← Quay lại trang sách

Chương 60

Chúng tôi là những thanh niên đầu tiên bước vào phòng tiếp đón. Tâm trạng tôi xấu hẳn đi. Ông Silvio và bà Manuela Solara đã ngồi một bàn cùng với nhà buôn ngũ kim, người vợ vùng Firenze của ông ta và mẹ của Stefano. Bố mẹ của Lila cũng ngồi kín một bàn với những người họ hàng khác, với bố mẹ tôi, bà Melina và Ada, người đang bồn chồn và chào đón Antonio bằng những cử chỉ tức tối. Dàn nhạc đang ổn định vị trí, các nhạc công đang thử nhạc cụ, ca sĩ thử micro. Chúng tôi bối rối đi loanh quanh. Không biết ngồi chỗ nào, không ai trong chúng tôi dám hỏi nhân viên phục vụ, Antonio dính chặt bên cạnh, cố làm tôi vui.

Mẹ tôi gọi mà tôi giả vờ không nghe thấy. Bà vẫn gọi còn tôi không đáp lại. Thế là bà đứng dậy, tiến đến chỗ tôi bằng những bước chân tập tễnh. Mẹ muốn tôi ngồi cạnh. Tôi từ chối. Bà rít lên:

“Tại sao con trai bà Melina cứ loanh quanh cạnh con thế?”

“Mẹ, làm gì có ai ở quanh con.”

“Con nghĩ mẹ ngốc chắc?”

“Không ạ.”

“Con ra đây ngồi gần mẹ.”

“Không.”

“Mẹ đã bảo con ra ngồi đây. Bố mẹ không cho con học hành để con tự hủy hoại mình vì một thằng công nhân có bà mẹ điên đâu nhé.”

Tôi nghe lời mẹ, tôi tức giận. Những thanh niên khác cũng bắt đầu đến, đều là bạn của Stefano. Trong số họ tôi nhìn thấy Gigliola, cô ta vẫy tôi ra chỗ mình. Mẹ tôi ngăn cản. Pasquale, Carmela, Enzo, Antonio cuối cùng đã ngồi với nhóm của Gigliola. Ada, đã thoát khỏi mẹ khi giao bà ấy cho bà Nunzia, đến thì thầm vào tai tôi: “Tới đây!” Tôi định đứng dậy nhưng mẹ bực tức tóm lấy tay tôi. Ada tỏ vẻ thất vọng và bỏ ra ngồi cạnh anh trai, người thỉnh thoảng lại nhìn tôi và tôi cũng ra hiệu với anh ta rằng tôi đang bị giam hãm, bằng cách nhìn lên trần nhà. Nhạc nổi lên. Người ca sĩ tuổi chừng bốn mươi, gần như hói cả đầu, đường nét khuôn mặt tinh tế, đang hát nhẩm thử vài câu. Những khách mời khác đã đến và khán phòng nhanh chóng chật ních người. Không ai giấu nổi cơn đói, nhưng hiển nhiên họ phải đợi cô dâu chủ rễ. Tôi lại có nhổm dạy và mẹ tôi rít lên: “Con phải ngồi gần mẹ!”

Gần mẹ. Tôi nghĩ: mẹ không nhận ra rằng bà thật mâu thuẫn với cơn giận và cử chỉ độc đoán của mình! Bà hẳn không muốn tôi học, nhưng vì giờ tôi đã đi học nên bà coi tôi là đứa giỏi nhất trong số thanh niên cùng lứa và cho rằng - giống như suy nghĩ của chính tôi trong hoàn cảnh đó - vị trí của tôi không phải ngồi cùng họ. Tuy nhiên, lúc này bà lại bắt tôi ngồi cạnh để giữ tôi khỏi biển cả bão dông, vực thẳm hay vách núi nào đó ai mà biết được, ngần ấy mối nguy hiểm mà đại diện trong mắt bà khi đó là Antonio. Nhưng ngồi lại cạnh mẹ nghĩa là ở lại trong thế giới của bà, trở thành người hoàn toàn giống bà. Mà nếu tôi trở nên giống mẹ, còn ai muốn gắn bó với tôi nếu không phải là Antonio?

Đúng lúc đó, cô dâu chú rể tiến vào trong tiếng vỗ tay rào rào. Dàn nhạc ngay lập tức chuyển sang chơi bản hành khúc đám cưới. Tôi dính chặt không rời mẹ và thân thể bà, trong khi nội tâm ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Trước mắt tôi là Lila được cả khu phố chúc mừng, cậu ấy có vẻ hạnh phúc. Cậu ấy mỉm cười, trang nhã và lịch thiệp, tay trong tay với người chồng của mình. Cậu ấy tuyệt đẹp. Từ khi còn nhỏ, tôi đã đặt niềm tin vào cậu ấy, vào dáng đi của cậu ấy để thoát khỏi mẹ tôi. Tôi đã lầm. Lila vẫn ở đó, gắn bó một cách rực rỡ với thế giới ấy, thế giới mà cậu ấy nghĩ rằng mình đã lấy được những điều tốt đẹp nhất từ đó. Và điều tốt đẹp nhất ấy chính là chàng trai trẻ này, đám cưới này, bữa tiệc này và trò chơi với những đôi giày cho anh Rino và bố mình. Không dính dáng gì đến con đường của một cô gái chăm học là tôi. Tôi cảm thấy cô đơn tột cùng.

Đôi vợ chồng buộc phải khiêu vũ dưới ánh đèn của tay thợ ảnh. Họ lướt dọc khán phòng với những bước nhảy chính xác. Tôi tự nhủ mình phải thừa nhận rằng: kể cả Lila dẫu thế nào cũng không thể thoát khỏi thế giới của mẹ tôi. Tôi thì ngược lại, tôi phải làm được việc đó. Tôi không muốn cam chịu những thứ này nữa. Tôi phải xóa bỏ mẹ mình, giống như cô Oliviero biết cách làm khi cô tới nhà tôi để áp đặt lên bà những điều tốt cho tôi. Mẹ đang giữ tay tôi nhưng tôi phải vờ như bà không tồn tại, phải nhớ rằng tôi là học trò giỏi môn tiếng Ý, tiếng La tinh và tiếng Hy Lạp nhất, nhớ rằng tôi đã đối đầu với thầy dạy Tôn giáo và Tín ngường và nhớ rằng bài viết với chữ ký của mình sắp xuất hiện trên tờ tạp chí cùng một anh chàng năm cuối đẹp trai và rất tài giỏi.

Ngay lúc ấy Nino Sarratore bước vào. Tôi nhìn thấy anh trước khi thấy Alfonso và Marisa, tôi nhìn anh và nhổm dậy. Mẹ cố giữ tôi lại bằng cách túm phần viền váy nhưng tôi giật ra. Antonio không rời mắt khỏi tôi, gương mặt sáng bừng lên, anh ta nhìn tôi một cách mời gọi. Nhưng tôi, bằng cách di chuyển ngược chiều với Lila và Stefano khi họ đang đến ngồi vào giữa bàn tiệc, cùng vợ chồng ông Solara và cặp vợ chồng người Firenze, lại hướng thẳng ra cửa, đi về phía Alfonso, Marisa và Nino.