Chương XI FLORĂNGXƠ LARIƠ
Luật sư Buyxông hối hả tung những phụ tá của mình vào cuộc tấn công. Qua họ tôi được biết hầu như Letxli thực sự có mối thiện cảm đối với tôi. Cô muốn gặp riêng tôi lần thứ hai, nhưng tôi nói với cô rằng tôi chỉ có thể nghe cô trong khuôn khổ nghề nghiệp. Lát nữa cô ấy sẽ ở đây, cô đã giảm nhẹ những vết thương và những xúc động của cô.
Tại điện thoại, cô có ý nghĩ này đã để lại cho tôi như một lời nhắn: “Tôi không quên sự thẩm cứu không chỉ buộc tội mà gỡ tội”. Cuối cùng tôi trả lời rằng về những gì liên quan đến tôi, tôi không bao giờ quên điều đó. Trong nghề của tôi, điều khiếp sợ không phải là thừa hưởng một hồ sơ khó khăn mà trước hết là không thể một mình chuyên tâm vào đó. Những vụ án đang tiến hành, cả chúng nữa, phải được thẩm cứu và những ngày này tôi quan tâm đến những hồ sơ chán ngắt và những can phạm không thú vị gì.
Can phạm cuối cùng vừa ra khỏi căn phòng tôi, khoá còng ở cổ tay, đi giữa hai người canh giữ. Y hai mươi hai tuổi, một gã gần như đần độn, cử chỉ thô lỗ không che đậy và một bộ mặt thiên thần.
Chính với bộ mặt thiên thần này, y đã chĩa súng vào nhiều trạm xăng và vài hiệu buôn. Khi tôi đọc cho y nghe biên bản của y, y chấm những câu hỏi của tôi bằng: “Vâng, thưa bà, hoàn toàn đúng thế, thưa bà”. Liệu ta có tin nổi cái cảnh y có vẻ vui mừng hớn hở như vậy. Y ký mà không đọc biên bản mà tôi đọc cho Pôn rồi y chìa tay cho tôi như thế tôi vừa tặng y một món quà hoặc một lời khen. Luật sư của y được chỉ định có vẻ thất vọng.
Letxli vừa vào, xinh đẹp, bảnh bao, rõ ràng không có dấu vết thương tích. Chúng tôi mất một lúc nói về việc cô bị tấn công nhưng cô không thể cung cấp cho tôi những tin tức khác với những tin tôi có được lần đầu. Rồi chúng tôi bắt đầu nói tới vụ án Fo.
— Cô là một nhân chứng quan trọng nhưng không làm gì hết giúp cho việc thẩm cứu.
Cô ta cảm thấy tôi tức giận và vờ ngạc nhiên:
— Tôi luôn tin điều trái lại. Tôi cũng đã cấp báo cho bà bằng cách nói với bà rằng bác sĩ Fo không giết bố dượng tôi.
— Những chứng cứ. Hãy cho tôi những chứng cớ, dù chỉ là một thôi, tôi sẽ có vài tin tưởng vào lời khai này.
— Tôi không thể - Cô cúi đầu lẩm bẩm.
— Bế tắc về thẩm cứu. Cô có thể bị vài nỗi buồn phiền. Càng hơn thế vì cô, bác sĩ Fo và mẹ cô là người có động cơ để giết Patric Parăng.
Tôi chờ đợi một sự phản kháng cương quyết nhưng Letxli chỉ nhún đôi vai duyên dáng mà chiếc áo dài mùa hè để lộ khá nhiều. Tôi chờ một lúc, gặp cái nhìn của Pôn quay lại, rồi tôi nói tiếp:
— Cớ vắng mặt của cô vào ngày xảy ra tội ác không rõ ràng.
— Đối với cảnh sát thì nó rõ ràng - Cô nói bằng một giọng rầu rĩ.
Tôi lấy biên bản ra và đọc lại rất to: “Tôi rời nhà mẹ tôi vào lúc chín giờ rưỡi và đi chạy thể dục ở công viên Môngxô trong khoảng một giờ. Rồi tôi đi xe điện ngầm để đến trường đại học vì tôi phải lên lớp ở đây vào mười một giờ. Tôi đến muộn vì tôi nhầm khi chuyển tàu. Lúc đó là mười một giờ mười lăm, có thể hơn một chút khi tôi vào giảng đường”.
— Cô có gặp người nào không?
— Trong xe điện, tôi chỉ gặp những người lạ.
— Tôi nghĩ rằng ở trường đại học cũng không chứ?
— Tại trường đại học, ngày nào cũng như ngày nào. Nếu tôi bị khả nghi, tôi sẽ yêu cầu một luật sư giúp đỡ.
— Trong vụ án này - Tôi nói - Mọi người đều khẳng định mình vô tội, kể cả bác sĩ Fo.
— Vậy tại sao lại giam anh ấy trong tù? Tại Mỹ, anh ấy sẽ được tự do nhờ bảo lãnh và bản thân anh ấy có thể chuẩn bị tự bảo vệ.
— Chúng ta đang ở nước Pháp có hệ thống pháp lý khác, thế mà chúng ta lại muốn như người Mỹ sao.
Letxli cắn móng tay nhưng không gặm, một tiếng ken két khá khó chịu. Để phá việc này, tôi mời cô một điếu thuốc lá và chúng tôi cùng lặng lẽ hút. Pôn đề xuất uống cà phê.
— Tôi không uống - Letxli nói.
— Còn tôi có, Pôn ạ.
Cô nhìn anh ta ra khỏi văn phòng với nụ cười hơi giễu cợt.
— Liệu tôi có được giấy phép vào thăm không? - Cô hỏi ngay.
— Cô đã là vợ chưa cưới của bác sĩ Fo hử?
— Nếu chỉ riêng tôi…
— Hãy nói cho tôi biết những sự ngờ vực của cô.
Cô không nhúc nhích nhưng tôi nài ép:
— Nếu cô muốn cứu bác sĩ Fo, cần phải giúp pháp luật.
— Pháp luật ư?
Lần này cô cười thành thật rồi nói:
— Tôi bị theo dõi, rồi bị tấn công:
— Những cuộc tấn công này, cảnh sát ghi nhận được hàng trăm vụ mỗi ngày.
Pôn vừa trở lại với những tách cà phê, anh ta đưa cho tôi một cốc, giữ lại một cốc và đến ngồi sau chiếc máy chữ.
— Bắt đầu chứ?
— Lát nữa.
Tôi quan sát cô Menxphin mà chiếc áo màu rơm, cô hở rộng để lộ nước da rám nắng. Cô xinh đẹp chưa từng thấy với vẻ duyên dáng và không phức tạp. Như vậy cô càng hấp dẫn gấp đôi và anh chàng bác sĩ trẻ chiếm được ở đây một vận may thực sự của đời mình những đã để nguy hại, thật ngu ngốc.
Buộc tội và gỡ tội. Tôi nhắc lại với mình câu quen thuộc mà tôi không bao giờ quên. Nếu Fo không phải là thủ phạm, tôi cần dốc sức để chứng minh điều này. Họ, những người Mỹ không có tâm trạng. Công tố viên là phải chứng minh tội phạm, không. Chính là phải chứng minh để bảo vệ.
Pôn quay nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên có ý hỏi tôi chờ đợi gì?
— Tôi sẽ cho cô một giấy phép thăm hỏi - Tôi nói với Letxli.
Nụ cười của cô là niềm vui thật sự. Tôi nói thêm.
— Nhưng cô không được che giấu điều gì. Cô nói đi.
— Tôi đã nhớ lại - Cô bắt đầu nói - Tất cả những lần tôi gặp Ê-ma-nuy-en Fo. Tôi đã dành nhiều thì giờ nghĩ đến chuyện này một cách tỉ mỉ.
— Đâu là điều quan tâm?
— Điều đáng quan tâm là ở lần gặp sau cùng, thưa bà thẩm phán. Một chi tiết mà tôi đã quên trong lần khai cung đầu tiên của tôi. Một chi tiết rất quan trọng. Tối hôm ấy, trước khi chúng tôi chia tay nhau, Ê-ma-nuy-en đề nghị tôi đi ăn trưa cùng anh vào ngày hôm sau. Anh nói rõ là khá sớm vì anh có cuộc hẹn vào mười bốn giờ. Nhưng tôi đã từ chối vì bản thân tôi phải đến lớp vào mười một giờ và chỉ tan lớp không trước mười ba giờ. Vậy tôi không thể nghĩ rằng anh có dự mưu giết Parăng quãng mười giờ rưỡi và đến ăn trưa với tôi vào giữa trưa mà không có thì giờ thay đổi giờ giấc.
— Có thể anh ta chủ ý giết Parăng sau khi cô từ chối - Tôi nói.
Nhưng tôi bối rối. Hai lần bối rối. Bối rối vì có thể Letxli nói thật. Bối rối vì sự dối trá nếu cô vừa bịa ra chi tiết quan trọng này để cố minh oan cho bác sĩ Fo.
Tôi im lặng một lát rồi nói tiếp:
— Cô có quen biết những bạn bè của Ê-ma-nuy-en Fo không?
— Không. Tôi gặp anh lần đầu tại nhà. Giêrôm Boren, nhưng như tôi đã nói với bà, đó là lời mời được dàn xếp theo đề nghị của tôi với Fabrixơ Buyxông. Boren không biết rõ Ê-ma-nuy-en.
— Bác sĩ Fo có nói với cô về Pedi, cô người mẫu chào hàng không?
— Chỉ ám chỉ thôi. Anh ấy rất kín đáo về quãng thời gian ấy của đời anh.
— Theo cô, ai có thể muốn giăng bẫy với anh ta?
Letxli không trả lời ngay, cô đưa mắt về phía người lục sự của tôi rồi cô cúi đầu.
— Hình như anh ấy đã nói với bà điều này - Cô nói nhỏ - Tôi không biết.
— Việc đọc lại hồ sơ không gợi cho tôi điều gì ngoài những điều tôi đã biết. Có thể cô giữ cho mình một tin tức mà cô không hiểu tầm quan trọng vì cô thấy nó vô hại hoặc quá quen thuộc. Những người trẻ tuổi mà cô thường lui tới là những ai, cô Menxphin?
— Chủ yếu là những bạn bè ở trường đại học.
— Nhưng còn…
— Tôi thường được tán tỉnh nếu đó là điều bà hỏi tôi. Những bạn trai, thật sự là bạn thôi.
— Bác sĩ Fo là ngoại lệ chứ?
— Vâng.
— Này, chúng ta hãy tóm tắt tất cả chuyện này.
Trong khi tôi đọc cho Pôn ghi, Letxli quan sát tôi với sự quan tâm đặc biệt. Đột nhiên tôi có cảm giác là cô đã lừa gạt tôi ngay từ đầu. Cô muốn che chở cho ai? Fo hay một người khác? Hoặc chính bản thân cô? Vì cuối cùng, ai là kẻ muốn trả thù cho cái chết của An Menxphin? Letxli, chị cô ta ư. Ai là người đã bằng bất cứ giá nào tìm gặp cho được người bác sĩ phẫu thuật đã mổ cho An? Letxli. Ai đã phát hiện người thực sự chịu trách nhiệm về cái chết của An chắc chắn là Patric Parăng? Letxli. Ai ghét Parăng? Letxli. Một cô gái trẻ không trong tình trạng ngoại phạm vào ngày xảy ra tội ác.
— Cô hãy đọc lại và ký vào.
— Còn giấy phép thăm hỏi của tôi.
Tôi mỉm cười đưa nó cho cô.
•Tôi ăn tối ở nhà bố mẹ tôi. Mẹ tôi bị nhức đầu, còn bố tôi trông rất chững chạc, da màu đồng và gầy đi. Chơi gôn làm ông đạt kết quả như vậy và tôi vui mừng về điều này. Tôi không thể chịu đựng nổi thấy bố tôi suy yếu bởi một thứ bệnh nào đó. Tôi muốn thấy ông đẹp và khỏe mạnh thật lâu dài.
Giữa chừng bữa ăn, mẹ tôi đứng lên:
— Tôi không thể ăn được nữa - Bà nói - Tôi đi ngủ đây. Con tha lỗi cho mẹ, Florăngxơ.
Đến lượt tôi đứng lên để ôm hôn bà, nhưng bà đẩy tôi ra:
— Không! Mẹ cảm thấy quá mệt.
Bố tôi không nhúc nhích, theo thói quen. Cần phải bao nhiêu lần nhức đầu để phá hỏng tình nghĩa vợ chồng của hai người?
— Mẹ bắt đầu làm con hết sức lo ngại - Tôi nói ngay sau khi mẹ tôi khép cửa lại - Bác sĩ của mẹ nói gì?
— Không có gì cả - Ông ngước mắt lên trời - Bà đã điều trị bệnh này đến hai mươi tám lần hoặc hơn. Chứng mãn kinh thực sự là điều dơ dáy. May thay, là những người đàn ông được miễn trừ.
Ông mỉm cười, hôn bàn tay tôi. Chúng tôi yêu quý nhau và sự im lặng giữa chúng tôi không phải là điều xa lạ.
Đúng lúc tôi đẩy đĩa của mình thì bố tôi hỏi tôi về những tin tức của bác sĩ Fo. Tôi nói với ông rằng tôi không hề làm cho tiến triển vì rốt cục, tôi muốn việc thẩm cứu đi đến gỡ tội.
— Vì những lý do gì?
— Vì việc phạm tội của Fo không thuyết phục được con.
— Con còn khá khó khăn để chứng minh sự vô tội của anh ta - Bố tôi nói trong lúc lôi tôi vào văn phòng ông - Bố thấy con bắt đầu tồi tệ đấy. Một cốc uytxki là cần thiết.
Cốc của ông đậm đặc, cốc của tôi nhẹ hơn. Có một thời kỳ, bố tôi rất sợ tôi trở thành nghiện rượu. Tôi thú nhận với ông là rượu giúp tôi chịu đựng những vấn đề của tôi và trở thành thói quen của tôi. Bố tôi nhẹ nhàng can thiệp một cách thông minh buộc tôi giảm liều lượng, phải pha nhiều nước vào rượu uytxki, phải đi xem chiếu bóng khi ngừng làm việc, phải đến thăm ông. Ông nói với tôi về tuổi thanh niên của ông, về kinh nghiệm uống rượu của ông, về ma tuý, về những nỗi lo âu của ông, về bác sĩ khoa thần kinh đã giúp ông vượt qua những thứ đó. Tôi tập để không sợ mình và cả những người khác nữa. Tôi tập để dần dần giảm bớt uống rượu. Tôi tập để không bệnh hoạn về tình ái nữa.
— Hôm qua bố có cuộc nói chuyện dài lâu với luật sư Buyxông tại Toà án - Bố tôi nói.
— Ông bố ư?
— Tất nhiên.
— Nói chuyện thường chứ?
— Chính thức, phải, một cách chính thức… Buyxông có vấn đề; bố không biết rất rõ nó thuộc vấn đề riêng tư hay nghề nghiệp.
— Lạ thật. Ông ấy nói với bố những gì?
— Những chuyện chung chung. Rằng chúng ta gặp nhau quá ít, rằng chúng ta cùng thế hệ và rằng thỉnh thoảng chúng ta phải ăn trưa với nhau. Thế rồi chúng ta định ngày… bố tin là tuần tới.
— Ông ấy có nói với bố về thân chủ của con không?
— Fo ư? Không. Nhưng đằng sau nụ cười, bố tin đã nhìn thấy một người đàn ông bị day dứt. Ông ấy nói với bố về con, về chồng cũ và cuộc ly hôn của con…
— Thật tệ! Ông ấy nói gì?
— Không có gì độc ác cả. Ông ấy muốn biết con đã sống đời sống vợ chồng thế nào và vì sao con ly hôn.
Tôi cảm thấy mình tái mặt khủng khiếp, đây là vấn đề không được đụng đến. Vì lẽ gì ông ta lại nhúng vào chuyện đó! Bố tôi cười với tôi và uống một ngụm uytxki.
— Bố đã trả lời qua những chuyện bình thường. Giăng Giăccơ và con không thông cảm với nhau nữa; chính xác hơn là nghề nghiệp riêng của các con xung khắc và đi đến thoả thuận chung là các con quyết định chia tay nhau. Trời ơi! Con đừng làm bộ mặt như thế, con gái nhỏ của bố! Bố ngán ngẩm khi thấy con bối rối.
— Bố đừng lo, tốt đẹp cả thôi.
— Con có gặp lại nó không?
— Không bao giờ, và con không tìm cách gặp lại anh ấy. Cả anh ấy cũng thế.
— Ngày nào con muốn nói chuyện với bố về nó, con biết là bố sẵn sàng nghe.
Tôi muốn hỏi ý kiến một bác sĩ khoa thần kinh, nhưng tôi không dám nói với bố tôi. Ba lần, tôi muốn gọi điện thoại cho bác sĩ khoa thần kinh để hỏi về việc một bạn gái ở trường đại học đã khuyên tôi… Vào phút chót, tôi đã khước từ việc này. Nhưng thế nào tôi cũng sẽ có một cuộc hẹn gặp, đó là điều chắc chắn.
— Con nghĩ rằng - Tôi nói - Ông ấy đã nói với bố về Fo. Ông ấy đã để nhóm của ông bắt tay vào vụ án này và con có cảm giác là việc đó đang sôi sục. Con cũng ngạc nhiên là ông ta không xin cho thân chủ của mình được tại ngoại.
— Con không điên đấy chứ. Quá nhiều lời buộc tội đang còn đè nặng lên Fo, trước hết là những lời nói dối của anh ta.
— Fo đã sợ hãi. Những lời nói dối ban đầu của anh ta phản ánh nỗi lo sợ, bố biết rõ điều này hơn con.
— Liệu con có bị ngã lòng về vẻ dễ thương của anh chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ ấy không?
— Ồ không! Hôm nay bố sẽ thấy… Anh ta không còn dễ thương nữa mà chỉ gợi nên lòng thương hại thôi.
— Kìa! Trông con thật bối rối.
— Vụ án tệ hại, con đã nói với bố ngay từ lúc bắt đầu. Nếu bố ở vào địa vị luật sư Buyxông, bố sẽ làm gì?
— Bố không biết khá rõ hồ sơ vụ án để có thể trả lời con.
Tôi cười. Kể từ lúc tôi nói về Fo với bố tôi, ông đã biết khá đầy đủ về anh ta để có ý kiến rồi, nhưng ông thận trọng. Tôi gợi ý với ông:
— Con có cảm giác Buyxông bám riết một người đàn ông hoặc tại sao lại không phải một người đàn bà muốn giăng bẫy cho Fo. Bố có chấp nhận cùng thủ đoạn này không?
— Không phải không tránh khỏi. Trong vụ án này, bố hơi quá quên rằng nạn nhân có thể có những kẻ thù dai dẳng. Nhưng rõ ràng, con dao mổ làm người ta nghĩ rằng chính Fo là người bị nhằm tới. Tất nhiên trong lúc công nhận rằng bản thân anh ta đã không sử dụng nó.
— Tóm lại, bố sẽ đi sâu tìm hiểu về phía nạn nhân.
Bố tôi gật đầu là đúng thế. Thế nhưng ông ngạc nhiên thấy tôi không tự giới hạn vào những chứng cứ phạm tội của Fo.
— Chúng ta không ở nước Mỹ - Tôi nói - Con không có gì để chứng minh Fo là thủ phạm. Có một sự nghi ngờ có lý và chính điều đó kích thích con.
— Trời ơi, con còn rất trẻ - Bố tôi thở dài - Và bố rất vui về điều này. Nghề nghiệp của con không làm con buồn chán. Bố thật lo sợ cho con đấy!
— Nghề của con làm phiền con khi con phải bận bịu với những kẻ bất lương hèn mọn. Con bị ngợp về những hồ sơ loại này.
— Florăngxơ! - Bố tôi cắt ngang - Con đã không làm tình từ khi nào?
Lần này tôi cảm thấy đỏ mặt và không trả lời. Tôi không biết tôi còn giữ trong trắng bao lâu nữa. Tôi tự cấm mình mọi sự khêu gợi những cử chỉ yêu đương, những cử chỉ ấy mà tôi đã rất thích trong vài năm, tôi thấy những cử chỉ ấy vừa tự nhiên vừa lạ lùng. Chúng không còn nữa đối với tôi, tôi đã xoá chúng khỏi cuộc sống của tôi và tôi biết rõ mối bận tâm của bố tôi là người thấy trong sự quan tâm say sưa với nghề nghiệp của tôi một sự chuyển dịch hoặc một sự đền bù. Có lẽ chính vì điều đó mà tôi coi thường. Liệu có cần bằng bất kỳ giá nào để giống với những người đàn bà đa tình với cơ thể họ? Bố tôi, chắc chắn không muốn tôi tai ác hoặc ám ảnh tình dục. Tôi không chịu đựng nổi hình ảnh gái già mà tôi phô bày với ông và tôi ngao ngán về chuyện này.
— Con sẽ đến thăm một bác sĩ khoa thần kinh - Tôi nói để thử làm ông khuây khoả.
Ông đến ngồi bên tôi và bàn tay to lớn của ông vuốt tóc tôi:
— Con thật xinh đẹp khi… khi con muốn được yêu mến. Con thật có nữ tính, thật xúc động. Bố sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đã làm con…
Tôi nắm lấy cổ tay ông:
— Đừng nói với con về anh ta nữa!
Giăng Giăccơ không phải là thủ phạm, tôi có thể nói thế với ông. Kẻ hết sức ngu ngốc là tôi, tôi không hiểu gì hết.
— Bác sĩ khoa thần kinh và một áo dài mới - Tôi nói - Nếu bố nài ép, con sẽ đến cả hiệu cắt tóc.
— Bố tin chắc rằng lúc ấy con sẽ thấy những sự vật khác đi. Con sẽ thấy vụ án Fo sáng sủa.
— Đừng quá đáng với mẹ. Không, đừng quá đáng với mẹ. Về chứng nhức đầu của mẹ, sức khỏe mẹ thế nào?
— Như nhiều phụ nữ ở tuổi bà ấy và trong hoàn cảnh của bà: bà buồn phiền.
Tôi không sao công nhận là mẹ tôi chưa bao giờ làm việc, ở tuổi hai mươi, những người con trai săn đón bà. Cho đến tuổi ba mươi, bố tôi và sự nghiệp của ông không hề để cho bà có thời gian buồn phiền. Cả tôi cũng vậy, mặc dầu tôi không phải là một đứa trẻ dễ bảo, nhưng tôi có một bà mẹ hoàn hảo. Lòng ghen tuông của bà, do bố tôi và những người tình của ông giữ gìn cẩn thận, là động lực của bà từ ba mươi đến bốn mươi tuổi. Rồi bà dần dần để mình trượt vào thói quen và sự từ bỏ. Tôi là người duy nhất còn có thể gợi cho bà mối quan tâm, nụ cười và những giọt nước mắt của bà. Cuộc hôn nhân của tôi thật sự đẩy bà vào nỗi buồn phiền.
— Bố hãy tặng cho mẹ một chuyến du lịch - Tôi nói với bố tôi - Và bố hãy đi cùng mẹ.
— Con điên đấy à!
— Không! Con không điên đâu.
Chúng tôi còn nói chuyện với nhau một lúc rồi tôi đứng dậy.
— Con mệt rồi - Tôi nói - Hồ sơ Fo này làm con kiệt sức. Tối nay, con không làm được trò trống gì.
Bố tôi đưa tôi tới tận cửa:
— Con chớ quên những lời hứa của con đấy - Ông nói trong lúc ôm hôn tôi - bác sĩ khoa thần kinh, cắt tóc và những chiếc áo dài.
•Tôi bắt đầu bằng cắt tóc. Một kiểu đẹp như tiên, dễ làm cho nó yên vị vì mái tóc của tôi xoăn tự nhiên. Rồi với tấm ngân phiếu mười lăm nghìn frăng do bố tôi ký và tìm thấy trong những thư tín của tôi sau bữa ăn tối của chúng tôi hai ngày, tôi đến ngã tư Chữ Thập Đỏ mua một bộ quần áo nữ bằng vải ga-bac-đin mỏng, một áo sơ mi bằng lụa trắng và một đôi giày hợp với bộ quần áo nữ.
Khi tôi vào văn phòng với bộ quần áo mới. Pôn ồ lên với một giọng làm tôi suýt trở ra ngay. Anh ta phải đứng lên để tôi dừng lại.
— Trời ơi! Bà đẹp quá làm tôi không nhận ra bà.
— Cảm ơn Pôn, vào việc đi!
Bác sĩ khoa thần kinh để lại sau. Tôi có thể hỏi những người mà tôi làm việc với họ, nhưng họ đều muốn trốn tôi. Tôi cần được thông tin cẩn thận trước khi chọn một người. Còn lại vấn đề tiền, dù bố tôi đã có ý kiến giúp tôi. Ngân quỹ của tôi sẽ tiêu tan về liệu pháp tâm lý này có lẽ là cần thiết, tôi vẫn chưa tin lắm.
“Người khách nữ”, sáng nay vào văn phòng tôi cũng chắc chắn cần liệu pháp này. Tôi đã nghiên cứu hồ sơ và không có ý định thẩm cứu buộc tội vì tôi thấy đơn khiếu nại của cô Foretchiê hoàn toàn khả nghi. Sẽ không nghiêm trọng nếu cô không tống một gã trai ở độ tuổi cô, một nhà hoá học xuất sắc, vào tù.
Từ cuộc hỏi cung về căn cước, cô ta đã làm tôi phẫn nộ, ngập ngừng về ngày sinh, cười khi tôi nhắc lại cho cô việc này, đưa cặp mắt nhìn muốn đồng loã với bộ mặt khó coi của Pôn. Tôi tóm tắt:
— Foretchiê Valêri-Gian Ôro, sinh tại Pari ngày mùng hai tháng chạp năm một nghìn chín trăm sáu mươi bảy, con gái của Giăng-Pie và Gian-Mari tức Corông. Bán hàng mỹ phẩm.
— Người sửa sắc đẹp - Cô ta cải chính.
— Ngày mùng một tháng năm vừa qua, trong một câu lạc bộ buổi tối, cô gặp ông Pie-Êđu-a Gravê, hai mươi lăm tuổi, nhà hoá học, ở số nhà hai mươi bảy, phố Ê-chiên Macxen tại Pari, quận Một. Cô nhảy với anh ta một lúc buổi tối, cô ve vãn và khi anh ta mời cô đi uống cốc cuối cùng tại nhà anh ta, cô đi theo.
— Hoàn toàn hay và hoàn toàn vinh dự, thưa bà thẩm phán.
— Đừng buộc tôi nói rõ cô đã đến tuổi thành niên và trừ phi là hoàn toàn vô ý thức, cô biết vì lẽ gì cô dấn thân vào.
— Tôi đã báo trước cho anh ta là chỉ uống một cốc thôi, không có chuyện gì khác cả. Anh ta đã đồng ý.
— Nhưng cô tiếp tục ve vãn anh ta.
— Tôi thích ve vãn - Cô nói, vờ ngây thơ - Đó là một tội ác ư?
— Đó là sự liều lĩnh. Và cô đã bỏ chạy vì Pie Ê-đu-a Grave ép cô làm tình với anh ta.
— Anh ta đã hiếp tôi!
— Cô đã khiêu khích anh ta.
— Tôi muốn lao mình qua cửa sổ.
— Từ gác thứ nhất và anh ta đã giữ cô lại.
— Tôi đã gào thét kêu cứu.
— Hơi muộn rồi. Ngày nay chàng trai ấy đang bị giam trong tù và sự nghiệp của anh ta tan vỡ. Cô có giữ việc khiếu kiện của cô không?
— Có. Đó là một vụ cưỡng hiếp.
Pôn quay nhìn cô ta một lát rồi nhìn tôi, rõ ràng anh ta phẫn nộ.
— Rất tốt - Tôi nói - Vậy chúng ta sẽ hành động theo thủ tục thông thường. Trước hết cô cần đi khám thần kinh, cô sẽ gặp một nhà tâm lý học, cô cần có một luật sư…
Tôi càng liệt kê những thủ tục mà cô phải phục tùng thì son phấn hoá trang của cô ta càng tan chảy. Im lặng. Pôn thở dài. Tôi châm một điếu thuốc lá, tôi cảm thấy khỏe khoắn.
— Hãy bỏ qua đi - Valêri Foretchiê nói - Tôi xin rút đơn kiện.