Chương III Ê-MA-NUY-EN FO
Những can phạm hiếm khi nói thật. Tất cả mọi cảnh sát, thẩm phán, công tố viên, ngay cả những luật sư của chúng đều biết rằng chúng nói dối, hoặc bằng cái nhìn khó hiểu và một giọng nói không ngữ điệu, hoặc bằng đôi mắt làm ra vẻ ngây ngô trong lúc tuyên bố chúng vô tội. Nói dối là tín điều của kẻ tội phạm; tôi phải mất dưới một năm thực tế để có được sự tin chắc này. Chúng nói dối để tự bảo vệ hoặc để bảo vệ bạn chúng. Chúng nói dối do yếu đuối hoặc do tuyệt vọng, hoặc do nói dối thường có thể có lợi.
Ê-ma-nuy-en đã nói dối thẩm phán Teroa. Anh ta tiếp tục nói dối tôi. Nhưng nếu buộc anh ta nhắc lại những lời dối trá ấy, anh ta sẽ suy sụp. Tôi đã đạt kết quả làm anh ta lung lay.
Hỏi: Điều gì đã xảy ra khi ông tiếp nhận An Menxphin vào Bệnh viện tư Giắccơ Đờlaruy?
Trả lời: Người ta đưa ngay cô ấy vào phòng mổ và đấy là lần đầu tiên tôi trông thấy cô ấy.
Hỏi: Sức khoẻ cô ấy thế nào?
Trả lời: Hầu như mất ý thức, vẻ xanh xao không bình thường. Lập tức tôi nghĩ không phải viêm ruột thừa đơn giản.
Hỏi: Mẹ cô ấy có mặt ở đấy không?
Trả lời: Không, tất nhiên là không. Không ai được vào phòng mổ cả.
Hỏi: Vậy ông không gặp bà mẹ à?
Trả lời: Không.
Hỏi: Ông đã làm gì?
Trả lời: Tôi đã triệu tập một người gây mê và một nữ y tá làm nhiệm vụ băng bó.
Hỏi: Theo những lời khai ban đầu của ông, ông đã nói rằng ông đã mổ một mình với người gây mê còn nữ y tá băng bó không ở đó…
Im lặng.
Tuy nhiên không phải ngày hôm ấy bác sĩ Fo lặp lại những lời khai ban đầu để thú nhận với tôi điều rõ ràng gần với sự thật hơn. Ngày hôm ấy, anh ta nói rằng anh ta bị mệt và là nạn nhân của những chủ định của anh ta, của tinh thần kiệt quệ của anh ta. Hai ngày sau anh ta khá hơn và tôi đã có thể làm anh ta thú nhận điều gì đã xảy ra trong buổi tối nổi tiếng trước ca mổ An Menxphin.
Đến Bệnh viện để nhận ca trực đêm, Ê-ma-nuy-en Fo cảm thấy hết sức mỏi mệt nên anh thiu thiu ngủ trên chiếc giường tạm. Một giờ sau, cơ thể anh bớt mệt hơn và tinh thần anh sáng suốt hơn. Thật sáng suốt trong nỗi đau khổ ghê gớm mà anh không ngờ tôi là anh muốn gào thét, muốn phá phách tất cả, muốn trong một lúc thoát ra khỏi cơ thể mình, thoát ra khỏi một thực tế kinh khủng.
Anh thấy chai rượu uytxki E-cốt-xơ ở dưới chân giường và không ngần ngại uống vì đây là phương thuốc. Anh ghé miệng chai tu một ngụm, rồi hai, rồi ba… Ê-ma-nuy-en đã không ăn gì từ hôm trước đến chiều nên tác động của rượu thật lớn, anh lại chìm đắm nhưng lần này là vào cõi hư vô.
Khi An được đưa tới cấp cứu có mẹ cô đi cùng, nữ y tá trực đêm, bà Đờmanh đến phòng trực và nhận thấy bác sĩ Fo không trong trạng thái mổ được.
— Cho dù người ta có làm anh nôn ra - Ghiôm Hecbe, người gây mê đã được báo động, nói - cũng phải mất một thời gian lâu, anh mới lấy lại sức. Chúng tôi cần một phẫu thuật viên khác, nhưng vào những ngày nghỉ lễ Phục sinh tồi tệ ấy…
Kritxtốphơ Đờmanh, con trai bà nữ y tá đã qua bệnh viện gặp mẹ. Là sinh viên Y khoa nội trú năm thứ nhất, anh ta đã mổ dưới sự hướng dẫn của sếp anh ta hoặc trưởng phòng phụ tá bệnh viện. Anh lập tức được trưng dụng mổ thay Ê-ma-nuy-en Fo vì không thể để mất thời gian được nữa. Còn cần tìm máu để truyền vì tình trạng bệnh nhân đã trở nên nguy kịch.
Một giờ sau, họ đã làm cho Ê-ma-nuy-en tỉnh lại bằng cách đổ nước lạnh vào mặt anh. Rồi bà nữ y tá cho anh uống cà phê không đường. Fo liền nôn oẹ không chỉ cà phê mà cả rượu mà anh đã uống. Ghiôm Hecbe, bà Đờmanh và con trai bà báo cáo tóm tắt chuyện đã xảy ra trong lúc anh hôn mê vì rượu, kết luận bằng câu này mà Fo nhận như một cái tát: “Cô gái cần cấp cứu” mà anh không thể mổ được đã chết.
— Các người hãy nhắc lại - Ê-ma-nuy-en nói yếu ớt.
Hecbe chịu trách nhiệm nói lại chuyện này và nói thêm:
— Không ai không chịu trách nhiệm, có nghĩa là người ta sẽ đổ trách nhiệm về cái chết này cho chúng ta, cần phải đoàn kết và chúng tôi quyết định lời giải thích đầu tiên của chúng tôi là chính anh, Ê-ma-nuy-en Fo đã mổ. Chúng tôi sẽ không từ bỏ ý kiến này!
— Nhưng lạy Chúa tôi! - Ê-ma-nuy-en phản đối - Một thủ thuật cắt bỏ ruột thừa! Phải là ngu ngốc mới làm hỏng việc này! Kritxtốphơ, cậu đã mổ và cậu không thiếu khéo léo mà.
— Thật tội - Ghiôm Hecbe nói - Đây không phải là ca viêm ruột thừa cấp.
Trong lúc thú nhận với tôi rằng không phải chính anh ta đã mổ vì anh ta say đến chết được, Ê-ma-nuy-en Fo gánh chịu hai rủi ro. Thứ nhất, anh ta làm phương hại nghiêm trọng tới tương lai nghề nghiệp của mình trong lúc thừa nhận anh ta có được sự miễn tố trong vụ án Parăng. Thứ hai, anh ta để mất lòng tin yêu của kíp trực đã tìm cách bảo vệ anh ta: bà y tá trực, chàng trai sinh viên Y khoa nội trú và người gây mê.
Rõ ràng anh biết điều này và anh bị chao đảo. Lần đầu tiên lòng tin của tôi bị lung lay. Liên quan tới phần này của vụ án, thực tế là điều chủ chốt, Ê-ma-nuy-en tỏ ra thành thật đối với tôi. Chính việc tiếp theo làm tôi bối rối, đó là đột nhiên anh quan tâm tới Letxli Menxphin trong khi chỉ mới trước đó, sự đổ vỡ của Pedi đã đặt anh ta bên bờ tự sát. Tôi thấy “sự hồi sinh” này thật ít đáng tin nên tôi hôm qua tôi đã nói chuyện này với bố tôi.
Trước hết tôi phải nhận lời mời ăn tối, điều mà tôi không thích. Căn hộ của bố mẹ tôi không bao giờ làm tôi hài lòng, quá lớn đến tám phòng, quá nhiều những đồ gỗ quý giá, mỗi thứ đáng giá một tài sản nhỏ nhưng tổng thể thiếu sự hài hoà và độc đáo. Người ta tưởng ở kho sau cửa hàng một người bán đồ cổ, còn về phường này, khu đất bằng Môngxô, tôi luôn muốn buồn nôn. Nhưng điều tồi tệ hơn cả là việc cấm con chó Caretxơ vào trong những nơi này vì mẹ tôi dị ứng với lông chó. Thực tế, những đồ gỗ và những tấm thảm làm bà dị ứng.
Vậy là tối hôm qua, tôi đành để con chó của tôi ở trong xe và cùng mẹ tôi chờ đợi bố tôi đang tiếp một người khách quan trọng trong văn phòng của ông. Vào thời kỳ tuổi dậy thì, khi mười lăm tuổi, tôi ríu rít nói chuyện phiếm với mẹ tôi là người vừa từ bỏ việc đối xử với đứa con gái độc nhất của bà như trẻ con mà bản chất cực đoan đã làm nó đột biến đáng kể, đối với một người tầm thường có nghị lực là bà, đã táo tợn kể cho tôi nghe những cảm xúc tình dục đầu tiên của bà rồi những cảm xúc khác đã không đạt được điều bà mong muốn trong vòng tay của chồng. Tôi cười khẩy một cách ngu ngốc và bịa ra những cảm xúc riêng của tôi cốt chọc tức bà, nhưng vô ích. Bà cười vui vẻ khẳng định: Con giống mẹ, ối, con giống mẹ làm sao! Con đúng là con gái của mẹ!
Ngày nay, những câu chuyện giữa chúng tôi thật buồn tẻ, giả tạo. Những tình cảm của tôi đối với mẹ mình trở nên lộn xộn, chuyển từ hết sức dịu dàng đối với một phụ nữ về già, ý thức được ít hứng thú mà bà gợi nên, đến sự tức tối hầu như căm ghét khi bà gắng quấy rầy tôi bằng những lời khuyên hoặc chỉ trích lối sống của tôi. Sự đồng tình của tôi với bố tôi mặc nhiên loại trừ bà và bà đau khổ về chuyện này. Đối với bà, tôi không còn là “con gái của mẹ” nữa.
Chúng tôi ăn tối vào chín giờ, khá nhanh và tồi tệ, Maria, bà nấu bếp, phải ba lần liên tiếp rán lại thức ăn và khoai tây. Tôi không thể ngăn nổi trách mẹ tôi đã buộc bà người Bồ Đào Nha dễ thương này phải chờ đợi thật lâu thiện ý của chúng tôi vì không thể chuẩn bị bữa ăn tối đạm bạc cho riêng mình.
Bố tôi cười:
— Florăngxơ gây chiến với mình đấy!
Như thường lệ. Mẹ tôi thừa nhận.
— Con không thích ngủ muộn - Tôi kết luận trong lúc đứng lên để qua văn phòng bố tôi.
Ông đi theo tôi với điếu xì gà còn mẹ tôi lẩn vào phòng xem truyền hình là nơi rõ ràng bà để thời gian của bà trôi đi. Tôi hứa với mình sẽ ôm hôn bà thắm thiết trước khi đi.
Bố tôi là một người đàn ông có tầm vóc cao lớn mang vẻ thanh lịch nào đó trong trạng thái mập đẫy và bắt đầu hói của mình. Đôi lông mày rậm như ria mép của một thanh niên làm rắn rỏi bộ mặt to có những đường nét nổi bật một cách kiêu hãnh. Tôi yêu ông.
Về nguyên tắc, tôi không được phép nói về những hồ sơ mà tôi gánh vác, dù đó là bố tôi. Nhưng đó không phải là những sự việc có liên quan tới vụ án Parăng mà hôm trước tôi đã trình bày. Vả lại đó là những sự việc mà báo chí đã nêu khá nhiều. Điều làm tôi bối rối hơn cả là thái độ yêu đương của Ê-ma-nuy-en Fo.
— Cho tới hai mươi lăm tuổi - Bố tôi nói - Anh ta chỉ nghĩ tới nghề nghiệp của mình và đã vật lộn như một con sư tử. Chứng cứ rõ ràng là chàng trai này có năng lực, ngay cả khi anh ta bị hạ đo ván đối với mối tình đầu say đắm của anh ta. Anh ta đã không ở bên bờ tự sát, ồ, không! Cầu cứu vào rượu, anh ta hoàn toàn chỉ thử tự cứu mình bằng cách làm dịu đi trong chốc lát nỗi đau khổ của mình. Khi anh ta gặp Letxli Menxphin theo như con nói là rất hấp dẫn, anh ta như một kẻ sắp chết đuối lao vào cái phao cứu hộ ấy. Anh ta đã tìm thấy ở Letxli những gì mà anh ta không có được ở Pedi làm anh ta phát điên lên, những niềm đam mê lớn lao của những người đàn ông nói chung được gợi nên bởi những phụ nữ là những người tước đi mọi toan tính hiểu thấu những lý lẽ mà người ta có để yêu họ. Pedi không hề có trí tuệ, cô ta phù phiếm, hay thay lòng đổi dạ, chủ yếu chỉ quan tâm tới sắc đẹp của mình. Fo càng cố tìm hiểu, anh ta càng cảm thấy bị giày vò bởi sự quyến rũ phi lý. Trái lại, anh ta cần biết vì sao Letxli làm anh ta thích…
— Nhưng cả với cô này nữa, anh ta đã mù quáng và hài lòng.
— Hai mối xúc động liên tiếp là Pedi và Letxli chắc chắn đã làm anh ta mềm yếu.
— Phải chăng… phải chăng điều đó đã từng xảy đến với bố?
Bố tôi cười:
— Đúng, nhưng đã khá lâu rồi… Mẹ con đã là Letxli của bố.
Ông ngồi thụt sâu vào chiếc ghế bành cũ bằng da luôn quen thuộc đối với tôi, nhìn làn khói xanh toả ra từ điếu xì gà của ông và qua đó là tôi, con gái ông, tình âu yếm của ông, tài sản thân thương nhất của ông. Tôi nói:
— Bố có nghĩ rằng luật sư Buyxông sẽ bảo vệ Fo tốt hơn người bào chữa đầu tiên của anh ta?
— Ông ta có nhiều kinh nghiệm, nhiều sức mạnh.
— Cái đó thì con biết rồi. Đó chính là điều làm con sợ, cần phải chơi cẩn thận. Điều đó không phải để nói rằng ông bạn Buyxông của bố có thể hiểu Ê-ma-nuy-en Fo. Người này cách người kia hàng nghìn dặm.
— Không có vấn đề hiểu thân chủ của mình mà là gỡ được vụ án. Người ta càng ít gần anh ta thì việc đó càng tốt hơn, người ta được tự do hành động.
— Bố nghĩ gì về Fabrixơ?
— Không nghĩ gì cả. Anh ta giống mọi gã trai ở thế hệ anh ta, chí ít trong giới chúng ta. Con biết rõ anh ta hơn bố.
— Không. Anh ta hoàn toàn thoát khỏi tay con từ khi con nghĩ về anh ta qua Letxli Menxphin.
Anh ta vào văn phòng tôi với nụ cười tươi tắn mà anh ta đã có từ tuổi mười lăm để mang hoa tặng tôi. Fabrixơ Buyxông cao một mét tám mươi hai, mắt màu nâu dịu hiền, mái tóc cắt đúng mốt, đôi vai đô vật.
— Xin chào bà thẩm phán - Anh ta nói với chút giễu cợt.
— Ông ngồi xuống, Fabrixơ. Sẽ không lâu đâu.
— Đối với bà, tôi có đủ thời gian.
Tôi trả lời cũng với sự giễu cợt rằng không phải vấn đề của tôi mà là cuộc thẩm cứu.
— Ông quen biết Letxli Menxphin từ khi nào?
— Trời ơi… Từ một năm nay, dưới một năm. Tôi qua trường Đại học Luật là nơi cô ấy ghi tên học. Cô ấy hỏi tôi tin tức và tôi đã giúp cô ấy giải quyết vấn đề của mình. Chúng tôi đã uống một cốc rượu… và thế là bắt đầu.
— Bắt đầu từ đâu?
— Tình bạn. Chúng tôi đã phát hiện là chúng tôi ở cùng một phường, cùng thích điện ảnh, quần vợt và chạy thể dục và chúng tôi đã chuẩn bị vài chuyến dạo chơi cùng nhau. Điều đó đã dẫn chúng tôi…
— Tới tình yêu.
— Đơn phương thôi, thưa bà thẩm phán, đơn phương thôi, về phía tôi. Nhưng Letxli rất thích tôi, cô ấy tin tưởng tôi. Khi cô ấy yêu cầu tôi giúp đỡ cô ấy sau cái chết của em gái cô ấy, tôi sẵn sàng giúp.
— Ông có quen biết An Menxphin không?
— Tôi đã gặp cô ấy ba hoặc bốn lần. Một cô gái xinh đẹp, nhút nhát, nhưng cũng quyến rũ như Letxli, hướng về bản thân mình hơn, dễ có cảm tình.
— Còn Patric Parăng?
— Chưa bao giờ gặp. Nhưng Letxli đã nói chuyện với tôi về ông ta. Cô không sung sướng sống với ông ta, dẫu sao đó là theo lời cô ấy nói. Cô ấy chờ khi trưởng thành để đi ở nơi khác, với em gái cô ấy.
— Ông có nghĩ rằng An sẽ theo cô ấy chứ?
— Tôi không biết gì về chuyện này. Tôi chỉ quen biết cô ấy sơ sơ nên không thể trả lời câu hỏi này. Tôi chỉ có thể nói rằng Letxli hy vọng như thế.
— Tâm trạng cô ấy thế nào sau khi em gái cô ấy chết?
— Thực sự tuyệt vọng. Và hơi điên dại. Cô ấy muốn tấn công người bác sĩ phẫu thuật đã mổ cho An. Tôi đã thuyết phục cô ấy về chuyện này. Cô ấy đã hiểu rất rõ.
— Nhưng cô ấy yêu cầu ông thu xếp để có sự gặp gỡ tại nhà một người bạn chung.
— A! Cô ấy đã nói với bà chuyện này.
Anh ta tỏ vẻ lúng túng một lát nhưng cười, nụ cười thích hợp với anh ta.
Không một chút nghi ngờ cay đắng trong giọng nói của anh ta.
— Và cô ấy đã không tấn công Ê-ma-nuy-en Fo - Tôi nói.
— Không. Chí ít không phải là cái cách mà cô ấy nói với tôi ban đầu.
— Ông có ghen không?
— Tôi ư?
— Vâng. Ông không biểu lộ sự hờn dỗi vì tình chứ?
— Rất có thể. Nhưng như thế rất không nghiêm chỉnh.
— Ông muốn gì qua chuyện này?
— Trời ơi, bà nói gì thế… Một người mất đi, mười kẻ tìm được, như Matinđơ, em gái tôi nói.
— Vậy Letxli và ông vẫn là đôi bạn tốt chứ? Ngay khi ông nhận thấy bác sĩ Fo gặp lại cô ấy?
— Tất nhiên. Gã trai ấy rất dễ thương. Tôi còn đề nghị Letxli yêu cầu bố tôi bảo đảm bảo vệ cho anh ta.
— Một câu hỏi cuối, thuần tuý là thủ tục thông thường: Fabrixơ, ông đã làm gì trong ngày xảy ra tội ác quãng chín giờ sáng đến giữa trưa?
Anh ta cười thành thật:
— Thực sự bà thấy tôi khả nghi à, tôi không nhớ nữa. Hãy nhắc tôi ngày tháng chính xác.
— Ngày mùng năm tháng năm.
— Khá lâu rồi.
— Mà không. Ông hãy cố nhớ.
— Thường thường, buổi sáng, tôi chạy thể dục. Tôi chạy quanh công viên Môngxô, chặng chạy quen thuộc của tôi.
— Ông có gặp người nào không?
— Khó nói, khi ta chạy lại nói chuyện được với những người lạ.
— Ông chạy trong bao lâu?
— Đúng một giờ, đôi khi hơn. Tôi có xu hướng béo như mẹ tôi.
— Xong rồi, Fabrixơ. Ông hãy đọc lại biên bản và ký vào. Cảm ơn.
Tôi liên hệ với em gái của Fabrixơ là Matinđơ Buyxông. Cô ta ào vào văn phòng tôi như cơn lốc, thốt lên giọng Gheclanh rất nặng: “Chào bà”. Tôi không ngờ cô ta cao lớn đến thế: xấp xỉ một mét tám mươi. Nhưng tôi thấy bộ mặt cô ta quen thuộc đối với tôi, bởi cô ta rất giống anh trai. Tóc cắt rất ngắn xịt gôm, chiếc quần da và áo bludông kiểu Hecmet làm cho cô ta có dáng dấp con trai nhưng lập tức bị phủ nhận bởi giọng nói rất cao.
— Xin chào Florăngxơ.
Trong khi tôi quan sát Matinđơ Buyxông, tôi đoán được nụ cười ranh mãnh của viên lục sự của tôi.
— Mời cô ngồi, cô Buyxông. Sẽ không lâu đâu.
Tôi triệu tập cô ta vì bác sĩ Fo đã cho địa chỉ và tên cô ta tuy không chính xác khi anh ta bị viên thanh tra cảnh sát hình sự hỏi cung.
— Tôi chỉ gặp Ê-ma-nuy-en Fo có hai hoặc ba lần - Cô nói - Và tôi không bao giờ là tình nhân của anh ta. Mặc kệ anh ta - Cô nói thêm với nụ cười mỉa mai.
— Thái độ cư xử của anh ta thế nào?
— Tôi không thể nói rõ được. Anh ta ở đấy nhưng không nhảy với tôi vì anh ta quá thấp bé so với tầm vóc cao to của tôi. Nhưng bộ mặt anh ta hấp dẫn và tôi nghĩ rằng những người đàn bà không thể thờ ơ với vẻ duyên dáng của anh ta. Uy thế của anh chàng bác sĩ phẫu thuật đẹp trai mà, bà có thấy không?
— Không.
— Mặc kệ. Anh ta không tán tỉnh. Chính các cô gái tán tỉnh ve vãn anh ta. Chán ngắt nhưng là một gã dễ thương. Tôi biết anh ta cho cảnh sát biết tên tôi để thử đặt cho mình ở tình trạng ngoại phạm. Hơi ngây thơ phải không?
— Phải. Cô có đi chơi với anh ta không? Tôi muốn nói ở tiệm ăn, ở rạp chiếu bóng… đại loại đi ra ngoài ấy.
— Không bao giờ.
— Có thể với những phụ nữ trẻ khác quen biết với cô chăng?
— Tôi không biết. Chúng tôi không phải là bạn, bà biết đấy. Không bao giờ anh ta thổ lộ tâm sự với tôi.
— Tôi nghĩ rằng cô tham gia cùng câu lạc bộ quần vợt phải không?
— Vâng. Anh ta không hề xuất sắc trong môn này.
— Còn cô xuất sắc chứ?
— Khá xuất sắc. Tôi đã thi đấu lúc còn thanh niên nhưng nay đã gác vợt vì quá gò bó.
— Ê-ma-nuy-en có nói với cô về Patric Parăng không?
— Không, không bao giờ.
— Nhưng cô quen biết Letxli Menxphin.
— Tôi đã gặp cô ấy hai hoặc ba lần khi anh trai tôi đi chơi cùng cô ấy.
— Còn Patric Parăng?
— Không, không bao giờ gặp cả.
Cô lại cười, lần này không mỉa mai nữa.
— Tôi không phải là một nhân chứng hay ho - Cô nói thêm - Gã đĩ đực đẹp mã của bà Parăng không năng lui tới trong giới chúng tôi.
— Thế nào mà cô biết ông ta là “đĩ đực” như cô nói?
— Dư luận quần chúng, thưa bà thẩm phán, và tôi đọc báo viết về ông ta.
— Cô đã học đến đâu?
— Tôi đã bỏ học Luật ngay khi mới bắt đầu và tôi làm những “phi vụ” về bất động sản.
— Những phi vụ gì?
— Tôi mua những căn hộ đổ nát để tân trang rồi tôi bán lại.
— Việc đó thu nhập khá chứ?
— Đôi khi lớn, thỉnh thoảng chẳng được gì. Bây giờ đang lúc suy thoái, bà biết đấy. Mà không, bà không biết vì bà là viên chức.
— Cô thường vay mượn anh cô chứ?
— Rất ít. Tôi thanh toán tất cả những thứ đó. Tôi đã trở thành một doanh nhân.
— Cô hoạt động trong những phường nào?
— Chủ yếu trong quận Mười bảy.
— Hẳn cô có thể tiếp xúc với Patric Parăng có trụ sở công ty ở phố Tôckơvin.
— Việc đó không có. Nhưng hình như tôi có nhận ra ông ta một lần…
— Cô có thể nói rõ hơn không?
— Tôi không nhớ rõ lắm, có thể là năm ngoái. Tôi đi thăm dò những căn hộ để bán với một bạn trai tôi và hẳn tôi đã dừng lại trước cửa công ty. Thật tình, tôi không nhớ được điều gì rõ ràng cả.
— Cô nghĩ gì khi cô biết tin bác sĩ Fo bị buộc tội giết người?
— Điều đó thật là điên khùng. Anh ta vô tội.
Cô luôn ngọ ngoạy đôi bàn tay đẹp, ngón dài nhưng hơi gầy của cô.
— Cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô nghĩ rằng anh ta vô tội được không?
— Tôi theo dõi vụ án trong báo chí chỉ nói những điều ngu ngốc, chí ít khi nó thuộc về những vụ vặt. Này, tôi không sao hiểu nổi vì lẽ gì một bác sĩ phẫu thuật trẻ xuất sắc lại có thể giết một kẻ tầm thường là Patric Parăng. Anh ta mất sạch mà chẳng được gì.
— Vụ án hơi khá phức tạp - Tôi cười và nói - Cô có gì nói thêm không?
— Tôi không tin. Nói đúng hơn là có: Mời bà hãy đến dự một buổi dạ hội của tôi… Mỗi tháng một lần tại nhà bố mẹ tôi. Bà biết địa chỉ rồi. Thứ sáu cuối cùng trong tháng…
— Cảm ơn - Tôi nói - Nhưng trong lúc này, tôi rất bận.