← Quay lại trang sách

Chương XII LUẬT SƯ BUYXÔNG

Khi mua căn nhà ở vùng bãi Môngxô, luật sư Buyxông nghĩ rằng với mười phòng, thêm văn phòng, nhà bếp và ba buồng tắm, sẽ đủ chỗ cho những đứa con ông ở. Nhưng sau khi sinh Matinđơ thì Nicon, vợ ông khó chịu cảnh bụng mang dạ chửa và những sự không chung thuỷ của chồng gây cho mình, bà tuyên bố rằng thế là kết thúc. Bà đã làm bổn phận của mình, giờ đây chồng bà phải nghĩ đến bà và sự thoải mái của bà. Buyxông thật sự thất vọng và mối quan tâm ông dành cho con trai tăng lên đến mức trở thành quá đáng.

Tối hôm ấy, trong bữa cơm tối gia đình, ông thầm nghĩ, bằng cách kìm lại việc sinh con đẻ cái, vợ ông không vì thế tránh cho ông khỏi cảnh địa ngục.

Matinđơ nói, Matinđơ giậm chân, Matinđơ phản kháng và ông nghe với vẻ mệt mỏi, chán chường, trả lời một câu khô khan về những lời than vãn của cô về buổi dạ hội hằng tháng nay cô muốn tổ chức mỗi tháng hai lần: “Hãy làm việc đó ở nơi khác”. Những thảm cảnh, khóc than, những lời thanh minh giữa lê và phó mát, tất cả những chuyện ấy làm ông kinh tởm.

— Con căm ghét bố, bố ạ - Matinđơ sau khi cạn lời hết lẽ, thốt lên.

— Đó là đúng đắn. Mày hãy bỏ những lời lẽ khó nghe của mày đi.

— Con không bao giờ yêu quý bố cả. Không có lời lẽ khó nghe, bố thân yêu ạ. Bố hài lòng về mối tình nồng nàn của Fabrixơ chứ.

— Kẻ tầm thường đáng thương! - Anh cô nói.

— Kẻ bị cắm sừng đáng thương! - Matinđơ trả lời.

Fabrixơ tái mặt, đứng lên tiến về phía em gái nhưng Buyxông ngăn lại:

— Ngồi xuống, Fabrixơ!

— Anh ấy sẵn sàng đánh con - Matinđơ nhổ nước miếng nói - Anh ấy điên rồi, bố ạ, con luôn nói rằng con người này điên nhưng bố không thấy gì hết. Tình âu yếm của bố đối với anh ấy làm bố mù quáng, cần phải làm cho anh ấy sửa chữa, đơn giản thế thôi.

Buyxông nắm lấy tay con gái đưa cô đến tận phòng cô, tại đây, cô ngồi lên giường đột nhiên dịu đi.

— Khi nào thì bố quyết định - Cô lẩm bẩm - Nhìn gia đình mình một cách thật khách quan: một người mẹ không sung sướng, Fabrixơ nói bậy, còn con cố thoát ra, tồi tệ hơn là tốt…

— Văn chương - Ông thở dài - Hãy ngừng tạo cho chúng ta một vụ kiện.

— Vụ kiện ấy, bố sẽ không thắng đâu, bố ạ. Dứt khoát bố sẽ thua.

— Sự cố chấp làm sao!

Ông vụng về vuốt tóc cô. Cùng là con nhưng không bao giờ ông lưu tâm đến Matinđơ. Càng lạ lùng hơn là khi anh cô ra đời, ông đã thất vọng vì không phải là đứa con gái. Nhưng Matinđơ thật hời hợt, thật ngông cuồng. Có khiếu hóm hỉnh nhưng không có sức nặng về trí tuệ. Không có gì so sánh được với Fabrixơ làm mê hoặc ông.

— Bố đầu hàng - Ông nói - Hãy tổ chức buổi dạ hội của con nhưng đừng bắt bố đi nghỉ cuối tuần ở Doa-nhi. Mỗi tháng một lần là đủ rồi. Bố sẽ giam mình trong phòng bố đây.

— Cảm ơn - Cô chỉ nói gọn lỏn.

Rồi cô bật khóc.

— Con rất cô đơn và bố không yêu con. Không ai ở trong gia đình này yêu con cả.

— Tất cả chúng ta đều yêu con mặc dầu con không hề khích lệ tình yêu ấy.

— Bố nói dối kém quá, bố ạ.

— Kẻ nói dối tồi là anh con, nó yêu mến con.

— Anh ấy quấy rầy con thì có.

— Rõ ràng vì nó yêu con. Cần phải mù như con mới không đoán được dưới những lời châm chọc cay độc và những cuộc công kích bằng mồm của nó là lòng thương mến điên cuồng đối với con.

Buyxông trở lại văn phòng của mình và sự yên tĩnh với vẻ hạnh phúc. Ông không phải được tạo ra cho cuộc sống gia đình, ông nghĩ lẽ ra ông phải hiểu rõ điều này sớm hơn. Trái lại, những gì ông đã hiểu ở tuổi hai mươi lăm thì ngày nay đã hoàn toàn thay đổi. Kỳ lạ thay sự phân đôi ấy giữa người đàn ông trẻ tuổi đã từng là ông và người đàn ông chín chắn hiện tại là ông. Khi ông nhìn lại tuổi trẻ của mình, ông không còn nhận ra nữa. Hầu như có ai đó đẩy ông tới cái tuổi năm mươi lăm của ông. Một người nào đó dần dần ở trong một thế giới khác, tại đây ông thoải mái nhưng không sung sướng.

Hồi chuông điện thoại bứt ông ra khỏi dòng suy tưởng của mình. Đây là đường dây trực tiếp và đó là Đôrôtê Blăng gọi ông. Một giọng nói nhỏ nhẹ như thể cô sợ người thứ ba nghe thấy.

— Tôi có thể gặp ông tối nay được không?

Ông cho cô hiểu rằng chuyến thăm này phải chăng là khác thường. Cô có chuyện gì thật cấp bách để nói với ông?

— Thật quan trọng, nếu không, tôi không cho phép mình nài nỉ.

— Lại đây. Tôi chờ cô.

Ông quay lại phòng khách mà ông biết sẽ gặp vợ ông ngồi trước máy thu hình… nhưng kỳ lạ thay, bà không ở đây, trái lại, Fabrixơ đang thiu thiu ngủ trên tràng kỷ. Ông không dám đánh thức con dậy. Nicon đang ở trong phòng Matinđơ nói chuyện với con gái. Ông khoan khoái tưởng tượng ông sẽ cắt đứt cuộc đối thoại của họ để nói với họ rằng ông có khách đến, một phụ nữ của ông. Bản thân ông sẽ ra mở cổng vì bà giúp việc đòi ra ngoài vào hai mươi giờ rưỡi.

Nicon ngước nhìn ông bằng cặp mắt lạc lõng. Ông phải ngu ngốc mới không nói rõ đó là một nữ phụ tá của ông. Có trời mới biết bà ấy sẽ tưởng tượng ra những gì nếu bà gặp Đôrôtê trong hành lang.

Cô đẹp thật sự, ông thầm nhủ trong lúc mở cổng cho cô. Còn hơn cả đẹp: khêu gợi với cái nhìn xanh biếc và chiếc mũ tinh nghịch. Cô lập tức toả mùi nước hoa trong phòng.

— Mời cô ngồi, Đôrôtê. Một cốc nhé?

— Không, cảm ơn.

Cô bé này, ông thầm nói. Bản thân ông cũng muốn uống nhưng thật vụng về và thô lỗ nếu uống một mình.

— Có chuyện gì thật cấp bách thế?

— Tôi đã gặp lại bà gác cổng toà nhà là nơi đã tìm thấy con dao mổ. Tôi tin chắc là bà ta đã không nói hết với tôi và tôi có lý. Người đàn ông trẻ mà bà ta trông thấy vào ngày xảy ra tội ác, bà đã quan sát anh ta rất kỹ không như bà nói lần đầu. Anh ta quãng hai mươi, hai mươi lăm tuổi, cao lớn, tóc màu hạt dẻ, mắt sẫm màu, mặc bludông và quần gin.

— Con người như thế có thể là bất kỳ ai - Ông nói.

— Con người đó có thể là kẻ sát nhân. Tôi có một bạn trai hồi còn nhỏ hiện là hoạ sĩ minh hoạ cho một tờ tuần báo. Chiều hôm ấy tôi đã kéo anh ta vào và chúng tôi đã hỏi bà gác cổng giúp anh vẽ một chân dung theo mô tả. Đây…

Cô lấy từ túi xách một bức chân dung đang nói tới và đẩy về phía Buyxông, ở trên bàn.

— Đúng như tôi nói: con người này có thể là bất kỳ ai. Cô thực sự không muốn uống gì ư? Trời nóng quá.

— Thế thì… vâng, như ông.

Trong khi ông đi về phía văn phòng, ông cố xua đuổi ý nghĩ ngu ngốc đã nện ông như một quả đấm khi ông xem xét bức chân dung. Tay ông run lên khi đặt vào khay chai Periê, chai uytxki xivat và những viên nước đá. Ông thở một hơi dài trước khi trở lại văn phòng, tại đây Đôrôtê đang hút một điếu thuốc lá tẩm bạc hà.

— Xin ông vui lòng cho tôi ít uytxki và nhiều nước.

Đối với ông thì nhiều xivat và ít nước.

— Bà ta đã nhìn thấy người đàn ông này, được - Ông nói - Tại sao lại suy diễn đây là kẻ sát nhân?

— Bởi vì người này vội vã bước qua sân như thể muôn trèo lên gác. Nhưng một lúc sau y chạy ngược trở lại và từ trong bếp, bà gác cổng ngôi nhà lại nhìn thấy y trở ra.

— Có thể người này đến tìm một người thuê nhà vắng mặt.

— Cũng có thể. Nhưng bà gác cổng chưa bao giờ nhìn thấy người này. Người này không phải là người thân quen với anh sinh viên ở gác sáu và thái độ của y có vẻ lạ lùng.

— Tại sao bà ta không nói chuyện này với cảnh sát.

— Bởi vì bà ấy sợ. Tôi cam đoan với bà ấy là bà không có gì phải sợ tôi cả. Ông đã biết những người dân Pari, họ có xu hướng tin rằng cảnh sát sẽ lôi họ đi với bất kỳ lý do nào.

— Vẫn cứ mơ hồ. Ta không làm được gì xuất phát từ bức chân dung mô tả này.

Đôrôtê hầu như thất vọng. Ông làm cô yên lòng.

— Cô đã làm việc rất hăng hái. Nhưng tôi cần suy nghĩ. Ta phải dựa trên những cơ sở vững chắc. Thế mà trong lúc này, chúng ta không thể khẳng định được điều gì.

— Tôi không nghĩ rằng sẽ có thể tìm được cơ sở tốt hơn nếu chúng ta muốn chứng minh Fo vô tội. Đào sâu suy nghĩ một chút, chúng ta sẽ hẳn có thể tìm được kẻ sát nhân thực sự.

— Một kẻ sát nhân không tên, một kẻ lạ mặt, một người qua đường… Thật quá yếu và quá nguy hiểm.

Nụ cười ban đầu bị tắt ngấm. Rõ ràng cô không hiểu sự hoài nghi của Buyxông.

— Sao, ông tin người này là thủ phạm chứ? - Cô nói.

Đây không phải là một câu hỏi nên ông không trả lời. Ông muốn uống một cốc nữa nhưng không dám tự rót cho mình. Ngay khi cô sắp đi… Ông đứng lên:

— Tôi nhắc lại với cô, tôi cần suy nghĩ. Tôi sẽ làm hết sức mình để chứng minh việc buộc tội không đứng được. Trong lúc này, đừng đòi hỏi tôi nữa. Tôi cảm ơn cô về sáng kiến của cô.

Vì ông tiễn cô ra tới tận cổng nên cô còn nói thêm:

— Tôi đã nói với Pie-Frăngxoa Rôtxơ về bức chân dung mô phỏng và anh ấy rất bị kích động. Anh ấy gợi ý là ta gán bức chân dung này cho bác sĩ Fo. Ông nghĩ gì về việc này?

— Anh ấy và cô, cả hai người đều rất trẻ - Ông bắt tay cô và nói – Sớm gặp lại.

Nhất là không suy nghĩ, không để bị chìm đắm. Hãy để cho đầu óc trống rỗng, điều này ông hoàn toàn đạt được từ thuở nhỏ khi nỗi lo ngại uy hiếp ông. Ông trở lại văn phòng và rót một cốc xivat đầy. Lần này, ông nhấm nháp từ từ trong lúc nghĩ tới tuổi trẻ của mình: những mối tình sét đánh, những thất bại và những thành công của ông. Những sự do dự của ông trong việc chọn ghế luật sư hay bác sĩ vào năm mười tám tuổi. Ông muốn gì? Muốn cô láng giềng cùng tuổi ông vừa ghi tên vào Đại học Luật mà sắc đẹp của cô quyến rũ ông. Ông bố của Buyxông là bác sĩ phẫu thuật bị thất vọng, còn mẹ ông thấy cái nghề của chồng mình chỉ gợi lên là anh đồ tể mổ thịt hơn là nghệ thuật, bà càng vui mừng hơn thấy việc học Luật ít gò bó hơn học Y, bà luôn gặp Hăngri. Hăngri là con trai duy nhất và là thần tượng của bà. Đó là sự trả thù của bà đối với người chồng mà không bao giờ bà yêu và là kẻ xấc xược và rõ ràng không chung thuỷ. Một dấu ấn khắc nghiệt đối với một thiếu niên.

Liệu ông có yêu mẹ ông không, cái được gọi là yêu ấy? Phải chăng ông đã tìm kiếm một người thế chân trong vòng tay những mụ Tú bà đã là những người tình đầu tiên của ông? Tất cả những chuyện đó đối với ông thật lờ mờ, có giới hạn, thật chướng tai gai mắt theo đúng nghĩa của từ này khi ông nghĩ tới bà già cằn cộc và hơi lú lẫn là mẹ ông hiện nay…

Ông chờ Gian gọi điện, Gian là người duy nhất làm ông vững lòng, nguôi ngoai. Bà ăn tối ở thành phố nhưng bà tính trở về sớm để có thể chào ông. Bà cho ông nhiều hơn những gì ông có thể tặng lại bà và ông biết chính bà sẽ bỏ rơi ông, làm ông đau xé lòng nhưng không thể giữ nổi bà.

Tối nay ông cảm thấy mình già, chưa bao giờ già và kiệt lực như thế này. Nỗi sợ hãi. Rất hiếm khi ông tỏ rõ lo sợ cho chính mình. Nhưng lần này nỗi sợ hãi làm ông đau thắt lòng và ông cần sự giúp đỡ. Rượu uytxki không đủ. Nếu Gian không gọi ông sẽ suy sụp mất. Tuy nhiên ông cảm thấy lờ mờ là ông sẽ thoát khỏi nỗi lo sợ. Kinh nghiệm vẫn cứ tốt, những cơ chế tự vệ hoàn toàn tự chúng nối khớp với nhau để đầu óc được rảnh rang.

Chuông điện thoại reo lay động ông và ông mỉm cười nhấc máy. Than ôi, không phải Gian. Nhầm số. Hầu như ông trở nên thô lỗ. Ông vừa gác máy thì Fabrixơ tươi cười vào văn phòng ông.

— Con không làm phiền bố chứ?

— Không, con ngồi xuống. Bố đang chờ cú điện thoại quan trọng. Bố sẽ yêu cầu con đi ra khi bố có ở đường dây người trao đổi thông tin với bố.

Fabrixơ cười hết cỡ làm người bố tức giận.

— Hãy tin cậy con - Anh ta nói - Bố đang ở chỗ nào trong vụ án Parăng?

— Bí mật thẩm cứu, anh bạn ạ. Có giá trị cả với con đấy.

— Fo đã khởi đầu tồi, phải không? Tiếc thay, cái gã này khá có cảm tình.

— Con biết rõ anh ta ư?

— Con gặp có một lần, có lẽ hai. Không có gì để nói với anh ta cả. Một bác sĩ phẫu thuật trẻ có tham vọng. Con tin là anh ta đỗ đầu trong kỳ thi tuyển Sinh viên Y khoa nội trú, điều đó thật mạnh.

— Đó là bạn của bạn gái con là Letxli Menxphin đấy.

— Có thể. Lúc đầu cô ấy không ưa anh ta. Cô ấy đã yêu cầu con tổ chức một cuộc gặp vì sau cái chết của em gái cô ấy do Fo mổ, anh ta từ chối không tiếp cô ấy. Điều cô ấy muốn trước hết là làm cho anh ta thú nhận đã phạm sai lầm nghề nghiệp.

— Sai lầm mà anh ta mắc phải không phải sai lầm như con tưởng đâu.

Fabrixơ thôi cười và cái nhìn của anh ta trở nên rắn đanh; Buyxông ngỡ mình lại thấy cái nhìn của bố ông khi ông kết tội vợ mình tỏ ra yếu đuối đối với con trai họ.

— Tất nhiên, bố không muốn nói rõ hơn.

— Tất nhiên.

Họ ngồi im lặng một lúc rồi Buyxông nói:

— Hãy nói với bố về con, về luận văn và tình yêu của con.

— Con đã nói hết với bố rồi, con không muốn nhắc lại. Con rất sợ là quá thông thường. Con yêu một cô gái và muốn kết hôn với cô ấy.

— Con không muốn hoặc con không yêu cô ấy nữa chứ?

Fabrixơ vung mạnh tay như muốn xua một con ruồi, một hình bóng, không gì cả.

— Đến một lúc mà ta phải nhẫn nhục.

— Đó là lý do mà vì nó con uống rượu quá nhiều ư.

— Không nhiều hơn bố - Anh ta trả lời trong lúc nhìn cốc của Buyxông.

Chuông điện thoại reo buộc anh phải đứng lên và lại cười.

— Con để bố tự do, bố ạ. Chúc ngủ ngon.

Chính là Gian và ông nói ngay với bà rằng ông có những nỗi buồn phiền.

— Đừng nói chuyện này qua điện thoại - Bà ngắt lời - Ngày mai chúng ta gặp nhau khi anh muốn và anh có thể.

Sức khoẻ Ê-ma-nuy-en khá hơn. Mắt tinh anh hơn và nụ cười lại nảy sinh trên bộ mặt kém xanh xao hơn. Anh đã lấy lại được niềm tin. Buyxông khích lệ anh tiếp tục theo con đường này và nói với anh về một người đàn ông vóc dáng cao lớn có mái tóc màu hạt dẻ có thể là một trong những mối quan hệ của anh nếu không cũng là một bạn anh.

— Tôi không thấy - Fo nói - Nhưng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này. Liệu có quan trọng không?

— Việc đó có thể là quan trọng. Bà gác cổng ngôi nhà mà người ta tìm thấy con dao mổ vào sáng ngày xảy ra tội ác, đã nhận diện được một người đàn ông trẻ và bà ấy đã mô tả hình dạng cho người phụ tá của tôi. Thật mơ hồ và không có gì chứng tỏ rằng người này dính líu vào vụ giết Patric Parăng, nhưng đây là đoạn đầu con đường mà chúng ta không thể bỏ qua.

— Tôi đã gặp cô Letxli Menxphin - Fo nói.

Buyxông hiểu vì sao thân chủ của mình có vẻ khoẻ hơn. Bà thẩm phán đã để bị thuyết phục, cấp cho cô gái Mỹ một giấy phép thăm hỏi can phạm. Sự tiếp tay của phụ nữ quanh chàng bác sĩ phẫu thuật hấp dẫn.

— Hãy nghe đây, Fo, anh cần nói cho tôi biết cuộc đính hôn của anh với Giôen Vilông bị tan vỡ. Đây là một quãng đường đen tối trong sự nghiệp của anh, có thể trở thành quan trọng để bảo vệ.

— Theo tôi thì không có gì vẻ vang cả.

— Vẻ vang, không. Nhưng có phải anh bỏ rơi Giôen Vilông vì anh yêu điên cuồng một phụ nữ khác. Và tình yêu điên rồ luôn có lợi đối với những bồi thẩm.

— Vấn đề không phải ở đấy, thưa luật sư.

— Vậy theo anh, nó ở đâu?

— Tôi không giết Parăng, ông nên biết điều đó, thưa luật sư.

— Không cần thuyết phục tôi mà là hội đồng xét xử, trước hết là thẩm phán thẩm cứu. Anh tin tưởng tôi, vậy hãy trả lời những câu hỏi của tôi. Cô Giôen Vilông ấy là cái cớ xác đáng để anh thôi làm người bác sĩ phẫu thuật trẻ có tham vọng và sẵn sàng hết thảy để coi nhẹ sự nghiệp của mình. Anh đã bỏ rơi cô ấy. Cô ấy đã phản ứng thế nào?

— Cô ấy coi thường.

— Anh đùa đấy à?

— Tuyệt đối không. Tôi đã gặp lại cô sau khi cắt đứt ít lâu. Cô ấy không luyến tiếc gì mà trái lại. Cuộc hôn nhân do bố mẹ cô ấy muốn hoàn toàn hợp lẽ thôi. Như những cuộc hôn nhân thường diễn ra giữa những bác sĩ và con gái những bác sĩ.

— Nhưng ông bố khá phẫn nộ nên tước chức vị của anh.

— Phẫn nộ trong lúc ấy vì ông phật lòng, nhưng không hơn.

— Cô Giôen Vilông ấy có anh em trai không?

— Con gái độc nhất. Dẫu sao hai vợ chồng Vilông không có gì giống mafia ở đảo Coocxơ hoặc Xixin. Ông bố muốn phá nát sự nghiệp của tôi, ông ấy đã thắng trong chuyện này. Việc ấy đã dừng tại đó.

— Chấp nhận. Nhưng trước cuộc đính hôn bị đổ vỡ, anh hẳn bị các đồng nghiệp của anh đố kỵ nếu không muốn nói là ghen ghét. Hãy nói với tôi về môi trường làm việc tại bệnh viện mà anh đã là một sinh viên Y khoa nội trú nổi tiếng trước những nỗi đắng cay của anh.

— Ngày nay, thế giới ấy hầu như đã khá xa với tôi. Thực tế, tôi là một kẻ hèn, khái niệm thiên chức làm tôi nói vui thôi, đó là một sự ganh đua không ngừng với những đòn hèn mạt, không vì thế mà người ta mất tư cách. Được, tôi có năng khiếu và có lợi thế vì tôi có một trí nhớ tuyệt vời. Điều đó cho phép tôi không có lỗi nào trong kỳ thi tuyển danh vị sinh viên Y khoa nội trú. Nhưng tôi không có tính người.

— Còn những người khác?

— Tôi thật ngu ngốc nhìn người khác theo hình ảnh của mình. Có thể họ khác. Một vài người hẳn là ngốc. Tôi không biết.

— Anh có gặp lại họ sau khi anh bị đuổi việc không?

— Không. Không gặp ai cả. Ngay cả người đã là bạn tốt của tôi đã khuyên tôi lấy con gái một sếp. Tất cả chúng tôi cho mình là trung tâm. Mỗi người vì mình và mặc kệ những người khác dù họ có tụt lại sau. Tôi không luyến tiếc gì họ.

— Vậy anh không có một bạn thân nào à?

— Trong lúc này thì không, trừ Letxli.

— Anh yêu cô ấy chứ?

— Tôi không biết. Trong hoàn cảnh của tôi, tình yêu là một thứ xa xỉ không chuyển lên hàng đầu trong những mối quan tâm của tôi. Tôi phải rút ra khỏi đó, thưa luật sư, nếu không tôi không chịu nổi đòn này.

— Nếu tôi hiểu rõ thì anh không có cả bạn lẫn thù. Tuy nhiên có thể anh không giết Patric Parăng nhưng có kẻ nào đó cố ý làm anh dính líu vào vụ giết người này bằng cách lấy cắp con dao mổ ở bệnh viện nơi anh làm việc và bằng cách biến nó thành hung khí gây tội ác. Đó không phải là người bạn.

— Nhưng không tránh khỏi một kẻ thù. Như vậy nó đánh lạc hướng những sự nghi ngờ, đó là niềm tin của tôi. Lý lẽ thẩm cứu có những thiếu sót. Nay tôi quyết định đấu tranh để chứng minh điều đó.

— Hãy bình tĩnh. Tôi thật sự có ý định đặt ngửa cuộc thẩm cứu để đánh đổ nó tốt hơn. Nhưng cần phải giúp tôi. Cho dù không thuộc về một người bạn cũng như một kẻ thù thì con người lấy con dao mổ có biết anh. Anh sẽ lập một danh sách mọi mối quan hệ của anh, gần hoặc ít gần. Cố đừng bỏ sót một ai cho dù là phụ nữ. Khi tôi có bản danh sách này, tôi sẽ kêu gọi một thám tử tư, một cựu cảnh sát thỉnh thoảng làm việc với tôi.

— Liệu có đắt không?

— Trong lúc này đừng quan tâm đến chuyện đó. Chúng ta sẽ xem xét sau.

Nhưng Buyxông đoán anh bị dằn vặt về vấn đề tiền bạc. Ông biết rằng Fo không có tiền tiết kiệm và bố mẹ anh đã phải trả tiền cho người trước ông, luật sư Graxanh. Buyxông đã nhận được cuộc gọi điện thoại của bạn gái cũ của chàng bác sĩ phẫu thuật trẻ là Pedi, cô người mẫu chào hàng. Cô cam đoan sẽ trả tiền thù lao cho ông với điều kiện ông không nói gì về việc này với Fo. Pedi tin chắc rằng người yêu cũ của cô vô tội. Vả chăng Buyxông tính mời cô tới văn phòng của ông.

— Nếu kết cục của vụ án không được hài lòng - Ông nói - Tôi sẽ không nhận tiền thù lao. Nếu, và tôi mong thế, tôi đạt được sự miễn tố, anh sẽ trả tiền tôi khi anh có thể có. Hãy lập bản danh sách ấy và hãy tin tưởng ở tôi.

Ông để lại cho anh hai bao thuốc lá và một cuốn sổ để viết.