thô lỗ của Carmela, Enzo và cả - phải rồi - của Antonio?