← Quay lại trang sách

Chương IX HĂNGRI BUYXÔNG

“Khi nào thì những mụ này thôi nhắc ta về tuổi của ta. Hẳn họ rút ra được ở đây một thú vui xảo trá, biết rõ ràng ngày sinh nhật của ta là cái ngày mà ta muốn quên nhất. Nhưng việc đó đã không sai: Tối nay, ta có quyền hưởng một chiếc bánh ga tô lộng lẫy với năm ngọn nến to và năm ngọn nhỏ”.

Dưới chiếc khăn ăn của Hăngri Buyxông, vợ và con gái ông đã luồn vào, người này là chiếc ví hiệu Hecmet, người kia là một hộp xì gà. Cảm ơn. Cảm ơn. Buyxông từ chối thổi tắt nến mà mời con trai đến uống với ông một cốc trong văn phòng mình, một nơi thâm nghiêm mà những phụ nữ không được quyền bén mảng tới.

Từ ít lâu nay, Fabrixơ làm ông lo lắng. Hắn rầu rĩ, hay bồn chồn, béo ra. Vì hắn uống rượu quá nhiều, Buyxông thầm nghĩ, ông không phải không biết con trai mình yêu cô bé Menxphin, với ông điều này hầu như hết sức kỳ cục, con bé này là hiện thân của tính khí thất thường. Nhưng nếu Fabrixơ muốn cưới con bé, ông sẽ không phản đối. Ông tin chắc rằng việc ly hôn không phải được tạo ra duy nhất cho những kẻ ngu ngốc.

Vả lại đó là điều ông nói với Fabrixơ khi anh này ngồi xệp xuống ghế bành đối diện với ông. Hắn gầm gừ như một con chó, hẳn đã say mèm. Rượu sâm banh bữa ăn tối không phải là nguyên nhân duy nhất; nó hẳn đã uống trước khi ngồi vào bàn ăn. Buyxông buộc con uống một tách cà phê không đường, việc mà Fabrixơ ghê sợ phải uống. Rồi anh ta nói với chút vẻ giễu cợt:

— Bố thứ lỗi cho con đã thiếu quà tặng. Con khiếp sợ những ngày sinh nhật.

— Bố cũng vậy. Vấn đề không phải là ở đó.

— Vậy nó ở đâu?

— Tật nghiện rượu của con.

— Bố đùa đấy à. Uống một cốc hoặc hai không thể gọi là nghiện rượu.

— Cái gì làm con không vừa ý, Frăng? Kỳ thi tiến sĩ của con ư?

Người đàn ông trẻ xua tay như đuổi một con ruồi quấy rầy rồi mỉm cười nhìn bố.

— Bố biết rõ rằng cuối cùng con sẽ đạt được học vị đó. Một phần nhờ bố đấy.

Buyxông thầm nghĩ ít ra tới nghìn lần từ khi Fabrixơ sinh ra mà ông rất yêu đứa con trai bất trị này; nó yếu đuối và điên rồ nên không thể làm gì được hết trong chuyện này.

— Nếu con muốn kết hôn với con bé người Mỹ ấy thì cưới đi, bố sẽ không phản đối. Mọi kinh nghiệm dẫu có xấu sẽ làm cho phong phú.

Fabrixơ thở dài, ngước cặp mắt nâu hơi bối rối nhìn ông bố.

— Điều cần thiết là cô ấy muốn thế, bố ạ.

— Nó từ chối kết hôn với con ư? Con bé ấy coi mình là ai chứ?

— Chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa, xin bố vui lòng. Chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa.

Đối với Buyxông, đây là điều tồi tệ hơn tất cả, đây là hình ảnh đứa con trai thất bại của ông. Ông đã đặt biết bao hy vọng ở con trai mình, đứa con trai mà ông muốn không chỉ vẻ vang mà còn mạnh mẽ, không thể khuất phục.

Không có can đảm để nói chuyện với con, ông đuổi Fabrixơ về phòng.

Chính Fabrixơ là người đầu tiên nói với ông về vụ án Parăng. Một luật sư chịu trách nhiệm về hồ sơ Fo là luật sư tầm thường Graxanh, nhưng bố mẹ người bác sĩ phẫu thuật trẻ, theo lời Fabrixơ nói với ông, mong muốn ông lo cho con trai họ. Ông tự hỏi vì sao ông nhận lời. Tất nhiên vì những hồ sơ khó khăn luôn hấp dẫn ông. Cũng có thể do Fabrixơ quá kích động đối với vụ án này và anh ta tỏ vẻ kiêu hãnh thấy bố mình can thiệp.

Chuyến thăm Ê-ma-nuy-en Fo lần đầu không làm cho ông có cảm tưởng tốt đẹp. Trước hết, ông không có chút thiện cảm nào với chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ này. Ngay từ đầu, Fo đã nói với ông rằng anh ta không phải là thủ phạm. Buyxông lập tức trả lời rằng ông không muốn biết điều đó.

— Chúng ta hãy đưa vụ án trở lại con số không và hãy thành thật nói với tôi, không bỏ sót chi tiết nào về những gì anh đã làm. Chỉ có nói thành thật với tôi, tôi mới có thể giúp anh.

Trong hai mươi phút, bác sĩ Fo nhắc lại những điều anh đã nói với luật sư Graxanh và thẩm phán thẩm cứu. Rồi giữa một câu nói, anh đột ngột nín lặng. Buyxông khích lệ anh nói tiếp, nhưng Fo tỏ vẻ rất rối loạn.

— Tốt hơn cả là tôi nói với ông, riêng với ông sự thật. Không phải tôi đã mổ cho An Menxphin. Tôi say như chết. Tôi vừa cắt đứt với một phụ nữ trẻ, nói chính xác hơn là cô ấy bỏ rơi tôi và tôi đã uống rượu quá nhiều. Nhóm trực Bệnh viện quyết định gọi một bác sĩ phẫu thuật khác, một người mới vào nghề, và không tiết lộ tôi đã không ở trạng thái có thể mổ được. Xét rằng việc này sẽ phản bội họ nếu tôi thú nhận với thẩm phán, xin ông giữ kín việc tiết lộ này.

— Chuyện ấy không thành vấn đề và anh sẽ nghe tôi đây. Ngày này hay ngày khác, các bạn anh hãy coi chừng và vào lúc đó tất cả mọi lời khai cung của anh sẽ bị ngờ vực, không thể sửa được.

— Nhưng việc đó có thể bắt đầu thể hiện một động cơ. Người ta sẽ buộc tội tôi đã giết Parăng để tránh việc gây tai tiếng này.

— Qua nghiên cứu, động cơ này không đứng được. Anh hãy xử sự thẳng thắn. Sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan vì chuyện này nếu anh có được sự miễn tố, nhưng anh đâu còn thế nữa. Người cần được cứu chính là anh.

Fo toát mồ hôi, bộ mặt anh như chìm ngập trong đám mồ hôi vã ra quá mức ấy. Buyxông chưa bao giờ nhìn thấy một người nào vã mồ hôi nhiều như vậy. Ông để anh suy nghĩ vài phút rồi Fo nói:

— Tôi sẽ làm những gì ông đòi hỏi.

Anh ngây dại.

— Hãy tin tưởng ở tôi.

Luật sư Buyxông có bốn phụ tá thường trực mà ông chỉ giao phó cho họ những hồ sơ nhỏ nhặt. Ông biết chọn họ không chỉ vì phẩm chất của họ mà còn vì vài thiếu sót nhỏ mà ông biết lợi dụng khi cần. Đôrôtê Blăng là người phụ nữ duy nhất trong nhóm bốn người này. Trẻ, có tham vọng và thật bướng bỉnh làm cho đôi khi người ta quên mất là cô xinh đẹp. Thế nhưng Buyxông ngờ rằng Fabiên Hêrông bỏ qua việc quên này, nhưng sự e dè nào đó như anh ta là lui ra, Đôrôtê không phải đối tượng của anh ta. Cũng không phải một trong hai phụ tá khác: Ginlơ Sonlơvanh và Bơnoa Feri. Một nhóm vững vàng, xông xáo, khâm phục Buyxông nhưng không vì thế mà tỏ vẻ nịnh bợ. Trong văn phòng của họ ở phố Linlơ, Buyxông sử dụng bốn phụ tá, năm luật sư tập sự, ba thư ký, một người coi tổng đài điện thoại và một người sử dụng máy tính. Ở đây người ta tiếp khách theo kiểu Mỹ với những tách cà phê, trà, những cốc nước quả hoặc rượu uytxki Ê-côt-xơ nhưng tiền thù lao thì chóng mặt.

Đối với hồ sơ Fo, luật sư Hăngri Buyxông sử dụng bốn người: Đôrôtê Blăng, Bơnoa Feri và hai luật sư tập sự: Kritxcchian Giôratxơ và Pie Frăngxoa Rôtxơ. Những cuộc họp diễn ra vào cuối ngày trong phòng sếp. Tại đây mọi người tranh luận hoàn toàn tự do và một nữ thư ký thường trực là Magi Rôbe ghi chép.

Chiều hôm ấy, Đôrôtê Blăng mở đầu cuộc tranh luận với vẻ hăng hái làm Buyxông vui vì cái miệng rộng của Đôrôtê làm ông nghĩ tới một quả đỏ tươi rói.

— Chuyện con dao mổ không đi đúng hướng - Cô nói - Đây là điểm yếu của việc buộc tội và ta cần chứng minh. Cho rằng Fo lấy cắp một con dao mổ trong các phòng mà anh ta làm việc là thô thiển, việc đó chứng tỏ có chủ mưu, tôi thấy điều này ít đáng tin cậy. Lại việc anh ta ném hung khí vào trong thùng rác gần công ty là không thể tưởng tượng được. Con người này không ngu đến mức ấy.

— Nhưng anh ta sợ - Bơnoa Feri nói chen vào - Khi sợ, người thông minh nhất có thể làm những chuyện ngu ngốc tệ hại. Không, đó không phải là điểm yếu để buộc tội, mặc dầu người ta có thể chứng minh nó là điểm yếu. Đối với tôi, điều khập khiễng là động cơ không rõ ràng. Theo ý tôi, anh ta không có động cơ, anh ta đã hành động trong cơn hoảng loạn.

— Nếu anh ta có trong người con dao mổ - Pie-Frăngxoa Rôtxơ nói - Không tránh khỏi là có chủ mưu. Sự hoảng loạn xảy ra sau đó, sau hành động. Anh ta nhanh chóng vứt bỏ nó vào thùng rác.

— Lý lẽ thực sự rất yếu - Đôrôtê cười khẩy.

— Ta đã thấy tồi tệ - Giôratxơ phản đối.

— Tất cả đều mong manh - Buyxông thở dài nói - Động cơ, hung khí, cá tính bác sĩ Fo.

— Agatơ Krixti - Feri cười khẩy - Để nuốt hết những thứ đó, thực sự phải dậy sớm.

— Này, tôi sẵn sàng dậy từ rạng đông và phục vụ ông trong một tháng nếu giả thiết của tôi thiếu cơ sở vững chắc.

Sự im lặng tuyệt đối đón nhận câu trả lời của Đôrôtê Blăng.

— Không nhanh thế đâu - Cuối cùng Feri nói - Chúng ta không dấn thân một cách mù quáng…

Luật sư Buyxông để họ tranh luận trong vài phút, để cho vui hơn là thuyết phục, rồi ông can thiệp:

— Giờ ra chơi đã hết. Vào việc thôi! Ta cần phân công những nhiệm vụ. Blăng, cô có đề nghị gì?

Đôrôtê suy nghĩ, đôi lông mày và miệng cô chứng tỏ điều này nhưng Rôtxơ trả lời:

— Để kết thúc chuyện con dao mổ trong vụ này, tôi sẽ khoác một chiếc áo blu-dơ trắng, vào Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy, lẻn vào phòng mổ và lấy một con dao mổ.

— Đó là bất hợp pháp - Feri phản đối.

— Nếu tôi trả lại ngay dụng cụ thì sẽ không phạm pháp. Tất nhiên tôi sẽ làm việc này.

— Báo cáo trước ba ngày - Buyxông nói - Nếu anh có những vấn đề gì, tôi không biết đâu đấy. Còn cô, Blăng.

— Cuộc điều tra của cảnh sát liên quan tới đứa trẻ con người gác cổng đã tìm thấy con dao mổ trong thùng rác không thuyết phục được tôi. Tôi sẽ hỏi đứa trẻ kỹ hơn.

— Tôi không thấy có ích gì - Feri nhận xét - Đứa bé nhặt dụng cụ ấy mà nó coi là thứ đồ chơi…

— Con dao mổ không phải là đồ chơi - Đôrôtê phản đối - Ngay cả đối với một đứa trẻ chín tuổi. Nó có thói quen đến các thùng rác, nó nhìn xung quanh. Đây là điều tôi muốn đi tới: có thể nó trông thấy một người vứt con dao mổ, đó là lý do để nó qua sau người ấy để nhặt con dao.

— Bỏ thầu - Buyxông nói - Báo cáo trong ba ngày.

— Tôi chưa sẵn sàng - Feri thú nhận - Tôi cần suy nghĩ.

— Còn anh, Giôratxơ? - Buyxông hỏi.

— Tôi sẽ tiến hành với Letxli Menxphin. Cô ấy không nói hết và đây là nhân chứng cơ bản cho việc bảo vệ. Tôi sẽ gặp cô ấy và cố làm cho cô ấy nói ra.

— Báo cáo trong ba ngày. Bật đèn xanh và xông lên.

Buyxông không hy vọng có điều kỳ diệu nhưng ông biết rằng nhóm người của mình sẽ làm tối đa, cho phép ông nhìn vụ này rõ hơn để tổ chức việc bảo vệ.

Tối hôm nay, ông có quyền ăn tối đặc biệt với gia đình, điều này ngày càng trở nên hiếm hoi tại gia đình Buyxông. Matinđơ có mặt. Fabrixơ cũng tỏ vẻ dè dặt và thanh thản. Nicon, vợ ông nói mà không ai nghe nhưng bà có thói quen như vậy mà bà không tự thấy, ít ra đây là lần thứ một trăm từ mười lăm năm nay. Buyxông cố tìm hiểu trong lúc quan sát người đàn bà năm mươi tuổi có bộ mặt mệt mỏi này đã không chỉ mất mọi vẻ rạng rỡ mà cả vẻ duyên dáng dịu dàng của một số người đàn bà về già vẫn có được, thế nào mà ông lại có thể yêu được khi quen biết bà. Hồi ấy, bà hai mươi lăm tuổi và bản thân ông cũng say mê một cách bệnh hoạn như hiện nay Fabrixơ yêu Letxli Menxphin. Ông muốn có thể nói với con trai: Hãy nhìn mẹ con, hãy nhìn bà ấy đã trở nên thế nào, hãy nói với mình rằng trong hai, ba mươi năm nữa, Letxli của con cũng sẽ ở mức này. Hãy chữa trị và khỏi bệnh trước khi con để bị cuốn hút vào một người đàn bà mà con sẽ không nhận ra nữa và vì người đó, con sẽ hy sinh cả tự do và tuổi thanh xuân của con.

— Hồ sơ Fo đến đâu rồi? - Matinđơ là người nói có một điểm yếu đối với chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ, đột ngột hỏi.

— Việc tiến triển từ từ - Bố cô trả lời.

— Con không hiểu vì sao anh ta đã nghĩ đến con khi cảnh sát buộc nói tên người phụ nữ mà anh ta cho rằng có mặt vào ngày xảy ra tội ác.

Thực tế, cô không phải bất bình và bố cô biết điều này. Matinđơ không xinh đẹp vì giống ông nhưng cô có vẻ thanh lịch nào đó và gan góc không cưỡng được. Mỗi tháng một lần, cô tổ chức dạ hội tại nhà bố mẹ mình để thết đãi bạn bè và những mối quan hệ của cô. Những buổi tối thứ sáu ấy, Buyxông và vợ ông trốn đi nghỉ cuối tuần trong điền sản của họ bên bờ sông Lôinh. Buyxông mang theo những hồ sơ và Nicon giết thì giờ trước máy thu hình. Đôi khi, ông đưa bà đi ăn tối tại tiệm ăn và cảnh chỉ có đôi vợ chồng già làm ông khá buồn trong khung cảnh không quen thuộc này mà họ đều khó chịu vì cả người này cũng như người kia bộc lộ quá xa cách với nhau.

Chính trong những buổi dạ hội tổ chức tại nhà bố mẹ cô mỗi tháng một lần mà Matinđơ có thể đánh giá Ê-ma-nuy-en Fo tốt hơn nhiều tại câu lạc bộ quần vợt của họ mà họ ít gặp nhau.

— Bố ạ, bố có biết rằng con có một bạn trai có lòng tin rắn như thép về sự vô tội của bác sĩ Fo không? - Matinđơ nhấn mạnh.

— Anh ta không phải là người duy nhất. Anh ta tên là gì? Anh ta làm gì?

— Ôi, con không biết Giêrôm Boren làm gì…

— Trời ơi! - Fabrixơ kêu lên - Con rối ấy không làm được trò trống gì cả. Hắn phung phí tiền bạc của bố mẹ hắn và theo đuổi những nghiên cứu mơ hồ về luật. Những điều hắn nói là không đáng tin.

Matinđơ cuồng nhiệt phản đối.

— Hãy để em gái con nói, Fabrixơ - Buyxông nói.

— Bố ạ, bố sẽ không cho những chuyện ngồi lê đôi mách của gã Boren ấy là quan trọng…

— Con đã bẻm mép, Matinđơ.

— Này, Giêrôm cho rằng, và con đồng ý với anh ấy, người duy nhất thực sự không ưa Parăng là vợ ông ta: cắm sừng, nhạo báng, sa sút tinh thần và dữ tợn. Vào giờ xảy ra tội ác, bà ta lê la trong phường có công ty.

— Cũng là người ở nhà ông ta - Buyxông nhận xét - Bố không nghĩ một người đàn bà lại cứa được cổ một người đàn ông có vóc dáng như Parăng bằng con dao mổ.

— Bố ạ, bố quên rằng lúc ấy ông ta đang ngồi ở bệ hố xí, điều đó tạo dễ dàng cho mọi việc.

— Matinđơ!

Nicon đứng lên, rời bàn ăn trong lúc nói rõ rằng bà không muốn nghe những ý kiến như thế.

— Vui thật - Buyxông nói - Nhưng cuộc điều tra của cảnh sát hình sự trong toàn bộ vụ án không làm bố hài lòng, đặc biệt chú tâm tới bà vợ Parăng và cãi cho bà ấy trắng án.

— Chúng ta hãy nói tới những chuyện lạ lùng hơn - Fabrixơ đề xuất - Anh đã giành được vô địch bóng bàn, thắng một tay thực sự cừ khôi.

— Nhưng ngày nọ anh thua em - Matinđơ nhận định - Điều đó có nghĩa người vô địch là em.

Buyxông ngắt cuộc tranh cãi để nói với con gái:

— Bố nói chuyện này trước mặt anh con: từ nay bố sẽ không trả bù cho những tấm ngân phiếu bố láo của con nữa. Tấm ngân phiếu cuối cùng làm bố sững người, từ đâu có những món chi tiêu điên rồ ấy?

Matinđơ đỏ mặt, điều đó làm người bố ngạc nhiên, mất thói quen nhìn má con gái đỏ lựng.

— Món nợ do chơi - Cô nói.

— Chơi gì?

— Pô-cơ.

— Này, mày hãy ngừng đánh bạc hoặc tự mày trả nợ. Ngân hàng đã báo trước, họ sẽ làm mày bẽ mặt ngay chuyện điên rồ đầu tiên đấy.

Bỏ mặc Matinđơ đỏ mặt xấu hổ, ông đứng lên và đến giam mình trong văn phòng mình. Đây là giờ ông thường gọi cho Gian khi bà ở nhà. Tối nay không như vậy. Ông muốn cắt đứt đến mười lần vì những sự không trung thành của bà làm ông tức giận hơn là chúng làm ông đau khổ. Hầu như vợ ông đã ngăn ông chuyện này, Gian là điều ít tồi tệ nhất.

Kết hôn được năm năm, Nicon đã biết lòng không chung thuỷ của chồng là không tránh khỏi. Từ đó, bà tìm mọi cách để hạn chế những tổn thương, lo sợ một cuộc ly hôn. Thế mà Gian thuộc loại “hoàn toàn thư thái”, bởi vì rõ ràng bà không chờ đợi gì hết ở những người tình của mình. “Nhưng Nicon quên mất một yếu tố chủ yếu - Tối nay Buyxông tự nói với mình - Ta là một lão già năm mươi tuổi đã mỏi mệt”.

Đôrôtê Blăng thường xuyên gặp Ê-ma-nuy-en Fo, có thể nói cô là đại diện của luật sư Buyxông bên bị cáo, thấy anh thật suy sút nên cô nói chuyện này với sếp:

— Cô vẫn cứ không chờ đợi ở vụ án này với tinh thần lạc quan ư - Ông hơi tức giận nói.

— Không. Nhưng anh ta mất hết tính chiến đấu. Tôi có cảm giác là anh ta thấy từ nay chúng ta không giúp được gì cho anh ta. Tồi tệ là anh ta nói tới tự tử.

— Những kẻ nói ra mồm việc này hiếm khi chuyển qua hành động. Tuy nhiên, cô hãy tin rằng anh ta bị giám sát chặt chẽ bên những người gác.

— Tôi nghĩ ông nên đến gặp anh ta. Anh ta có cảm giác là ông không quan tâm lắm đến vụ án này. Tôi đã cam đoan là ông đã làm tối đa.

Nhưng trong khi nói thế, bản thân Đôrôtê Blăng cũng không có vẻ tin lắm. Buyxông quan sát người cộng tác của mình với vẻ bối rối. Buổi sáng nay, ông thú nhận rằng hồ sơ Fo gợi cho ông một nỗi khó chịu khôn tả. Đây là lần đầu tiên ông sợ, không phải là thất bại, ông đã đảm nhiệm vài vụ án, như phần lớn những đồng nghiệp của ông mà điều đó không làm rối loạn giấc ngủ của ông, mà là một mối nguy hiểm. Lúc đầu, ông nghĩ rằng đây là hiện tượng tuổi già, ông đã yếu, điều này tỏ ra không đúng với ông. Nhưng ông cũng không thể giữ được ảo tưởng này. Trí nhớ của ông hoạt động vẫn tốt như ban đầu sự nghiệp của ông và nếu ông có cảm thấy mệt thì ông phục hồi nhanh và hoàn hảo.

Vậy mối nguy hiểm này đến từ đâu? Chứng hoang tưởng bộ phận hay chán ghét đối với thân chủ của ông? Không có cả điều này cũng như điều kia. Ông quyết định đi thăm bác sĩ Fo nhằm đương đầu với vấn đề riêng của ông. Lần đầu tiên, người bác sĩ phẫu thuật trẻ gầy đi làm ông xúc động.

— Tôi mong rằng anh không tuyệt thực - Ông nói.

— Chất lượng các bữa ăn hẳn đã làm tôi sút cân. Nhưng không, tôi cố ăn. Tôi cố tin. Thật khó khăn.

Giọng anh trầm xuống, như kiệt sức. Buyxông yêu cầu anh nói về bản thân, về tuổi thơ, tuổi niên thiếu của anh. Fo phác một cử chỉ mơ hồ và mệt mỏi:

— Không có chút lý thú gì - Anh nói - Tôi là một đứa trẻ chăm chỉ, được bố mẹ nuông chiều và là một người đàn ông trẻ có tham vọng muốn làm tốt hơn bố mình. Tôi tin mình đạt được điều đó.

— Còn các bạn anh?

— Trong môi trường này, người ta có bạn bè và những mối quan hệ. Tình bạn thực sự là một sự xa xỉ mà tôi không có thì giờ để tự hiến thân. Những người duy nhất đã thật sự giúp đỡ tôi thì tôi đã phản bội họ.

— Hẳn anh muốn nói đến những người ở Bệnh viện Đờlaruy.

— Vâng, bà nữ y tá trực đêm, người gây mê và anh sinh viên Y khoa nội trú. Tôi rất cảm động về thái độ của họ. Ở vào địa vị họ, có lẽ tôi không được độ lượng như họ.

— Anh đã yêu cô người mẫu chào hàng Pedi…

— Tôi đã phát điên, vâng. Phải chăng, người ta có thể suy diễn rằng vì tôi yêu cô ấy chăng? Tôi không biết. Cô ấy đã làm tôi phát hiện khả năng ấy trong tôi mà tôi không biết: một sự mù quáng riêng biệt, một sự chênh lệch quá đáng giữa những gì tôi muốn hiến dâng với những gì cô ấy có thể chấp nhận.

— Cô ấy có giới thiệu anh với bạn bè cô ấy không?

— Tuyệt đối không. Đó hoàn toàn không phải là môi trường của tôi và ở đó tôi sẽ cảm thấy khó chịu. Dẫu sao, cô ấy không muốn thế. Cô ấy làm việc nhiều, tôi cũng vậy. Chúng tôi chỉ gặp nhau để thấy mặt nhau.

— Tóm lại, chỉ sau chuyện đổ vỡ ấy, khi anh đã năng đi lại với Letxli Menxphin, anh mới gặp những người khác.

— Vâng, nhưng không thường xuyên. Letxli nói với tôi về những bạn bè của cô ấy, về một chàng trai yêu cô ấy và rất gắn bó…

— Cô ấy có nói với anh tên chàng trai đó không?

— Nếu cô ấy có nói với tôi thì tôi cũng đã quên. Đây là một cô gái rất trẻ, tất nhiên hấp dẫn tôi, những tôi đã tan nát cõi lòng bởi Pedi nên mối quan hệ của chúng tôi hết sức bình thản, trong trắng hơn, không đáng kể lắm.

— Vậy cô ấy không phải là người yêu của anh à?

— Không. Chúng tôi quen biết nhau mới được rất ít thời gian và Letxli mới trưởng thành.

— Anh có ý định kết hôn với cô ấy không?

— Nói đúng ra, tôi đã lò mò nghĩ tới chuyện đó nhưng những sự kiện đã không cho phép tôi đi xa hơn.

— Từ khi anh ở đây, cô ấy có viết thư cho anh không?

— Có. Cùng với những lá thư của bố mẹ tôi, đây là niềm an ủi duy nhất đối với tôi.

— Những lá thư của cô ấy thế nào?

— Ông muốn nói gì?

— Chúng chỉ có tính cách bạn bè hay thân thiết hơn?

Fo bối rối. Buyxông cũng có cảm giác là anh sắp khóc.

— Thư viết rất nồng nàn. Letxli có can đảm, có giá trị… và rất hăng hái. Liệu điều đó có quan trọng đối với ông không?

— Tất cả đều có thể quan trọng, ngay cả những gì anh không ngờ tới. Thực tế, tôi tìm hiểu anh đã sống trong bối cảnh nghề nghiệp và tình cảm nào trước khi anh bị bắt giam. Hẳn anh không phải chỉ có những quan hệ bình thường và những bạn nhỏ như anh nói. Có thể có ai đó muốn làm hại anh, ghét anh đến mức cài bẫy với anh.

— Trước sự cắt đứt lễ đính hôn của tôi với Giôen Vilông, tôi có thể nói rằng có thể. Tôi là người được sếp yêu quý nên ông định đề bạt tôi là trưởng phòng trợ lý bệnh viện và sự nghiệp của tôi gây phiền hơn một cuộc cạnh tranh. Nhưng sau khi tôi bị đuổi khỏi Bệnh viện Bruxen, tôi không liên quan đến ai nữa. Nếu có một cái bẫy thì đó không thuộc nghề nghiệp.