← Quay lại trang sách

Chương XIV LETXLI MENXPHIN

Nếu ta kết hôn với anh ấy nhỉ? Letxli thầm nói trong lúc máy bay đưa cô đến Nixơ. Một thiếu nữ con nhà tử tế lấy một can phạm, đó là tình trạng tốt đẹp đối với anh và là một sự liều lĩnh thú vị đối với ta. Thú vị vì có điên mới tin Ê-ma-nuy-en phạm tội. Anh ấy sẽ thoát khỏi vụ này, dù bằng bất cứ cách nào, ta quyết giúp anh.

Letxli đi gặp lại bố cô ở vùng Angtibơ là nơi ông đợi cô với “vợ chưa cưới” của ông - Letxli mỉm cười về từ này - Một cô Gioan nào đó, nhà báo, mà kết cục bố cô sẽ kết hôn. Trước Gioan, bố cô có tới nửa tá “vợ chưa cưới” mà Letxli được nghe nói tới nhưng ông không giới thiệu họ với cô. Lần này, hầu như chính thức vì Gioan ở vùng Ăngtibơ với Frăng, bố cô và cả ba người sẽ cùng ở qua vài ngày.

Họ đợi cô ở sân bay, da rám nắng, tươi cười với vẻ rạng rỡ hạnh phúc mà những người Mỹ biết phô trương khi họ đi nghỉ. Cao và mảnh dẻ, mái tóc hoe vàng kín đáo, Gioan chưa tới ba mươi tuổi và kém xinh đẹp như Letxli chờ đợi, tỏ vẻ xúc động trước con gái Frăng, như thể cô ta chờ đợi một cô gái nhỏ.

— Đây thực sự là một người đàn bà! - Cô ta nói bằng tiếng Pháp một cách tức cười.

— Cô có thể nói tiếng Anh - Letxli nói ngay - Tôi nói được hai thứ tiếng.

Cô đã sợ phải bực mình với loại búp bê Mỹ mà cô gặp trong mỗi đợt ở Nữu Ước, nhưng Gioan làm cô vui lòng ngay và cô đã nói với bố cô điều này làm bố cô hết sức mừng rỡ. Bản thân ông cũng e sợ cuộc gặp gỡ này. Vậy là không có vấn đề gì.

Họ ở trong một khách sạn sang trọng nhưng không cực kỳ xa hoa và đã dành cho Letxli một phòng trông ra biển. Chương trình không quá tải; tắm buổi sáng với trượt ván. Ăn trưa ở tiệm ăn tại bãi biển, ngủ trưa rồi đi xe dạo chơi trong nội thành; ăn tối ở khách sạn và tuỳ theo tâm trạng, vào hộp đêm hoặc đi bộ dạo chơi dọc bờ biển và uống cốc rượu cuối cùng ở hàng hiên một quán cà phê.

Ngày nào Letxli cũng gọi điện thoại cho Ê-ma-nuy-en Fo, lo sợ vì biết anh cô đơn tại Pari và vô công rồi nghề. Anh cố làm cô yên tâm nhưng giọng nói của anh phản lại những lời nói của mình. Cô quyết định rút ngắn số ngày nghỉ nhưng không nói chuyện này với bố vì ông đang đau thần kinh toạ cấp, không thể rời khỏi phòng. Cô hy vọng ông có thể sớm bình phục. Trong khi chờ đợi, cô qua những ngày kết bạn với Gioan mà càng ngày cô càng mến. Kín đáo, ân cần với những người khác, xử sự hóm hỉnh với vẻ e lệ dễ thương, chỉ dưới bốn mươi tám giờ, cô gái trẻ Mỹ đã đạt được lòng tin cậy. Và thật tự nhiên, Letxli bắt đầu nói về Ê-ma-nuy-en. Với bản năng nghề nghiệp, Gioan biết đặt ra những câu hỏi thích đáng mà không bao giờ làm cho người được hỏi khó xử. Nhưng Letxli cần tự giải thoát, không để lại chút xíu nào trong câu chuyện kể của mình và cô càng thổ lộ tâm tình dễ dàng với một cô gái lạ mà cuộc sống hằng ngày ở cách xa cô tới năm nghìn cây số. Khoảng cách này với cô không thể an toàn hơn nữa.

— Còn cô? - Cuối cùng Gioan nói - Cô ở vị thế nào trong vụ này?

— Cô muốn nói gì?

— Hầu như cô có vai trò rất quan trọng, thậm chí quyết định nữa. Nếu tôi hiểu rõ, họ suy xét cẩn thận mọi người, kể cả cô, quanh ý nghĩ là có một kẻ thù cá nhân của bác sĩ Fo có thể là kẻ sát nhân. Nhưng hình như chính cô có thể bị nhằm tới trong vụ do Fo bị đặt vào giữa. Một kẻ nào đó ghét cô đủ để làm cho người đàn ông mà cô yêu bị buộc tội.

— Cô đụng một ngón tay vào sự thật đã làm tôi sợ - Letxli nói - Tôi đã thử nói chuyện này với người đàn bà dễ có cảm tình là bà thẩm phán thẩm cứu, nhưng thật khó buộc tội! Hơn nữa, tôi có thể lầm lẫn.

— Cô có một người nào trong đầu phải không?

Letxli trả lời là có, nhưng rõ ràng là khó chịu. Gioan không nài ép nói ra. Ngày hôm sau cơn đau thần kinh toạ của Frăng đã được ngăn chặn, ông đã có thể trở lại cuộc sống bình thường, Gioan không nói tới những vấn đề của Letxli nữa. Một buổi sáng, Letxli nhận được một lá thư rất sầu muộn của Fo. Ê-ma-nuy-en cảm thấy cô đơn ở Pari, anh cay đắng vì những người có quan hệ cũ với anh đều lẩn tránh anh hoặc đang đi nghỉ và anh trở nên bi quan về hồ sơ của mình.

Letxli đưa lá thư cho Gioan và cô này nói:

— Hãy rút ngắn những ngày nghỉ của cô và hãy đi gặp lại anh ấy, ngăn anh ấy đừng làm điều dại dột mới.

Frăng cũng được hỏi ý kiến đã tán thành Gioan:

— Bố buồn vì gặp con quá ít nhưng bố còn thất vọng hơn nếu con không đi gặp nó.

Cô xếp xong vali chỉ trong vài phút. Bố cô và Gioan đưa cô ra sân bay và đã kiếm được cho cô một chỗ trong chuyến bay tới Pari. Cô không có thì giờ báo trước cho Ê-ma-nuy-en nhưng Frăng sẽ lo việc này.

Trong giờ bay, Letxli trăn trở với vấn đề sau: Liệu cô có nên tố giác đích danh người đàn ông mà cô nghi ngờ đã giết Patric Parăng không? Cô đi tới kết luận là còn sớm. Trước hết cần có những chứng cứ tối thiểu.

Ê-ma-nuy-en đón cô ở sân bay Oocly với chiếc xe Rơnôn cũ của anh. Trước nụ cười tái nhợt, cô nghĩ mình sẵn sàng hiến dâng cho người đàn ông này những gì anh muốn, cho dù hơi điên rồ. Anh ôm hôn cô ngắn ngủi, hầu như dè dặt và hỏi cô: “Đến nhà em hay nhà anh?”. Cô nghĩ mẹ cô đang ở Brơ-ta-nhơ với bà bác cô nên kết luận là cô cảm thấy mình hoàn toàn tự do:

— Nhà em - Cô nói – Để anh không tống em ra cửa.

Căn hộ một phòng của cô còn nhỏ hơn căn hộ của Ê-ma-nuy-en nhưng Letxli thích cổng Ooclêăng ở phố Xanh-Suynpitxơ. Anh cũng vậy.

— Anh sẽ làm gì khi anh được miễn tố?

Anh nhìn cô mãnh liệt trước khi trả lời:

— Anh không dám nghĩ tới chuyện đó, nhưng vì em hỏi anh nên anh có thể trả lời em rằng anh sẽ chấp nhận bất cứ công việc gì ở xa Pari. Có thể ở châu Phi.

Anh nói thêm:

— Anh đã chuẩn bị bản danh sách những người anh có ảnh hưởng theo Buyxông và bà thẩm phán đã yêu cầu.

Letxli đọc nhanh bản danh sách.

— Anh đã bỏ quên một tên - Cô nói.

— Em ư?

— Không. Anh đã quên Fabrixơ Buyxông.

— Anh hầu như không quen biết anh ta. Anh cũng không nhớ anh ta làm gì nữa.

— Cao lớn, trẻ, tóc màu hạt dẻ, mắt nâu.

— Thế thì, anh đã không thể mô tả anh ta. Hẳn anh đã gặp anh ta một lần…

— Tại nhà Giêrôm Boren. Chính anh ta đã tổ chức buổi họp tối để em có thể gặp anh.

Tối hôm ấy, Ê-ma-nuy-en trở thành người yêu của Letxli và trong bốn mươi tám giờ họ quên cả vụ án Parăng. Mùa hè rực rỡ nhưng họ giam mình trong căn hộ một phòng của họ, chỉ đứng lên để làm công việc nhỏ nhặt cần thiết. Đây là lần đầu tiên, Ê-ma-nuy-en nói với cô về tuổi thiếu niên và hai mươi năm của anh với vẻ dửng dưng và anh nói với cô:

— Anh nhìn gã trai ấy là anh trước đây cho tới năm anh hai mươi lăm tuổi như thể anh quan sát một kẻ lạ mặt nhưng không vì thế mà anh ngạc nhiên tự khâm phục mình. Anh đã qua bên cuộc sống với sự ngu xuẩn rõ ràng. Nhưng anh không có sự lựa chọn nếu anh muốn trở thành một bác sĩ phẫu thuật giỏi.

— Anh luyến tiếc ư?

— Một chút thôi. Nếu ngày nay anh chỉ là một viên chức thì anh sẽ rất tiếc đã hy sinh những năm tháng vô tư lự dồn cho học tập để bây giờ lại trở về với một công việc tầm thường. Thật không có lối thoát.

Sau bốn mươi tám giờ, cái đói buộc họ cuối cùng phải ra khỏi căn hộ một phòng vì đồ ăn thức uống dự trữ trong tủ lạnh đã được dùng hết. Trong một tiệm ăn ở phố Môngpacnatxơ là nơi họ ăn tối, họ lại nói tới vụ án Parăng nhưng không say sưa gì.

— Anh có thể giết một người đàn ông hoặc một người đàn bà không? - Letxli hỏi anh.

— Đây là cái bẫy hả?

— Không. Này, đó là câu hỏi sẽ phi lý để trả lời.

— Trong lúc này, anh rất bình tĩnh, hầu như sung sướng, nhưng nào ai biết anh sẽ có thể làm gì dưới tác động của nỗi thất vọng và căm giận.

— Còn em - Cô nói - em có thể giết người đấy. Vả lại em đã muốn làm việc này rồi, hãy tin em, em không đùa đâu.

— Giết ai?

— Anh. Trước khi quen biết anh, em muốn giết người bác sĩ phẫu thuật đã làm đứa em gái mà em rất yêu quý phải chết.

Anh cười:

— Này, lẽ ra em phải làm thế rồi. Với một chút may mắn, anh chỉ có thể bị thương và bây giờ anh sẽ không phải ở trong cảnh khổ cực này.

— Anh sẽ thoát khỏi cảnh này, em hứa với anh như vậy.

Anh hỏi cô bằng cách nào trong lúc nhìn cô với vẻ rối loạn lạnh lùng hầu như mỉa mai. Anh bắt đầu hiểu cô đã để mình bị lôi kéo ghê gớm vào vụ án này mà cô không nói với anh và sự giữ gìn ý tứ của cô là một trở ngại mà cô không muốn vượt qua.

— Nếu em có thể giúp anh - Anh nói - Anh tin rằng anh sẽ thấy vụ án này sáng rõ hơn. Hầu như bà thẩm phán thẩm cứu giờ đây tán thành anh. Chỉ cần bước thêm một bước về phía sự thật… Vấn đề là con dao mổ. Hẳn người ta có thể tìm được kẻ lấy cắp, anh đã nói chuyện này với luật sư Blăng. Cô ấy sẽ cố thuyết phục Buyxông khi ông này trở về.

— Em không tin cậy Buyxông nữa - Letxli nói sau một lúc im lặng.

— Em điên đấy à! Đây là một luật sư lớn, người tốt nhất, chính em đã khẩn khoản để ông ấy bào chữa cho anh.

— Hẳn em đã có chút lầm lẫn.

— Em hãy giải thích xem, anh không hiểu nổi em nữa.

— Nói đúng ra, em khó mà giải thích. Nhưng em giữ ý kiến là không nên tin cậy ông ta.

Ê-ma-nuy-en lắc đầu từ phải qua trái, nghi ngờ.

— Tình thực mà nói, em quá đáng. Anh không thể thừa nhận điều đó vì hai lý do: thứ nhất, đó là phi lý; thứ hai, nếu anh bỏ ông ta, anh sẽ không có khả năng trả tiền.

— Em không nói phải bỏ ông ta nhưng cần cảnh giác với ông ta. Trong lúc này, ông ta không chịu một sự rủi ro nào vì ông ta rất mạnh. Nhưng ông ta sẽ có thể vấp ngã.

— Thế rồi sao nữa?

— Anh đừng lo. Chúng ta sẽ thấy.