← Quay lại trang sách

NÀNG THƠ LẠC LỐI

Cái tàn thuốc cũ cháy nghi ngút, bốc lên thứ khói nồng đầy thán khí khiến thi sĩ Hải Hồ muốn ngất xỉu. Chàng cố gắng chịu đựng. Mỗi ngày, chàng có nhiệm vụ viết đầy ba trang giấy học trò - viết một mặt - để trám cho đầy một lõm nhỏ ở trong hai tờ nhựt báo "gió thổi". Từ nãy giờ, chàng viết hai trang rưỡi rồi. Còn nửa trăng nữa, tức là chừng mười hàng. Dễ quá. Thiên tình sử mỗi ngày tiếp nối đã đến lúc cực kỳ gây cấn. Việt Vương Câu Tiễn kéo đại quân sang đánh phá đất Ngô. Thì cứ cho quân sĩ của Câu Tiễn hướng thẳng về phía Cô Tô Đài, khen ngợi, cãi vã nhau, kẻ nói, người trả lời, đề cập đến nhan sắc của nàng Tây Thi diễm lệ.

Mùi khói từ cái gạt tàn thuốc xông ra như trút vài hơi "độc khí" cuối cùng.

Thi sĩ Hải Hồ viết: "Bỗng dưng từ phía Cô Tô Đài, tiếng dịch thâm trầm, réo rắt trôi lên. Vài lá ngô đồng rụng lả tả xuống giếng vàng... Còn tiếp".

Vài bạn đồng nghiệp cằn nhằn:

- Ngột quá bạn ơi. Đổ một chút nước vô cái gạt tàn thuốc, cho nó tắt.

Thi sĩ Hải Hồ đứng dậy, vỗ tay vào túi quần tìm gói thuốc, rút ra một điếu, mồi vào cái tàn sắp lụn:

- Đừng nóng nảy. Nó tắt rồi. Bữa nay sao Cô Thúy Lệ khó tánh quá. Hồi tối, cô bị vợ rầy hả?

Anh chàng ký giả mang bút hiệu là Cô Thúy Lệ cười hô hố, bộ râu còi nhếch qua nhếch lại:

- Phá gạo hoài. Bí mật nhà nghề mà. Để thủng thẳng... viết vài hàng nữa là bọn mình đi uống cà phê. Viết ẩu không được. Cái mục "Gỡ rối Tơ vò" của tôi dạo này quá ăn khách, nữ độc giả bốn phương gởi thơ tới nườm nượp.

- Nói dóc. Thú thật với anh, tôi chẳng bao giờ đọc một hàng. Văn chương của anh giống như bài ca Vọng cổ hồi năm 1930.

- Lại đây. Mặc sức mà mơ mộng. Nếu tôi làm thơ nhanh như anh thì tôi sẽ gỡ rối bằng những bài thơ. Độc giả thích hơn.

Nói xong, chàng trai "Cô Thúy Lệ" khoe một xấp hàng chục cái thơ có dán tem. Bỗng dưng, thi sĩ Hải Hồ cảm thấy ganh ti vu vơ. Tự hỏi làm thơ... cho đến lúc ra mắt tập thơ đầu tay "Đôi mắt không tròn", chàng hứng chịu bao nhiêu thất bại. Tập thơ bán quá ế, không đủ tiền trả cho nhà in, bạn bè chế riễu ra mặt đầu đuôi chỉ có hai bài phê bình ngắn ngủi liệt tập thơ "Đôi mắt không tròn" vào loại "hiện sinh" khó ngửi. Chàng gặp vỏn vẹn một bà góa phụ, yêu thơ, ở tận miệt lục tỉnh, tuổi hơn 40 đến tìm để xin chữ ký và triện son. Lý do: mua đem về cho cậu con trai, cậu này thích làm collection thơ xưa và nay.

- Anh tốt số quá. Suốt ngày làm quen với bao nhiêu cô gái, cậu trai...

Chàng trai "Cô Thúy Lệ" đáp:

- Nhiều bức thơ lạ lùng lắm, đọc sơ quá, mình muốn chảy nước mắt.

Thi sĩ Hải Hồ nói:

- Vậy hả? Quả tim của phái yếu thật là...

- Thôi thôi... Lâu ngày, tôi quen rồi. Tôi đâu dư nước mắt. Bởi vậy, lâu lâu tôi ngáp dài. Nước mắt tôi đã ráo khô. Tôi chỉ ao ước kỳ này, báo bán thêm ba số.

- Đừng khinh thường nỗi đau khổ của kẻ khác chớ.

Chàng "Cô Thúy Lệ" lắc đầu:

- Thi sĩ này ngơ ngác quá. Thí dụ như trường hợp của cô này. Có lẽ cô ta sắp tự tử. Một bức thơ kêu cứu với tất cả văn nhân ký giả tòa báo "Gió Thổi" chúng ta. Tôi thay mặt toàn thể anh em, viết bài này đúng mức lắm. Báo bán thêm 3 số! Hoặc 5 số!

- Thiệt hay chơi!

- Để tôi ghi chép tóm tắt tâm sự cô ấy. Dài quá. Nếu thi sĩ đa sầu đa cảm muốn giải đáp dùm một cách thực tế thì tôi sẵn sàng trao cho sứ mạng... cứu nhân độ thế. Tội nghiệp. Nàng mang cái tên rất đẹp: Paulette Cúc. Nhà ở đường Cây Me, số 1000. Nhưng nàng chưa muốn ai đến tận nhà, e gây thêm rắc rối.

*

Thi sĩ Hải Hồ nằm dài trên gác trọ, nằm sấp theo kiểu mấy anh học trò dài lưng tốn vải. Trong bao thơ, có tất cả 8 mặt giấy học trò, tuồng chữ hơi dối và hơi xấu.

Đây, bức thơ thứ nhất, sao y nguyên văn:

"Thủ đô, ngày...

Kính gởi quí anh ký giả,

Kính gởi cô Thúy Lệ, mục "Gở Rối Tơ Vò". Em là một độc giả trung thành của quí báo "Gió Thổi" cho nên em viết thơ này gởi đến các anh và nhờ cô Thúy Lệ đăng hộ vào mục "Gở Rối Tơ Vò" vì em có một chuyện buồn lắm, buồn không thể kể được. Vậy em nhờ mấy anh có tấm lòng tốt và thương người em không bao giờ đòi hỏi ở các anh tiền nhuận bút và chỉ cầu xin chuyện của em được đăng mau và nếu được phổ biến thì em xin cám ơn lắm và xin các anh nhớ ghi tên người em đáng thương hại là Paulette C. và tránh gặp mặt em tại nhà.

Mong quí anh giúp đỡ em trên bước đường khổ sở, địa chỉ như sau: đường Cây Me, số 1000."

Thi sĩ Hải Hồ lật qua, đọc tiếp bản văn tâm sự đính kèm (nguyên văn):

"Đêm nay, sao mình khó ngủ thế? Và chán đời quá, đã thao thức bao đêm khi nhà nhà yên vui trong giấc điệp. Thì trong lúc đó thân em nước mắt đầm đìa. Em khóc cho ai đây? Em cũng đang tự nghĩ.

"Đời em chắc có lẽ bị những vì sao trong sáng án ngữ chung quanh nên đành lu mờ theo định luật khắt khe của tạo hóa ban cho... thôi em không dám nói nữa vì nước mắt em đã rơi nhiều, em phải thay từng trang giấy. Em khổ quá vì ba má em đành sống ly thân. Ba em xưa kia địa vị, tiền bạc nào thua kém ai, còn má em thì thư ký đánh máy. Em phải sống với người dì và người dượng rể. Lắm lúc, dì em chửi mắng: mầy là đứa vô dụng, khùng điên, không cha, không mẹ. Trời ơi! còn cảnh nào khổ hơn nữa, hỡi các anh nhà báo?

"Không phải em muốn kể xấu gia đình, nhưng buồn quá, không biết giải lòng cùng ai nên mượn trang báo "Gió Thổi" của quí anh để tâm tình trước là với các anh, và tri kỷ bốn phương.

"Hỡi ôi! Nếu tình đời chỉ có thể thì như mặt nước hồ thu vướng chút là vàng khô; đằng này, sóng muốn êm, gió không ngừng thổi, cứ thổi để đưa chiếc lá đến một ngày lạnh lùng và ghê sợ nhứt như trận bão lụt đang tàn phá và giết chết bao nhiêu oan hồn.

"Trời ơi! Ngày ghê gớm kinh thiên động địa ấy đã đến trên mái đầu xanh vô tội. Một hôm ấy, người dượng ghẻ của em đến gần và bảo: "Này cháu, thấy cháu lớn khôn nên dượng thấy cần săn sóc đến cháu về mọi mặt. Cháu nên xem cuộc sống tưng bừng của mùa xuân, đừng để mùa xuân già héo... Rồi ổng nói tới những điều hại thuần phong mỹ tục, dụ dỗ em...

"Các anh ơi! Em có thể nghe theo lời xúi dục ấy không các anh? Danh dự của em còn đâu nữa. Người dượng hứa cho em một số tiền nữa.

"Các anh ơi! Chữ trinh đáng giá ngàn vàng phải không các anh? Vậy mà họ xem em như cỏ cây. Em khóc liên tiếp mấy đêm các anh à.

"Các anh đừng cười đứa em ngây thơ, đau khổ này. Có lẽ lúc chào đời, em được trời phú cho em tật ưa khóc.

"Chừng nào có một vị thiên thần hạnh phúc đưa tay vớt em ra khỏi hoàn cảnh bất hạnh. Chừng ấy em sẽ cười và... không biết nghĩ gì về đời em nữa.

"Các anh thân mến,

"Em viết thư này đến nhờ giúp đỡ, em chẳng cần xin tiền nhuận bút nhưng điều quan trọng cho hạnh phúc của em là được các anh thuật hoàn cảnh và trả lời trên mặt báo.

"Đứa em đau khổ nhứt đang mong đợi từng ngày, từng giờ. Paulette Cúc."

...Xem xong, thi sĩ Hải Hồ đi tới đi lui trên sàn gác. Trời nắng chang chang. Chàng nhứt định xuống từng nhà dưới để ra đường. Trường hợp của người đẹp Paulette ra sao? Nàng nói ba hoa nhưng biết đâu vì chưa quen diễn tả tâm sự bằng phương tiện mực đen giấy trắng nên vấp nhiều khuyết điểm về hành văn.

Nàng đáng yêu chăng? Mái tóc nàng ra sao? Đôi mắt nàng chắc hẳn buồn bã.

Đồng hồ chỉ 12 g 45. Bỗng dưng thi sĩ nảy ra sáng kiến:

- Tại sao mình không đến tìm nàng, tìm lén, theo địa chỉ ghi rõ trong thơ. Giờ trưa, nàng có mặt tại nhà. Nghe đâu, bên Âu Châu... mỗi khi gặp tâm sự rắc rối trai hay gái thường nhờ một sở trinh thám tư hoặc một văn phòng giao duyên để giải quyết dùm. Nhân viên các sở này làm việc nhanh chóng, kín đáo. Họ đóng vai trò của ông tơ bà nguyệt. Nên thí nghiệm một phen.

Chiếc xích lô máy ngừng lại đầu đường Cây Me. Hẻm quá nhỏ, trẻ con chạy giỡn lăng xăng, mấy người bán hàng chưng bày thúng mủng chật cả lối đi. Thi sĩ Hải Hồ dùng phương tiện xê dịch ấy để tránh cặp mắt tò mò của người đẹp Paulette Cúc. Văn nhân ký giả thường đi Vespa, hoặc xe đạp, hoặc đi bộ. Nếu người đẹp tinh mắt, nàng chẳng bao giờ chú ý đến người thi sĩ trên chiếc xích lô máy.

Đường Cây Me mới tráng đá, số nhà còn hỗn loạn. Căn này số 75, căn nhà kế số 108A, số chẵn lẻ lộn xộn. Tuy nhiên, nhà cửa khá đẹp, cửa sổ sơn màu xanh đỏ lòe loẹt. Nhà ở không ra nhà ở, quán giải khát chẳng ra quán giải khát. Những tấm bảng nhỏ, kẻ chữ "Nhà bán, nhà sang". Đó đây, một vài cô gái, già trước tuổi mặc kiểu quần áo ngủ đứng nhìn phía chân trời bị chắn ngang. Khói thuốc bay chập chờn, bao phủ mấy ngón tay thoa màu hường. Trưa thiếu gió.

Thi sĩ Hải Hồ day bên tả, bên hữu. Căn nhà số 998, rồi kế bên 997 rồi 1004B. Người đẹp đâu rồi? Ai là người con gái toan tự tử vì ông dượng bố ghẻ háo sắc. Dãy nhà trông nghiêm trang quá, cửa cái đóng hờ, giờ trưa.

Chàng lẩm bẩm:

- Nàng sống trong một gia đình đứng đắn, gần đây.

Một đứa bé trạc mười ba tuổi đội chiếc nón La mã bằng nhựa chạy xốc tới, trố mắt. Thi sĩ Hải Hồ vịn vai nó, cúi mình hỏi:

- Nhà số 1000 ở đâu em?

Thằng bé chỉ ngay căn nhà số 1005C:

- Ông hỏi nhà đó. Tui hổng biết. Nghe người ta nói nhà đó số 1000. Chủ nhà đó... dữ lắm.

- Bà chủ nhà... còn trẻ, chẳng lẽ hung dữ với em.

Thằng bé đáp:

- Bả thì cười hoài. Thầy sáu ưa đờn ca.

Dịp may để thi sĩ Hải Hồ sưu tầm tài liệu về người đẹp:

- Bà chừng mấy mươi tuổi? Tóc bạc chưa?

- Còn nhỏ xíu hè. Bà chủ Cúc ở khu Dân Sinh. Thôi...

Nói xong, thằng bé vụt chạy.

Cánh cửa nhà số 1005C tức là nhà số 1000 theo lời thằng bé - vụt mở. Một gã đàn ông gầy ốm ló mặt ra, nhe cái răng vàng. Sợi dây chuyền vàng đong đưa. Thi sĩ Hải Hồ rất ghét cái lối chưng diện ấy. Nhứt là gã ta có mái tóc quá dài, phủ gáy.

Gã nói đổng:

- Con cái nhà ai mà mất dạy quá. Xóm này thiếu văn nghệ...

- "Dường như gã đã thấy mặt mình tại đây nhưng gã chẳng thèm chú ý. Âu cũng là một việc đáng mừng." Và để gã đừng nghi ngờ, thi sĩ Hải Hồ rảo bước về phía tận cùng đường Cây Me. Chừng mười phút sau, khi gặp ngôi mộ đá ong nằm chắn ngang, chàng mới dám quay mặt.

- Chuyến trở ra, thi sĩ Hải Hồ cố gắng nhìn thẳng về phía trước. Căn nhà khả nghi lại mở cửa. Bên trong, một thiếu nữ - dường như còn trẻ - nói giọng chanh chua:

- Chừng này rồi mà sao chưa thấy bán báo. Mấy ông đó làm việc... như thế nào đó mà phục vụ chậm chạp quá, như rùa.

*

- Hổm rày, tình hình... tới đâu rồi?

Dường như thi sĩ nhà ta bắt đầu thay đổi nguồn cảm hứng.

Câu nói châm chọc của chàng trai "cô Thúy Lệ" khiến thi sĩ Hải Hồ buồn phiền. Từ khi theo dõi nơi ăn chỗ ở của người đẹp, chàng vừa hy vọng, vừa thất vọng. Tại sao người đẹp lại lọt vào tay một kẻ thất phu như thế? Chàng thi sĩ muốn vào khu Dân Sinh, tìm quán Cúc Cúc để hỏi thêm nhưng chưa đủ phương tiện: Tiền bạc ít quá. Chiều hôm qua chàng đi một vòng liếc tìm bảng hiệu các quán giải khát. Quán đóng cửa, có lẽ vì còn sớm. Đời tư của Paulette như thế nào? Ông dượng rể si tình là ai? Nhiều phen, chàng toan trở lại rình mò nơi căn nhà ở đường Cây Me nhưng lại ngại ngùng vi gã đàn ông đeo sợi dây chuyền, có nụ cười răng vàng nọ thuộc vào hàng "hạ cấp" nếu gã xông ra để chất vấn, chàng trả lời thế nào cho xuôi? Người đẹp đã căn dặn quí anh ở nhà báo đừng tìm nhà kia mà!

Chàng ký giả "cô Thúy Lệ" nói tiếp:

- Tội nghiệp thi sĩ quá. Muốn cứu vớt người đẹp hả? Gặp nàng chưa? Nàng hất hủi rồi chăng?

Bị chạm tự ái, thi sĩ Hải Hồ nói gắt:

- Anh là kẻ vô nhân đạo.

- Thật vậy hả?

- Tôi gặp nàng rồi. Và chiều nay, chúng tôi hẹn nhau.

- Sao chừng này anh chưa đi?

- Vì chưa đủ tiền.

Với bản chất dễ dãi thường lệ, "cô Thúy Lệ" trao cho thi sĩ Hải Hồ tấm giấy một trăm đồng:

- Ngao du một buổi đi. Già rồi sinh tật.

- Tôi muốn kiếm đề tài mà. Này, tôi nói cho anh nghe. Cái mục "Gở Rối Tơ Vò" của anh dở quá, quanh đi quẩn lại chỉ có vài bài thuốc gia truyền. Văn chương vô thưởng vô phạt, vuốt ve mơn trớn.

- Nhờ vậy mà tôi thu hút cảm tình của nhiều độc giả. Anh đọc kỹ lần nào chưa? Toàn là lời an ủi, xây dựng. Nhiều cô muốn tự tử để phủi sạch nợ đời nhưng sau khi đọc bài giải đáp của tôi, họ trở thành lạc quan, bất chấp mọi trở ngại để tiến theo con đường hạnh phúc. Xin lỗi anh. Tính bổ đồng mỗi tuần tôi nhận chừng 60 bức thơ. Tháng này, đã có hai cô gái xinh xắn đến tòa soạn hỏi thăm gia cánh của tôi, mời tôi đi ăn để tạ ơn.

Mặt trời đã xế dài. Thi sĩ Hải Hồ suy luận: chừng này, chắc quán giải khát của người đẹp đã mở cửa.

- Tôi sẽ viết truyện ngắn thật hay, sống động... đi đến kết thúc xây dựng. Văn chương "Gở Rối Tơ Vò" của anh sao giống bài ca vọng cổ quá?

Dứt lời, thi sĩ Hải Hồ lên xe taxi:

- Về phía Khu Dân Sinh.

Xe dừng lại.

Ánh đèn nê ông sáng rực. Mấy nữ chiêu đãi viên bắt đầu kéo ghế, kéo bàn ra. Vài cô còn nằm dài, nghỉ lưng trên chiếc ghế "phô tơi". Có cô đang nặn mụn, thoa phấn, kẻ chơn mày...

Mặc dù nghe hàng chục tiếng mời mọc, thi sĩ Hải Hồ vẫn làm tai ngơ mắt điếc, lách qua những dãy bàn ghế, đến quán Cúc Cúc.

Chàng ngồi xuống.

Đã 6 giờ chiều. Tại quán này chàng là người thân chủ đến trước tiên. Các cô chạy đến bao vây, niềm nở:

- Uống gì anh?

- Ba mươi ba.

Chai rượu khui ra, rót vào ly từ bao giờ. Bọt rượu tràn... Thi sĩ vẫn chăm chú nhìn vào quầy để tìm cho được cô chủ quán, tức là Paulette C. trong bức thư gởi đến tòa báo "Gió Thổi".

Chàng thất vọng:

- Bà chủ đâu rồi các em?

Một chiêu đãi viên đáp:

- Bả gần ra rồi. Nhà ở trên Phú Nhuận.

Chàng buột miệng:

- Đường Cây Me.

- Sao anh biết... Chắc là...

- Bả già hay trẻ?

- Anh này giả ngộ hoài. Bả con trẻ khô, gọi bằng chị, bằng cô thì hợp hơn. Xin lỗi, anh ở đâu mà biết bả?

Người nữ chiêu đãi viên chợt nghe tiếng gọi, phía sau:

- Hường ơi! Lại đây nói cho nghe.

Linh tính như báo trước điều gì trục trặc! Thi sĩ lắng tai nhưng nghe không rõ. Lát sau, cô chiêu đãi viên trở lại bàn nói giọng eo éo:

- Nè! Anh làm nghề gì, em biết rồi.

- Thôi cô ơi! Mặc kệ đời tư của tôi. Nghèo lắm!

- Nghèo nhưng mà sang trọng. Anh làm ký giả. Đúng không?

- Thôi! Tôi không nói chuyện với cô nữa...

Nói xong, thi sĩ Hải Hồ nâng ly rượu, uống ừng ực. Một người đàn bà phấn son lòe loẹt, mặc áo bà ba ny lông xanh đã ngồi chễm chệ trong quầy rượu tự bao giờ.

Cô chiêu đãi viên nói khẽ:

- Bà chủ của em đó! Ủa! Anh uống lẹ quá vậy. Để em đem thêm hầu anh hai chai.

Gương mặt phàm tục của bà chủ khiến thi sĩ Hải Hồ cụt hứng. Chàng nói gắt to giọng:

- Thôi! Tôi đi bây giờ...

Cô chiêu đãi viên cụt hứng, đến gần nài nỉ:

- Tội nghiệp em. Anh mắng em lớn tiếng, e bà chủ nghe được, bà rầy.

Bà chủ quán phàm phu tục tử ấy có thể là nàng Paulette C. sao? Vô lý quá. Thi sĩ tự an ủi như vậy.

Đột nhiên, thi sĩ chợt kêu rú. Bà ta trương lên tờ báo "Gió Thổi", lật ra trang 2, nơi đăng mục "Gỡ Rối Tơ Vò". Bà ta gọi cô chiêu đãi viên:

- Làm gì mà mích lòng mấy thấy vậy?

Cô chiêu đãi viên đến gần bà chủ. Bà ta đem ra bốn tờ báo "Gió Thổi" còn mới tinh, chưa xếp, loại báo mới bán trước đây vài giờ. Bà chủ và nữ chiêu đãi viên cười khúc khích, đọc hơi to:

- Em Paulette C.

Thi sĩ Hải Hồ toan rút lui để bớt đau xót. Nhưng làm sao bây giờ. Trước khi rút lui, chàng phải trả tiền. Chàng gọi đôi ba lượt. Hỡi ôi! Tất cả bốn cô chiêu đãi viên đều bao quanh bà chủ. Nó đọc tiếng to tiếng nhỏ. Thi sĩ Hải Hồ nghe lóm. Rõ ràng giọng vẫn rất ăn khách của chàng ký giả "Cô Thúy Lệ":

- "Nỗi đau của em... thế gian hy hữu. Đời còn tươi đẹp... mắt em, cửa sổ tâm hồn. Cố gắng lên. Bên cạnh em luôn luôn có Thúy Lệ... Đời mấy ai không buồn, hướng mắt nhìn tương lai.

"Còn điều gì chưa rõ, em cứ biên thơ về Thúy Lệ..."

Quá xấu hổ, thi sĩ Hải Hồ day mặt qua chỗ khác. Rồi chàng gõ vào ly nghe "keng keng".

Cô nữ chiêu đãi viên chạy tới. Chàng hơi gắt:

- Làm gi lâu dữ vậy? Nói thật đi. Nói xấu tôi cái gì với bà chủ?

- Thưa anh... Em nói rằng anh làm ký giả, bả không tin. Bả nói rằng bả mới thiệt là ký giả. Bức thư của bả được đăng lên báo "Gió Thổi"!

- Thật vậy sao?

- Bả viết trước, chúng em thêm vào ý kiến. Nhà báo, mà cô Thúy Lệ đăng gần đúng... văn chương. Bả mừng quá, mua thêm 3 số, cất bài đó để dành.

Cô nữ chiêu đãi viên đánh mạnh vào vai thi sĩ Hải Hồ:

- Anh này tệ quá. Bà chủ phiền anh ghê...

- Tôi uống rượu, tôi trả tiền sòng phẳng mà...

Cô nữ chiêu đãi viên lắc đầu:

- Bả nói anh mạo danh ký giả. Thiệt ra, anh làm nghề khác.

- Nghề gì?

Làn môi người nữ chiêu đãi viên hé nở. Thi sĩ Hải Hồ suýt ngất xỉu khi nghe nàng nói thỏ thẻ:

- Nè! Đừng hại mấy em đây, nghe anh. Bả nói anh là nhân viên kiểm tục. Bữa hỗm, trời nắng chang chang mà anh đi qua lại rình nhà bả hai lần!